Hai mươi năm trước, trên du thuyền Ngôi Sao.
Tạ Trì hơi say sóng. Kế hoạch của cả nhà bọn họ vốn là ngồi máy bay về nước cơ, ai ngờ đột nhiên lại nhận được thư mời của du thuyền nên giữa chừng lại đổi sang ngồi thuyền.
Sau khi du thuyền lái ra biển, phong cảnh xung quanh hoàn toàn chẳng có gì thay đổi. Tạ Trì thật sự không biết có gì hay để thưởng thức.
Lúc thuyền cập cảng, một ngôi sao nữ lên thuyền.
Ba mẹ cậu hào hứng chạy ra xem người đó. Nhưng mãi đến khi người ta về phòng rồi hai người bọn họ vẫn chưa bàn xong việc có nên đi lên xin chữ ký hay không.
Sau khi trở về Tạ Trì cảm thấy mình càng ngày càng choáng váng. Cậu uống một viên thuốc chống say rồi vào phòng nằm nghỉ.
Hai ngày tiếp theo, Tạ Trì thường xuyên nghe thấy cái tên Kim Mê này. Đến lúc này cậu mới biết hoá ra trừ ba mẹ mình ra thì trên chiếc thuyền này còn nhiều fan của Kim Mê đến thế.
Bây giờ cậu chỉ cảm thấy bực bội vì triệu chứng say sóng của mình chẳng có vẻ gì là sẽ tốt lên.
Vì bị say sóng nên hai ngày nay mồm miệng Tạ Trì nhạt thếch. Cậu nghĩ chắc chắn đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời này cậu ngồi thuyền.
"Sao trước kia mẹ không biết con lại say sóng nặng vậy nhỉ?" Mẹ Tạ Trì ngồi trong phòng ăn bóc vỏ quýt cho cậu: "Con ăn quýt đi này, hẳn là sẽ có thể tốt hơn một chút."
Tạ Trì đã uống thuốc chống say rồi nhưng chẳng thấy có chút tác dụng gì thì ăn quýt sao khoẻ lên được? Nhưng cậu vẫn mặt mày bình tĩnh nhận lấy múi quýt cho vào miệng: "Đáng lẽ lúc đầu chúng ta nên đi máy bay."
Du thuyền đi chậm thì thôi đi, còn làm Tạ Trì khó chịu nguyên hai ngày nữa. Tâm trạng cậu càng ngày càng tệ rồi.
Nghe cậu nói vậy, ba Tạ Trì lập tức phân tích cho cậu nghe lợi ích của việc đi du thuyền: "Nhưng nếu không đi du thuyền thì sao chúng ta gặp Kim Mê được?"
"..." Tạ Trì cười khẩy: "Ba, không phải là ba đã biết chuyện Kim Mê sẽ lên thuyền từ trước rồi nên mới cố ý gạt con đi du thuyền đấy chứ?"
"Như vậy sao có thể nói là gạt được? Cảnh biển không đẹp à? Hải sản không ngon à?"
"Toàn là ba ăn ba hưởng chứ con say sóng có được miếng nào đâu?"
"..." Ba Tạ Trì hơi nghẹn lời nhìn đống vỏ hải sản trong cái đĩa trước mặt: "Vậy ít nhất thì con cũng có được một trải nghiệm khó quên, đủ để viết thêm hai trang vào bài báo cáo sau kỳ nghỉ rồi."
"..." Đúng là khó quên thật. Sau này giáo viên mà ra đề [Hãy kể lại một câu chuyện khó quên của em] thì chắc cậu có thể viết được đến khi tốt nghiệp tiểu học luôn.
"Nào nào, ăn tôm đi, đỡ cho con cứ bảo toàn là ba ăn." Ba Tạ Trì gắp một con tôm lên, cố ý chấm thật nhiều nước chấm rồi mới thả vào đĩa của Tạ Trì.
Cậu chỉ cúi đầu liếc nhìn một cái chứ không động đũa: "Con không ăn được."
"Có phải con định không ăn gì hay không..."
Ông ấy định dạy dỗ Tạ Trì mấy câu thì mẹ Tạ Trì ngồi bên cạnh khuyên can: "Thôi được rồi, tối nay là xuống thuyền rồi, chờ về nhà rồi chúng ta lại dẫn con đi ăn đồ ngon."
Tạ Trì nhấp hai ngụm nước chanh rồi đứng dậy khỏi ghế: "Con không ăn nữa, con về phòng đây."
Ba Tạ Trì lại bắt đầu phát biểu ý kiến: "Con cứ ở ì trong phòng như vậy nên mới càng choáng đấy. Hay là con lên boong hóng chút gió rồi ngắm cảnh biển chút đi?"
"Sau đó ói trên boong ạ?" Tạ Trì liếc ông ấy một cái rồi mở cửa phòng ăn đi ra ngoài.
Đến khi đóng cửa lại rồi, cậu vẫn còn thoáng nghe thấy tiếng than thở của ba mình. Cũng không phải là cậu cố ý muốn chọc giận ba, chỉ là ít nhiều gì Tạ Trì cũng có chút oán trách kẻ đầu sỏ dẫn mình lên thuyền.
Nhất là hai ngày nay cậu khó chịu vô cùng trong khi ba cậu ngày nào cũng ăn no ngủ say, còn được gặp ngôi sao nữ mình thích nữa.
Vì đang khó chịu mà lại không ăn được gì nên cơ thể Tạ Trì gần như vô lực. Trên đường đi về phòng, cậu còn đo đất một lần, lúc té xuống đầu gối bị đụng vào cái thùng rác bên cạnh nữa.
Thấy m.á.u chảy ra, Tạ Trì ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất, sâu sắc cảm thấy đây thật sự là lần đi du lịch bết bát nhất trong cuộc đời.
"Em có đứng dậy được không?" Một giọng nữ đột nhiên vang lên phía trước. Tạ Trì ngẩng đầu lên rồi ngẩn người nhìn cô gái trước mặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất