Những năm qua, Tạ Trì đã tự vấn mình biết bao nhiêu lần, rằng giá như ban đầu anh gặng hỏi nhân viên phục vụ đó thêm nữa thì liệu có phải đã ngăn cản được bi kịch này xảy ra không?
Không thì tối hôm đó anh lại đến gặp Kim Mê để nói chuyện này cho cô biết, cảnh báo cô thì liệu rằng cũng đã ngăn cản được bi kịch xảy ra chăng?
Nhưng tất cả cũng chỉ là “giá như”, thậm chí không một ai tin tưởng nếu anh kể chuyện về nhân viên phục vụ, mà tên phục vụ đó cũng đã biệt tăm rồi.
May mà sau đó Tạ Trì vẫn tìm được anh ta - kẻ đã đổi tên đổi họ từ lâu, đồng thời moi được từ kẻ này chuyện nhà họ Vương.
Anh ta nói mình đã tìm một cây bút ghi âm.
Tạ Trì không nhớ mình có từng thấy cây bút ghi âm nào trong phòng Kim Mê không, nhưng anh không quên việc cô đã chọn viên kẹo nhân dâu tây mà mình thích trong vô số những viên kẹo kia.
"Lúc ấy anh làm sao?" Tạ Trì nhìn người con gái trước mặt thật sâu, như thể xuyên thấu vỏ bọc của cô để thấy một linh hồn khác.
Kim Mê cảm thấy cây kẹo dâu tây mà mình đang cầm trong tay nóng hổi quá chứng. Mắc mớ gì cô nhiều chuyện thế, để Tạ Trì tự chọn không được à!
"Không có gì, em nghe bà nội nói thôi." Kim Mê bắt đầu bịa chuyện: "Bà ấy nói hồi bé anh thích ăn kẹo vị dâu."
Tạ Trì vạch trần cô mà không chút nương tình: "Bà nội không biết anh thích vị dâu."
"..." Kim Mê mạnh miệng hỏi ngược lại: "Sao anh biết bà ấy không biết được?"
"À, thế là em muốn gọi bà nội đến để đối chất chứ gì?"
Kim Mê: "..."
"Không cần đâu." Kim Mê trả kẹo về chỗ cũ, nở nụ cười gượng gạo với anh: "Chỉ là một viên kẹo thôi mà, anh không thích thì không thích thôi."
Tạ Trì nhìn mặt cô hai giây, sau đó cầm viên kẹo bị cô trả về lên: "Vấn đề là, anh thích."
Kim Mê: "..."
Rồi rốt cuộc là sao!
"Hồi nhỏ anh sợ bị bạn cùng lứa tuổi cười nhạo nên từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nhắc với ai về việc anh thích vị dâu cả. Bình thường khi đi ăn kem, anh cũng cố tình chọn hương vani hoặc socola thôi." Tạ Trì gỡ giấy bọc kẹo ra bằng những ngón tay thon dài, cho viên kẹo dâu vào miệng: "Anh chỉ từng cầm kẹo vị dâu trước mặt một người, bởi vì cô ấy không biết anh nên anh không cần phải lo lắng."
Kim Mê: "..."
Chắc không trùng hợp người đó là cô đâu nhỉ?
"Em còn nhớ lúc ở bệnh viện, em đã ký tên Kim Mê trên đơn xin ly hôn không?"
"... Không nhớ." Trong lòng Kim Mê càng lúc càng hoảng loạn. Trực giác mách bảo cô rằng Tạ Trì đã đoán ra chân tướng sự việc, cho dù nó cực kỳ hoang đường: "Lúc đó em mới tỉnh lại, đầu óc chưa minh mẫn mà, lúc đó anh đã nói vậy còn gì?"
"... Đúng là vậy." Tạ Trì nhìn cô, nhấn mạnh: "Khi đó em còn dõng dạc khẳng định mình là Kim Mê nữa cơ."
Kim Mê: "..."
"Bây giờ ngẫm lại những việc đã qua, không chừng tất cả những gì em nói là sự thật chứ không phải lời thốt ra trong một phút hồ đồ."
"Khụ khụ khụ!" Kim Mê ho sặc sụa mấy tiếng liên tiếp, cô cuống quýt cầm cốc nước lên bàn lên, uống một ngụm cho đỡ sợ: "Sao anh lại có suy nghĩ vô lý như thế chứ? Em thấy bây giờ đầu óc anh không được tỉnh táo chút nào!"
Nghe vậy, Tạ Trì khẽ phì cười như tự giễu, không nói gì thêm nữa.
Anh đã im lặng thì đương nhiên Kim Mê sẽ lật "tờ giấy" này đi. Cho dù anh đã đoán ra cô là Kim Mê thật thì chỉ cần mảnh giấy này vẫn chưa bị đ.â.m thủng, cô vẫn có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tối hôm ấy, lúc ăn cơm, ba mẹ anh ở bên kia đại dương gọi điện thoại cho anh.
Dạo gần đây, bà Hoàng nổi m.á.u đam mê nấu nướng, khát khao học nấu ăn quá cháy bỏng đã thôi thúc bà ấy ra nước ngoài và đăng ký một khóa học dạy làm bánh ngọt tại một trường dạy làm bánh ngọt nổi tiếng.
Thời gian để tốt nghiệp khóa học này là chín tháng tất cả. Ba của Tạ Trì không nỡ rời xa vợ mình, thế là ông ấy quyết định cũng bay sang nước ngoài để học cùng bà ấy.
"Ba mẹ anh sống tự do thật!" Sau khi nghe Tạ Trì kể lại, từ tận đáy lòng Kim Mê dâng trào sự hâm mộ khôn xiết.
Tạ Trì dửng dưng gật đầu, sẵn tiện gắp một miếng đồ ăn: "Có đôi lúc anh cũng rất hâm mộ ba anh. Ông ấy không có óc buôn bán nên bị nhà họ Tạ vứt bỏ từ rất sớm. Chắc ông ấy là ví dụ điển hình của câu "Người ngốc có phước của người ngốc" đây mà."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất