“... Vậy thì cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
Nói chuyện xong, hai người lại im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, xem hết phần kết của bộ phim.
Đây là một bộ phim anime ra mắt vào năm ngoái, bộ phim đã phá vỡ kỷ lục phòng vé trong lịch sử về mảng phim anime, chẳng qua Tạ Trì chưa bao giờ xem bộ phim này.
Quả thực phim anime được làm rất tốt, các cảnh đánh nhau rất mượt, nhạc nền và nhịp điệu cũng điều tiết rất tốt, chả trách ngay cả đứa bé giống như người lớn là Hứa Gia Thượng cũng say sưa xem như thế.
Đợi đến khi bộ phim hoàn toàn kết thúc, ba người một có mới cùng nhau đứng dậy rời khỏi tầng hầm, Hứa Gia Thượng vẫn có chút chưa đã, cậu bé vừa đi vừa thảo luận kịch bản với Kim Mê, Kim Mê cũng rất mong phần hai của bộ phim ra mắt nhanh một chút: “Cơ mà mẹ nghe nói đạo diễn không đủ kinh phí, nói không chừng phần hai có lẽ sẽ không thể công chiếu như mong muốn.”
“Hả, vậy chúng ta còn có thể xem được phần hai không mẹ?” Hứa Gia Thượng lo lắng hỏi.
“Có thể.” Tạ Trì nói: “Nếu hai mẹ con muốn xem, ba có thể đầu tư.”
Kim Mê: “...”
Nói về chuyện tỏ ra là tổng giám đốc bá đạo thì quả nhiên tổng giám đốc Tạ chuyên nghiệp hơn.
Cô có thua cũng không oan chút nào.
“Tốt quá đi.” Vừa nghe thấy mình còn có thể xem được phần hai của bộ phim như đã dự kiến, Hứa Gia Thượng lập tức vô cùng vui sướng: “Cảm ơn ba ạ!”
Tạ Trì giơ tay xoa xoa đầu cậu bé.
Hứa Gia Thượng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Con thấy tâm trạng ba rất tốt thì phải, là do ba nhận được quà của mẹ hay sao ạ?”
“...” Anh ngây thơ như vậy sao?
Trái lại Kim Mê lại có chút tò mò: “Hai ngày trước tâm trạng ba không tốt sao?”
“Dạ!” Hứa Gia Thượng liên tục khẽ gật đầu: “Mẹ không ở nhà, ba không cười đâu ạ, ba còn nhìn chằm chằm vào đồ chơi mới của con và Gia Quả nữa cơ.”
Tạ Trì lập tức lên tiếng bác bỏ: “Ba không vui lúc nào chứ? Vốn dĩ là ba không thích cười.”
Hứa Gia Thượng nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói với Kim Mê: “Ba ngại thú nhận đấy ạ.”
Tạ Trì: “...”
“Mẹ ơi, sau này mẹ vẫn đi làm việc hay sao ạ? Mẹ có thể luôn luôn ở cạnh Thượng Thượng không ạ?” Hứa Gia Thượng kéo tay Kim Mê hỏi.
Kim Mê suy nghĩ một lúc nói: “Ngày mai mẹ phải đi quay một tập chương trình giải trí, chắc hẳn sẽ phải tham gia một vài sự kiện nữa, chỉ có điều cũng không mất nhiều thời gian đâu, mẹ có thể về nhà ngay trong ngày luôn.”
“Vậy buổi tối mẹ có thể ngủ chung với Thượng Thượng không ạ?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc nghe Hứa Gia Thượng hỏi vậy, cô lại nhìn sang Tạ Trì.
Hứa Gia Thượng nhìn theo ánh mắt của cô, hỏi anh: “Ba cũng muốn ngủ chung với mẹ hay sao ạ?”
Tạ Trì: “...”
Anh không lên tiếng trả lời, Kim Mê cũng im lặng theo, bởi vì cô cảm thấy bây giờ có thể Tạ Trì không chỉ muốn ngủ chung với cô thôi đâu.
Hứa Gia Thượng thấy cả hai người họ không ai nói gì thì tỏ ra rộng lượng nói: “Không sao đâu ạ, ba người chúng ta có thể ngủ cùng nhau ạ.”
Nếu là trước đây thì chắc chắn Tạ Trì sẽ đồng ý với đề nghị này nhưng sau chuyện xảy ra vào sáng nay, anh bỗng nhiên cảm thấy giữa hai người có một đứa trẻ thì có lẽ không tiện cho lắm.
Chẳng qua vấn đề cũng không lớn, sau khi Hứa Gia Thượng ngủ, anh có thể ôm cậu bé về phòng của mình.
Thế nhưng tối hôm nay Tạ Trì cũng không vội áp dụng kế hoạch này luôn bởi vì lúc sáng anh đã suýt chút nữa bất cẩn xảy ra chuyện với Kim Mê, nếu buổi tối lại ôm Hứa Gia Thượng đi thì sẽ có vẻ anh có mục đích không trong sáng.
Anh phải giả vờ một chút.
Kim Mê không hề hay biết trong lòng anh đã suy nghĩ quanh co lòng vòng như vậy, buổi sáng sau khi thức dậy cô đã đi ra ngoài ghi hình show giải trí. Tạ Trì cũng sáng sớm đã dậy đi làm, trước khi ra khỏi nhà, anh đeo kẹp cà vạt và măng khuy măng sét mà Kim Mê tặng, còn xịt một chút nước hoa.
Trong khoảnh khắc anh ngồi vào trong xe, Trần Giác đã ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng như có như không trên người anh: “Sếp à, anh xịt nước hoa sao?”
Nghe thấy vậy, Tạ Trì giơ tay lên kề mũi vào áo mình hít nhẹ: “Mùi rất nồng sao?”
“Không có, chỉ là từ trước đến nay anh không dùng nước hoa cho nên tôi ngay lập tức ngửi thấy.” Tạ Trì không thích mùi nước hoa cho nên xưa nay Trần Giác cũng không dùng nước hoa, nước hoa mà mấy thư ký của tổng giám đốc dùng cũng có mùi hương rất trang nhã: “Sao bỗng nhiên anh lại muốn dùng nước hoa vậy?”
“Tùy tiện xịt thử một chút thôi.”
“Ồ… Mùi này rất hợp với anh đấy.”
“Ừm, Mạnh Xán Nhiên chọn đấy.”
Được rồi, anh ấy nghĩ mình đã biết câu trả lời của câu hỏi trước rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất