Cảm giác trên môi tuy mềm mại nhưng lại mang theo tính xâm lược cực mãnh liệt. Lúc cảm nhận được cơn đau chợt nhói lên, Kim Mê giơ tay muốn đẩy người đối diện ra.
Có điều Tạ Trì lại thuận theo đó mà giữ c.h.ặ.t t.a.y cô lại rồi cố định luôn trước người.
Kim Mê phát ra mấy tiếng ưm ư trong cổ họng như đang phản đối. Người này hôn thì cứ hôn đi, sao cứ phải cắn người ta vậy hả?
Anh tuổi chó hay gì?
Đúng lúc này, Gia Quả chạy trong phòng khách ra tò mò sủa hai tiếng với bọn họ. Hứa Gia Thượng đi theo sau lưng nó thấy ba mẹ mình đang hôn nhau nồng nhiệt thì lập tức giơ tay lên bịt kín mắt Gia Quả.
Một giây tiếp theo, cậu bé được quản gia ôm vào nhà. Gia Quả cũng bị dì Chu dắt đi chỗ khác.
Trước kia cậu chủ cứ bày ra vẻ lạnh lùng không có hứng thú với bất kỳ ai, ngay cả bà cụ cũng lo lắng không biết có phải anh có vấn đề gì không. Thế mà bây giờ anh lại hôn mợ chủ ngay trong vườn hoa, lại còn bất chấp cả sự xuất hiện của trẻ con và chó nữa chứ.
Đúng là trước kia bọn họ lo thừa rồi.
Sau khi chìm đắm trong tình yêu cậu chủ không còn để ý đến sống c.h.ế.t của người khác nữa.
Kim Mê cũng không ngờ Tạ Trì lại đột nhiên hôn mình. Hôm nay anh bị cái gì kích thích vậy? Cô chợt nghĩ đến phản ứng cực lớn của anh sau khi hai người hôn nhau lần trước, mà lúc này bọn họ còn đang ở bên ngoài...
Cũng may Tạ Trì vẫn có chừng có mực, biết buông lỏng cô ra trước khi xuất hiện tình huống lúng túng gì đó. Mặt mày Kim Mê đỏ ửng, môi dưới vừa rồi còn bị anh cắn một cái, may mà không rách da.
Cô thở hổn hển hỏi người đàn ông trước mặt: "Anh làm gì đấy?"
"Hôn em." Giọng Tạ Trì vẫn bình tĩnh như thường, hoàn toàn không nhận ra đây là người vừa kết thúc một nụ hôn nồng nàn. Có điều đôi môi mỏng đã bị son trên môi Kim Mê nhuộm màu kia vẫn khiến khuôn mặt lạnh nhạt của anh dính chút sắc dục.
Kim Mê bị hai chữ này làm cho nghẹn họng. Cô bật cười nhìn anh: "Ý em muốn hỏi là sao tự nhiên anh lại hôn em vậy?"
Tạ Trì không nói gì. Vừa rồi lúc còn ở trong rạp chiếu phim anh đã muốn làm như vậy rồi.
Bọn họ kết hôn đã gần một năm rồi nhưng sau khi kết hôn vẫn luôn làm bộ như không quen nhau ở bên ngoài. Hồi trước anh không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Thế nhưng vừa rồi ở trong rạp chiếu phim, không chỉ Hứa Gia Thượng không thích giả vờ không quen cô mà ngay cả anh cũng không thích.
Lần trước anh kích động nhất thời nên đã lên sân khấu trao thưởng cho cô, hôm nay lại làm ra hành động khác thường như vậy. Tất nhiên Tạ Trì biết những chuyện này có nghĩa là gì.
"Muốn hôn em nên hôn thôi." Anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ là càng kiềm chế lại càng ham muốn.
Kim Mê bị thái độ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng của anh làm cho sững sờ: "Sở dĩ con người là con người bởi vì bọn họ biết kiềm chế bản thân."
Nhưng Tạ Trì lại đáp với thái độ thế nào cũng được: "Thế thì cũng không nhất định anh phải là con người."
Kim Mê: "..."
Đàn ông chính là như này sao! Ha!
"Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, đừng đứng đó nữa, chúng ta vào ăn thôi." Nói xong câu này, Tạ Trì xoay người đi thẳng vào nhà.
Kim Mê đi theo sau lưng anh với tâm trạng phức tạp. Trước đây Triệu Nghệ Nam đã từng nói với cô rằng trong giới giải trí có rất nhiều lúc còn flop thì vô cùng biết điều, thế nhưng đến khi hot lên rồi thì nửa kia sẽ không kiềm chế được nữa mà muốn tuyên bố với cả thế giới rằng người này đã có chủ.
Chẳng lẽ bây giờ sếp Tạ cũng mắc bệnh này?
"Mẹ ơi mấy món này là ba đặc biệt làm cho mẹ đó nha!" Hứa Gia Thượng rửa tay xong ngồi xuống ghế trẻ em của mình rồi cố ý chỉ vào thành quả lao động của Tạ Trì nói: "Ba nói mẹ thích ăn tôm nên đã làm tôm sốt tỏi cho mẹ này, còn cẩn thận rút hết chỉ tôm ra rồi đấy."
Kim Mê ngạc nhiên nhìn tôm sốt tỏi trong đĩa. Món này trông không khác gì món bình thường đầu bếp trong nhà làm. Nếu Hứa Gia Thượng không nói thì chắc chắn cô sẽ không nhận ra đây là món Tạ Trì nấu: "Bây giờ anh còn biết làm cả tôm sốt tỏi nữa hả?"
Rõ ràng hồi trước hai người bọn họ đều học không vào, ngay cả đánh trứng gà mà Tạ Trì cũng bị Hứa Gia Thượng xoi mói kia mà, sao tự nhiên bây giờ tài nấu nướng lại tăng mạnh vậy!
Tạ Trì đáp: "Nấu ăn có gì khó đâu, học một lần sẽ biết thôi."
"..." Được rồi: "Nhưng sao anh lại muốn tự mình xuống bếp thế?"
Nhà bọn họ không thiếu người nấu cơm nên hoàn toàn không cần Tạ Trì tự nấu. Chẳng phải anh đã sống hai mươi tám năm cơm bưng nước rót rồi à?
Vì tôm đã bóc hết vỏ rồi nên Kim Mê cho thẳng vào miệng luôn: "Mùi vị không tệ chút nào. Chẳng lẽ anh thật sự là một thiên tài?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất