Bá Chủ Là Tôi

Trên đường về khách sạn, Kim Mê mới dành thời gian xem điện thoại.

 

Hôm nay cô luyện tập cảnh võ thuật cả ngày, bây giờ chỉ động đậy đầu ngón tay thôi cũng thấy khó khăn, trong wechat có một loạt tin nhắn chưa đọc, cô chỉ chọn vài tin nhắn liên quan đến công việc để trả lời.

 

Đạo diễn Trần nói cho cô biết hai tin tốt, tin thứ nhất là doanh thu của bộ phim truyền hình đã đột phá một trăm triệu, tin thứ hai là đang chuẩn bị công chiếu trên truyền hình vệ tinh.

 

Kim Mê lập tức hừng hực sức sống, cô chính là nhà đầu tư của bộ phim này, đây đều là tiền cả đấy.

 

Chỉ làm một việc mà kiếm được tận ba khoản tiền, tất cả khổ cực trong ngày hôm nay của Kim Mê đều tan thành mây khói vào giờ phút này!

 

Cô phấn khích ấn mở tài khoản wechat của Tạ Trì, vô cùng hào hứng gửi hai tin nhắn cho anh.

 

“Cục cưng, tôi đến rồi đây! [Cô gái đáng yêu của bạn đột nhiên xuất hiện.jpg]”

 

“Chị đây kiếm được tiền rồi! Anh muốn gì cứ nói ra chị đây mua cho anh!”

 

Lúc nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, chân mày Tạ Trì hơi giật giật.

 

Đã cục cưng lại còn chị nữa, Mạnh Xán Nhiên cũng chơi rất vui ở bên ngoài.

 

Tạ Trì: Có phải cô gửi tin nhắn nhầm người không. [mỉm cười]

 

Kim Mê liếc mắt nhìn tên trên đầu khung chat, nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Làm gì có đâu! Chính là anh!”

 

Tạ Trì: “...”

 

Tạ Trì: Cục cưng thì thôi đi nhưng cô kém tôi năm tuổi.

 

“Đừng có để ý đến những chi tiết nhỏ này!” Quả thật Kim Mê không hiểu nổi, trọng tâm của mấy tin nhắn cô vừa gửi này là tuổi tác hay sao? Cô lại nhắn: “Anh mau chọn quà đi, tôi mua cho anh.”

 

Gửi xong câu này, để tăng thêm khí thế tổng giám đốc bá đạo của mình, cô còn cố ý gửi thêm một bức ảnh đeo kính đen khí phách hiên ngang sang cho anh.

 

“...” Tạ Trì nhìn màn hình điện thoại im lặng mất một lúc, chọn một món đồ gần đây mình muốn mua: “Tôi vừa ý một chiếc máy bay mới, lát nữa sẽ gửi thông tin qua cho cô.”

 

“...” Kim Mê liên tục gửi dấu chấm hỏi cho anh, giống như đang hỏi có phải anh chưa tỉnh ngủ hay không: “Sao bây giờ tổng giám đốc Tạ lại chướng mắt xe cộ rồi sao, thậm chí còn muốn mua máy bay lớn rồi sao?”

 

Tạ Trì cong môi cười cười, nhập vào trong khung chat: “Không phải cô bảo tôi chọn sao?” 

 

Bây giờ Kim Mê chỉ muốn thu hồi toàn bộ tin nhắn mình vừa gửi, giả vờ tổng giám đốc bá đạo trước mặt Tạ Trì chỉ có nước cô thua mà thôi: “Tôi chỉ kiếm được có chút tiền thôi, chỉ có thể mua máy bay mô hình cho anh thôi. [mỉm cười]”

 

Tạ Trì: Vậy để tôi suy nghĩ lại xem.

 

“Được thôi.” Gửi xong hai chữ này, Kim Mê lại ấn mở khung chat với Hứa Gia Thượng, hỏi cậu bé muốn quà gì.

 

Hứa Gia Thượng biết điều hơn tổng giám đốc Tạ, cậu bé cũng chỉ chọn một bộ đồ chơi mới, Kim Mê xuống tay mua ngay lập tức, sau đó lại đi mua ít đồ cho ba mẹ mình.

 

Cô vẫn chưa trở về từ đoàn làm phim, đồ chơi cô đã mua cho Hứa Gia Thượng đã được chuyển đến nhà cô trước khi cô về.

 

Tạ Trì nhìn một hộp đồ chơi lớn quản gia ôm trở về, thậm chí đến cả đồ ăn vặt và đồ chơi của Gia Quả cũng không bỏ sót nhưng chẳng qua lại không có món đồ nào tặng cho anh.

 

Khóe miệng anh nhếch nhẹ lên nở một nụ cười hết sức lạnh lùng, nhìn quản gia hỏi: “Của tôi đâu?”

 

“...” Quản gia chần chừ một lúc, thử hỏi dò anh: “Cậu đã đặt hàng với mợ chủ chưa vậy?”

 

“...” Tạ Trì nhìn Gia Quả đang chạy lăng xăng bên đống đồ ăn vặt cho chó sủa gâu gâu kia, nụ cười trên mặt càng lạnh lùng hơn: “Gia Quả đã đặt chưa? Không phải cô ấy cũng mua cho nó sao?”

 

Quản gia: “...”

 

Đó cũng là do Gia Quả không thể nào đặt được.

 

“Đây là đồ chơi mẹ mua cho con sao?” Hứa Gia Thượng tung tăng chạy từ trên lầu xuống, sau khi xuống lầu cũng giống như Gia Quả vây quanh đồ chơi của mình kêu lên vui sướng: “Cái hộp này to quá! Ông quản gia có thể mở ra giúp cháu không ạ, cháu muốn chơi luôn bây giờ ạ!”

 

“Được thôi.” 

 

eyJpdiI6IjZwWCtkSHhjelNYQ2dpXC9QcklWait3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlcL0VYSFVrb1c5a1IyQ0phQUNZcmFKNXMzQmxwNjVPMElER2M2NFpGYlVcL0pRTXNTRzVaMVpjcytPaFpONGI1ekhtWXhnVVo3NVpYUVhJNkJNQkhQSzg0cGNKZkxiNjJod2J5U0p4ZVFuRGcwWWkxNnVcL2hRNTh3K25wN2xhRVM4YnFZTkg3WXUzakVcL01mUUZ0c3ZUNlN0QUxkXC9ObjI3N2FqVVdsYTVkR214XC9XMG9MM0MzU3BLU1JxVXhWRGFhayt6aWdnRkNKMWd2ZXBHREVSZjBZUFwveXZBcmx2NjF3elc4ZjdlM25mN0NiekVHWW42cmx6QzJ4VFhwZExjTzQ1NzB1UzhwNElwUGdlWktBNVRJc2ZncjZGYTRyclFqZ3F3N1ZSbSs4OVVTUVwvSHkrQWpVbnc3d2tVb09wTGwrQTJpWVpmSzNJZVBaMkxUNmdGanhCYWhwMzlHd2ZtZWxYOVpxSjBrNnNvZEl6VnhhYUE3dk85NWpFV0toOFNiSkVIT2hTXC9NSHJjckVxM0tmUHFabG9hN3dzUFdQY2RKRTZ0SUdlQWZadmZHQTdlc1orTVB5NG55a3BBNmN0XC8zVER0TnRVVnBjS1hiWDBlTU9UOVFYSmErdz09IiwibWFjIjoiN2M1YzM2YjczYjQwYzNmMTg0YzNiNjBlNjM5OTg4YmQ5OTJkNjU5NzBmNTMyYTY3OWJhZTNiY2UyNmZhZGRhYSJ9
eyJpdiI6InM3QUpnaWQ0NjdaQXBsK1FjMjZHUHc9PSIsInZhbHVlIjoiVnorYlV3NWxHNUtoVzlUVXhYU0tkVlF3Tkc1ZzdIeUpyZmdnMGpjY3dWS2hDdDlKV2NMWmRJOFdIU0FBenhEYlN0ZmRWV00wRDFKVHppQU5UYUpwcmc9PSIsIm1hYyI6ImU4ZTlhNTUzNzIyOGYyY2Y0ODE5NDJkMjAzZTkxMmExZDU0ZWM2NTc2ZWFjZmM4ZjQ1MGRmMTVjMzE5MGZiNzcifQ==

Trong phòng khách, Hứa Gia Thượng và Gia Quả đều có đồ chơi mới của mình, một người một chó chơi vui đến nỗi không biết trời trăng mây đất, Tạ Trì ngồi một bên, vẻ mặt lạnh tanh nhìn họ.

Ads
';
Advertisement