Bá Chủ Là Tôi

Vào lúc Kim Mê bước lên bục, cậu bé cũng chỉ mỉm cười nhìn cô, không hề tỏ ra xúc động như những người hâm mộ ở bên cạnh. 

 

Hứa Gia Thượng không chú ý đến tổng giám đốc Chử ở bên cạnh nhưng Tạ Trì lại không thể nào phớt lờ anh ta được, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích một câu: “Đây là con nuôi của tôi, cũng là cháu ngoại của chủ tịch Hứa.” 

 

Ánh mắt Chử Anh Kiệt d.a.o động, nhà họ Hứa thật sự có một ông trời con, là thịt trong tim của hai vợ chồng chủ tịch Hứa. Mối quan hệ giữa chủ tịch Hứa và bà nội của Tạ Trì khá tốt, Tạ Trì nhận cháu ngoại của nhà họ Hứa làm con nuôi cũng dễ hiểu. 

 

Ít nhất là hợp lý hơn so với việc cậu bé là con trai của anh. 

 

Không đúng, chờ đã. Anh ta nhớ rằng sợi dây chuyền ngọc bích của nhà họ Hứa lúc trước chính là cho Mạnh Xán Nhiên mượn, bây giờ tổng giám đốc Tạ lại đến xem phim của Mạnh Xán Nhiên chiếu theo yêu cầu…

 

Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có gì đó?

 

“Tổng giám đốc Chử cũng thích Mạnh Xán Nhiên sao?” Trước khi Chử Anh Kiệt kịp nói gì, Tạ Trì mở miệng trước hỏi một câu đổi khách thành chủ. 

 

Chử Anh Kiệt thành công bị anh dẫn dắt: “À, tổng giám đốc Tạ không biết, trong bộ phim truyền hình kia, tôi đã cho đoàn phim bọn họ mượn căn biệt thự lớn để quay phim.” 

 

Ánh mắt Tạ Trì hơi lay động, chuẩn xác bắt được từ “mượn” này: “Mượn à? Sao tổng giám đốc Chử lại hào phóng với bọn họ vậy?”

 

Tiền thuê một ngày của căn biệt thự kia cũng không hề rẻ, ban đầu Chử Anh Kiệt sửa sang nó lại chính là để cho các đoàn phim điện ảnh và truyền hình thuê để quay phim, sao có thể tốt bụng cho người khác mượn không công như vậy được?

 

Hai người trò chuyện đến đây, Chử Anh Kiệt hơi đắc ý nhướng mày, nhỏ giọng nói với Tạ Trì: “Đều là nể mặt cô Mạnh thôi, cô ấy đã giúp tôi lấy được bộ trang phục hí kịch của Kim Mê lúc đầu thì chắc chắn là tôi cũng phải bày tỏ một chút, đúng không?”

 

Tạ Trì hơi sửng sốt, anh cho rằng mình đã biết rõ chuyện giữa Mạnh Xán Nhiên và Kim Mê, không ngờ rằng cô còn có thể lấy tất cả trang phục hí kịch của Kim Mê cho Chử Anh Kiệt?

 

Dì Phan không chỉ giao biệt thự của Kim Mê cho Mạnh Xán Nhiên mà ngay cả trang phục hí kịch của Kim Mê cũng để cô quyết định sao?

 

Khóe miệng Tạ Trì hơi nhếch lên. 

 

Chử Anh Kiệt nhìn thấy sắc mặt của anh khó coi hơn lúc nãy một chút, hơi khó hiểu hỏi anh: “Anh làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái ở đâu à?”

 

Sau khi hỏi xong, anh ta như chợt nhận ra gì đó, khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác nhìn anh: “Không lẽ là anh cũng muốn trang phục hí kịch của Kim Mê sao? Tổng giám đốc Tạ, cho dù là anh có hỏi thì tôi cũng sẽ không dễ dàng giao cho anh đâu.” 

 

“...” Tạ Trì nghiêng đầu nhìn anh ta một cái rồi không thèm đếm xỉa đến anh ta nữa. 

