Bá Chủ Là Tôi

Mùi nước hoa trên người Tạ Trì không quá nồng, nếu không đến gần anh thì không thể nào ngửi thấy, nhưng sau một cuộc họp định kỳ, chuyện này đã lan ra khắp nhóm quản lý cấp cao.

 

[Có phải hôm nay sếp Tạ xịt nước hoa không thế! Tôi ngửi thấy lúc anh ấy đi ngang qua người tôi!]

 

[Đúng đúng đúng! Lúc mở họp tôi ngồi ngay bên cạnh anh ấy, tôi cũng ngửi thấy!]

 

[? Mũi mấy người là mũi chó hả, sao tôi không ngửi thấy thế?]

 

[@ Trợ lý Trần, hôm nay sếp Tạ làm đỏm thế, có phải là sắp có chuyện vui gì không vậy?]

 

Trần Giác: “...”

 

Không phải sếp Tạ sắp có chuyện vui, mà là đã kết hôn gần một năm rồi.

 

[Người bên trên vừa mới nói sếp Tạ làm đỏm, tôi thấy anh không cần tiền thưởng cuối năm nữa rồi đấy.]

 

[...]

 

Tin nhắn “sếp Tạ làm đỏm” lập tức bị thu hồi trong nhóm. 

 

[Kẹp cà vạt với khuy măng sét hôm nay sếp Tạ dùng cũng là đồ mới, trước giờ tôi chưa thấy anh ấy dùng bao giờ!]

 

[? Thư ký Phong, cô quan sát sếp Tạ cẩn thận thế, cô có ý đồ gì à?]

 

[Tôi thì có ý đồ gì được, trên bàn làm việc của tôi còn đang để tạp chí của Mạnh Xán Nhiên do sếp Tạ đưa đây này. ┓(??`)┏]

 

Trần Giác: “...”

 

Đúng như dự đoán, chủ đề tám nhảm trong nhóm chuyển sang tin đồn về Mạnh Xán Nhiên với sếp, cuối cùng Trần Giác cũng xuất hiện, ngắt lời bọn họ: “Đừng bàn tán chuyện riêng tư của sếp nữa, đặc biệt là không được phép bàn tán về cô Mạnh.”

 

Sau khi Trần Giác gửi tin nhắn này, trong nhóm thật sự yên lặng hơn nhiều, nhưng đến cả trợ lý Trần cũng bảo vệ Mạnh Xán Nhiên như thế, lại càng khiến mối quan hệ giữa sếp với cô trở nên mờ ám!

 

Tạ Trì không ngờ bản thân chỉ tiện tay xịt ít nước hoa thôi mà có thể khiến các quản lý cấp cao trong công ty bàn tán nhiệt tình như vậy, nếu anh biết chuyện này... Chắc chắn sẽ trừ lương của bọn họ.:)

 

Bận rộn làm việc cả buổi sáng, đến tận lúc ăn cơm Tạ Trì mới cầm điện thoại lên xem.

 

Một tiếng trước Tạ Sơ Thời có gửi cho anh mấy tin nhắn.

 

Tất cả đều là ảnh công việc hôm nay của Kim Mê.

 

Hôm nay Kim Mê đi quay chương trình giải trí, Tạ Sơ Thời là một trong những người dẫn chương trình cố định, chỉ cần cậu ta không đi đóng phim thì sẽ đến làm việc. Chương trình giải trí lần này mời đoàn phim [Nghi phạm cuối cùng] đến, Kim Mê và hai nam chính vừa mới xuất hiện trên sân khấu là toàn bộ khán giả trên khán đài hét ầm lên.

 

Bởi vì có rất nhiều trò chơi nên giữa  Kim Mê với hai nam chính cũng có rất nhiều tương tác, Tạ Sơ Thời ở hiện trường đã lén lút chụp được rất nhiều ảnh của ba người họ, sau khi chọn lọc cẩn thận, cậu ta gửi mấy bức ảnh cho Tạ Trì.

 

“Chú út, thím út được chào đón thật đấy, hai khách mời nam cứ vây quanh thím ấy mãi thôi.” Tạ Sơ Thời gửi mấy thứ này cho Tạ Trì, tuyệt đối không phải là để châm ngòi ly gián, mà là muốn khiến chú út của cậu ta cảm thấy nguy hiểm hơn chút nữa thôi.

