Bá Chủ Là Tôi

Trên người cô mặc một chiếc váy dài, mái tóc đen dày xõa trên vai. Ánh đèn trên hành lang rơi lên vai cô trông như ánh mặt trời trên boong ngày đó vậy, vừa nhẹ nhàng vừa mơ mộng.

 

Đây chính là ngôi sao nữ mà ba mẹ cậu bối rối nhiều ngày nay nhưng vẫn không dám đi xin chữ ký.

 

Đây là hành trình cá nhân của Kim Mê nên mặc dù rất muốn nhưng ba mẹ cậu lại sợ quấy rầy cô.

 

"Em biết chị hả?" Người đối diện cúi xuống đỡ cậu dậy rồi nói muốn dẫn cậu đi tìm ba mẹ.

 

Tạ Trì được cô đỡ lên bèn dùng một chân đứng thẳng người, có điều cậu không muốn đi tìm ba mẹ.

 

Nếu biết được chuyện sau khi cậu giận dỗi rời khỏi phòng ăn lại ngã cho m.á.u tươi đầm đìa thì ba sẽ nhắc mãi cho mà xem.

 

Thế nên cuối cùng cậu đã đi theo sau Kim Mê về phòng cô trước.

 

Bóng lưng này in hằn trong ký ức của Tạ Trì rất nhiều năm.

 

Phòng Kim Mê nằm cách phòng nhà bọn họ không xa, đều là loại phòng đắt nhất trên du thuyền.

 

Sau khi vào phòng khách, Tạ Trì ngồi trên sô pha chờ Kim Mê đi lấy hộp cứu thương. Cậu vô thức đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

 

Phòng trên du thuyền đều giống nhau cả, chỉ là Kim Mê đã ở trong phòng này mấy ngày rồi nên bên trong có nhiều món đồ thuộc về cô hơn.

 

Ví dụ như trên bàn có một tập kịch bản và một tấm áp phích lớn của cô.

 

Kịch bản được ghim lại thành một tệp. Tạ Trì mở đại ra một trang nào đó rồi đoán là cô vừa xem qua vì trên đó có rất nhiều ký hiệu được gạch bằng bút đỏ.

 

Hình như đây là một bộ phim điện ảnh đề tài võ hiệp thì phải. Tạ Trì liếc qua qua hai cái rồi ánh mắt lại bị tấm áp phích bên cạnh thu hút.

 

"Đây là áp phích của chị đấy. Thế nào, em thích không?" Giọng Kim Mê vang lên làm Tạ Trì hoàn hồn. Kim Mê đặt hộp cứu thương xuống bàn uống trà nhỏ rồi thuận tay cầm cây bút ký tên ở bên cạnh lên, ký xuống tấm áp phích rồi đưa cho cậu: "Cho em này."

 

Tạ Trì sửng sốt.

 

Thế nên cậu cứ vậy mà lấy được cái chữ ký mà ba mẹ mãi không dám đi xin kia rồi hả?

 

Có điều đây là chữ ký cậu lấy bằng bản lĩnh của mình mà, chắc chắn sẽ không nhường cho ba mẹ đâu.

 

"Cảm ơn." Tạ Trì giơ tay nhận lấy tấm áp phích đã được cuốn lại kỹ lưỡng, nghĩ xem lát nữa mình phải giấu vào vali hành lý kiểu gì để không ai hay biết.

 

Kim Mê ngồi xuống, lại lấy thuốc sát trùng và bông gòn ra, vì cúi đầu nên mái tóc dài xõa xuống trước mặt cô.

 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, làng mi cong dài của cô khẽ run lên mấy cái, vẻ mặt vừa tập trung vừa nghiêm túc. Nhìn từ khoảng cách gần thế này, Tạ Trì bỗng nhiên hiểu tại sao ba mẹ mình lại thích cô.

 

Cô thật sự rất đẹp, trông như tác phẩm nghệ thuật mà Nữ Oa làm ra vậy.

 

Lúc bông gòn thấm nước sát trùng đột nhiên chạm vào miệng vết thương, Tạ Trì đau đến mức hít hà.

 

Kim Mê ngước mắt lên nhìn cậu một cái rồi vươn tay lấy cái đĩa đầy kẹo trên bàn uống trà qua.

 

Vỏ ngoài của loại kẹo này cực kỳ dễ thương và đủ màu sắc, tất cả đều là kẹo nhập khẩu.

 

Mặc dù nhìn có vẻ mùi vị cũng không tệ nhưng Tạ Trì cứ có cảm giác như Kim Mê đang dỗ mình như con nít.

 

Ấy, cậu quên mất mình đúng là một bạn nhỏ tám tuổi thật. 

 

Vì có chút bướng bỉnh và không muốn bị đối xử như trẻ con nên lúc đầu Tạ Trì không đưa tay ra nhận kẹo. Thế nhưng cảm giác đau rát trên đầu gối càng ngày càng rõ ràng. Cậu không muốn mất mặt kêu đau trước Kim Mê nên cuối cùng vẫn thò tay vào đĩa cẩn thận chọn một viên kẹo.

 

Là kẹo vị dâu tây cậu thích.

 

Chuyện cậu thích vị dâu này ngay cả ba mẹ cũng không biết đâu nhé.

 

eyJpdiI6IngyQmFTMTN2Q1UzMXN6RU13bEFUMnc9PSIsInZhbHVlIjoiUU9RRzZIRzNramY1UlRaNGFRaldEQ3prV28rOUlWMHkyMW9MaGZMSUV2RmQ5TmtRQ1g5ckFlOGNoVzY3Z3FQbHB5UURnM0ZcL01LTlJoMnVlVnhNNVNsWkxhMUQwMmplUDNyNzh1eVpQT05EeWRzU1dMaThYblpCd1JwRzE1YnE3XC9wK1wvWWpscEpocWpvQ3lYRllFTE5rMUt1cDVmYnZRcHlkbUtRRFZRbmlUejdDeEhuREJreWVuSWJiXC9DK1lmNjhzZXJidmQ3MkNKMktQNzdKMkVZalN5eng4QWhNcDBuRHBNcldxR1hWbHdoNEtcL3NmdTh0SDlERjRsbGczeVBSV3c3aG84K3dTUXBxa3BKcmpRT2o2N3VcL1d0QytUQzhWdEdQYVdjek95VnQxRTV0TEdyZHpVWGVGNHhReXZXWnNoXC9jVmJOU0RndzV3T1M2SzI5bnJVNmhwNUpcLzhIWlBcL2YxS1hqYVcxeTNhc3Z6eThPMFVhMUI2dTZtT1RwY0t2NmZ4amRGYzl1MTVnMHVybmhFWVc1ZFFTMDRPZGU3Rlh3eURyTE9jWE1leVp2RWFXSzlkeVNnc2VpcDBvMzAwSWdHZmJRK1FoZ3c4RU1DNlIxNys0eXRBSVBhRDVvWTVUMEQ4RG1WYmpKdENsaDNnR2JtUUcyQ21tbDU3R1dQYmpIanJEcEJZdkx3elhFUmdhTmFiZjJYWmswZjdFNVpub1wvQnE3ckx1R2c3OGo2Z1cyNmFjSWl3T05GemRkeG01MSIsIm1hYyI6IjdjYzAzZWNmNzI4ZDJiZTFmZjU4ZjJiODdmZDA3MDZmMDU4YTVkOWJkYTNlNzI2MTg5ODA4MGZmZjAzOGNmZDMifQ==
eyJpdiI6IjdkcndKcWJ1NnZWTllCbWNvTEJcLytBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZzZHBLZ1lMMXRYZGNlWUU2WlhHRW4xcFZGS3VXakRSaUhzSmViV2Uydml5dXpEUXlmeWJtcnREa2FiNE52ZThYVFZcL2tLa2lSRFY5aGVIMTVyY3Y4UT09IiwibWFjIjoiZGFhMzYyMjc4NmNkYmE3YWY0NjE1M2JjYmRlM2ZkNjY2YmE2MmNhMDkzYWJhZmM3ZjRiZjM1MGIzY2JkYjUzOCJ9

Kim Mê ngước mắt lên nhìn cậu mở viên kẹo vị dâu ra, cười khẽ một tiếng sau đó dán cho cậu một cái băng cứu thương màu hồng lên đầu gối.

Ads
';
Advertisement