 

Trong lúc hai người nói chuyện, buổi giao lưu trên sân khấu đã đến hồi kết, những diễn viên chính ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, sau đó phòng chiếu phim cũng từ từ tối lại. 

 

Bộ phim chính thức bắt đầu chiếu, cảnh đầu tiên chính là cảnh quay cận cảnh sở trường của Nhậm Đình. 

 

“Phong tuyết ngâm” là kịch bản phim gốc, mặc dù không có được nhiều danh tiếng nhưng cốt truyện mới mẻ, những cảnh hành động xuất sắc nên nhanh chóng thu hút được sự chú ý của người xem. Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của tất cả diễn viên đều xuất sắc, trong đó vẻ đẹp của Mạnh Xán Nhiên còn vô cùng nổi bật, sau khi buổi chiếu theo yêu cầu kết thúc, mọi người cũng đánh giá rất cao. 

 

Trung tâm sự chú ý của Tạ Trì trong suốt quá trình này tất nhiên là Mạnh Xán Nhiên, không nói đến những chuyện khác, chỉ cần đến để xem cô trên màn ảnh rộng là đã đáng tiền vé rồi. 

 

Những người trong phòng chiếu phim dần dần đứng dậy, một vài người trong nghề còn vô cùng lưu luyến, ở lại nói vài câu với đạo diễn và diễn viên. 

 

Tạ Trì cầm điện thoại di động gửi cho Kim Mê một tin nhắn: “Cô có muốn về không?” 

 

Kim Mê liếc nhìn Nhậm Đình đang nói chuyện ở phía trước rồi lén lút nhắn tin trả lời Tạ Trì: “Chờ lát đến đến khi nào không có việc gì cần làm thì tôi mới về được, anh và Thượng Thượng về trước đi.” 

 

Tạ Trì: [Cô có về nhà ăn tối không?”] 

 

Kim Mê vừa mới trả lời một chữ “Vâng” đã bị Nhậm Đình gọi, cô lật đật cất điện thoại di động rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh đứng dậy. 

 

Đến khi mọi người trò chuyện xong, trong rạp chiếu phim đã không còn bóng dáng Tạ Trì.

 

Kim Mê lên xe để tài xế Lý đưa về nhà, Tạ Trì dựa vào cửa kính ở phòng khách, nhìn cô bước đến gần. 

 

eyJpdiI6Ijg5UHl4ZmtRNlwvSU1sZnhKMmlzdnJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkViRVAyVjNndXZKYUh0NkpzTnRoTnE0OWF3WWI3M0ZKXC9IejBxTE5WSlN0VTVrcGxLVlZOdnJNaDU2c09RaVp0blArb3crcHpoek0yYjFLeXI2SWZ0bkl0K1dNN094UFBKVXhHZDZGOGFNa2dPcGxVZjFLRktcL0V0ZXE5M0lYbzNnU2t5SFhUVThPa1JQTTVCMDhyNWxtTEF5WTdcL2xoNXk0R1JzU2NoSTkzdHhiU21FdWVlUEhqNFZDaUJuYUJCMyIsIm1hYyI6Ijk0MGFkNzc2ZDM5MDc5NzQ5MzRlZDM5MWRlNGNmMzAzMDk2ZjRkMzAxYTk1MjE2NGJiYTI4NzhiNzQzYTZhNTEifQ==
eyJpdiI6InF6MkdRZTFOV1BQQThvWWtSbDhZSlE9PSIsInZhbHVlIjoidDk4K3JuSzQ2YzFDa2hPazVXcTF1bDZ5M2JPZ0VzYXZ3U0J4bzhtOVVGTFFrRzJ4QXRGTjl2ajB1U0swcVpMQm5ManNaYnlPTG05N0RjUWozUENrUVE9PSIsIm1hYyI6Ijc5MGYyNDE5NWE2OWYzMWYwMWQwNGVmNTIyZmZmNjljM2FlY2EyN2I2ZGRlYzBlMDNiOGYzMGY0MWViNjA2MzEifQ==

“Ừ.” Tạ Trì đáp một tiếng rồi lập tức vươn tay kéo cô vào lòng mình, cúi đầu hôn lên môi cô.

Ads
';
Advertisement