 

Cậu ta làm vậy là vì muốn tốt cho hai người.

 

Tạ Trì bấm vào xem từng bức ảnh cậu ta gửi, sau khi xem kỹ một lượt, anh trả lời cậu ta: “Cháu làm người dẫn chương trình mà trông có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ, hình như chương trình có cháu hay không thì vẫn ổn nhỉ?”

 

“...” Tạ Sơ Thời lập tức ngửi thấy có mùi gì đấy nguy hiểm, nhanh chóng trả lời tin nhắn chú út gửi cho cậu ta: “Cũng có rất nhiều fans của cháu xem chương trình vì cháu đấy! Hơn nữa, có cháu ở đây thì có thể giúp chú giám sát thím út mà!”

 

Tạ Trì: Không cần, cảm ơn. Tự quản tốt bản thân đi.

 

Tạ Sơ Thời:... Được rồi. [Khuôn mặt đầy vui vẻ.jpg]

 

Cậu ta không tiếp tục nhắn tin làm phiền Tạ Trì nữa, Tạ Trì nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trong lịch sử trò chuyện, hơi nheo mắt rồi xóa hết sạch.

 

Lúc Kim Mê quay chương trình xong về đến nhà đã là mười giờ tối. Hứa Gia Thượng nằm trên ghế sô pha, Gia Quả nằm bên cạnh chân cậu bé, nghe thấy tiếng cửa, nó tỉnh dậy đầu tiên. Bộ lông bông xù mềm mại của nó cọ lên làn da của Hứa Gia Thượng, Hứa Gia Thượng cũng dụi mắt ngồi dậy: “Mẹ ơi, mẹ về rồi ạ?”

 

Kim Mê đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu bé: “Thượng Thượng, sao con lại ngủ ở đây thế? Ba con đâu rồi?”

 

“Ba đang tập luyện trong phòng tập thể thao, con muốn chờ mẹ về nhưng lại lỡ ngủ quên mất.”

 

Kim Mê giơ tay ra xoa đầu cậu bé rồi bế cậu bé lên: “Về phòng ngủ nhé.”

 

eyJpdiI6IlwvdXdKQ3F4bTZKMDkxQWMzYlwvMGsrUT09IiwidmFsdWUiOiJvYTFYV1JFWDlxSjRmXC9WVHliVkM5a2lLVzg4bUlRZlZrZXVMNWVnelpWcGpcL1NMVFwvNjlcLzIrdlRBeFwvUzhqSkoyTzNLRXRVOWt3VjQ0bytMQ1hlOG56OEZlNThITGUwOVwvaHNiaEJKY28rRzZOM0R0NVwvYmdPMzI3b3RGU3pCV0hHOVBvbUV2MnBHXC9uNmdUTFVZQUk5aGJxMDdwWjh1aVBCeUwxU0JcL1U5NGc9IiwibWFjIjoiN2Y5MjI3OWY3ZGFmNzZlODQ0OWZkOTk2OGM4NjFlYmFjZjhmMDI5Y2Q5MGM4MWNiMmZjNGI1YmNjZTQzNmNjZSJ9
eyJpdiI6Ikxwd1o1SWduUnE3K1IyRzR3MXlwelE9PSIsInZhbHVlIjoiOUpcL04zOFwvXC9WazRmSUs2Yk0rQkdPWFRPRDNRTGdNV2s0QWxIck9IWmIzZVZEb3BWVHFVK1d5NWg2SUEybEVrOEtHTVU5RTFteFwvXC9PTmsySnVyeXU1QT09IiwibWFjIjoiYjI4MzU4NGY2ZTM5MWNhZjJmYmE3YTIzODNhOWQzMDQxYWY3NDYzZGQxY2FlN2ZlZjUzZTJlMWM1MWEwYWE4NyJ9

Kim Mê bế Hứa Gia Thượng về phòng mình, sau khi Tạ Trì tắm rửa xong, anh cũng đến phòng cô.

Ads
';
Advertisement