Kim Mê: "..."
Câu này của anh nghe hơn hỗn à nha.
"Cơ mà sao lại gọi là ‘ba mẹ anh’?" Tạ Trì lười biếng ngước lên nhìn cô.
"..." Sau một hồi im lặng, Kim Mê hỏi thử: "Ba mẹ em?"
Tạ Trì khẽ cười, gắp món Kim Mê thích cho cô: "Gia đình không thông báo cho họ biết chuyện anh bị thương hồi trước, thế nên sau này họ có về thì em chú ý đừng lỡ miệng nói ra nhé."
"Được, em biết rồi." Kim Mê nhìn cái bát với đống đồ ăn đã chất thành ngọn núi nhỏ trước mặt, thầm tính toán trong bụng mình phải tập thể dục thêm bao lâu nữa mới tiêu hao hết lượng calo này.
"Ba mẹ cũng ra ngắm pháo hoa đi ạ!" Hứa Gia Thượng ăn ít nên đã ăn cơm xong và rời khỏi bàn ăn cùng với bà nội Tạ Trì. Lúc này, cậu bé đang ở trong vườn hoa ngắm pháo hoa do quản gia bắn.
Còn Gia Quả thì tung tăng chạy đi chạy về một cách phấn khích, muốn đến gần nhưng lại hơi sợ. Người giúp việc sợ chú chó bị thương nên trói dây nó vào bên cạnh.
Cuối cùng, Kim Mê đã ra ngoài chơi với Hứa Gia Thượng khi chưa ăn hết đồ ăn trong bát. Tạ Trì cũng theo sau họ, tất cả tụ tập tại vườn hoa ngoài nhà.
Gương mặt Kim Mê dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa tạo nên một khung cảnh tranh tối tranh sáng, Tạ Trì có phần cảm thán. Ban đầu anh cứ ngỡ cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc vào lúc cô xuất viên, không ngờ giờ đây hai người lại cùng nhau đón Tết.
Mặc dù là ngày đón năm mới nhưng Kim Mê vẫn khá bận rộn, cô vừa phải tham gia quảng bá phim mà còn phải ăn cơm với thành viên trong nhà họ Mạnh. Chưa hết, cô còn phải dành thời gian để ăn bữa cơm đoàn viên, đón năm mới cùng ba mẹ mình nữa.
Sau khi mất một khoảng thời gian để thấm nhuần, dường như Kim Thận đã chấp nhận chuyện cô là Kim Mê nhiều hơn. Ông ấy không còn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô nữa.
Chỉ có Phan Tuệ Chân là có gì đó bất mãn: "Sao con không dẫn Tạ Trì về đây luôn?"
"... Không phải lúc trước mẹ không hài lòng về anh ấy sao?"
Phan Tuệ Chân trả lời: "Đúng là mẹ thấy thằng bé quá đẹp trai, nhưng nhìn mãi thấy cũng thuận mắt."
Kim Mê: "..."
Mẹ à, sao "thuận mắt" của mẹ khác "thuận mắt" của người ta thế ạ?
"Lần sau đi mẹ, lần sau con nhất định sẽ mời anh ấy." Hôm nay Kim Mê cố tình không rủ Tạ Trì, không là sẽ giống chứng thực thân phận của cô hơn mất: "Lần sau gặp, mẹ mong anh ấy đẹp trai hơn hay xấu hơn?"
Phan Tuệ Chân nghẹn họng, nhìn cô, hỏi: "Ngoại hình thằng bé như thế thì xấu kiểu gì hả con? Tròng cái bao bố vào vẫn đẹp luôn ấy?"
"... Hự, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Chỉ cần cố gắng thì rồi cũng xấu hơn được thôi!"
Kim Thận ngồi cạnh nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con, càng nghe càng thấy có gì đó sai sai: "Hai mẹ con này bị gì thế?"
Con nhà người ta đang đẹp trai, bảnh bao, phong độ như thế, tự dưng không đâu mặc xấu làm gì?
Kim Mê không đáp lời, chỉ lặng lẽ dòm mẹ mình như muốn nói rằng tất cả là lỗi của bà Phan, không liên quan gì đến mình cả.
Phan Tuệ Chân cũng đổ lỗi cho cô: "Em có bắt thằng bé mặc xấu đâu, do Miểu Miểu nghĩ kế tầm bậy mà!"
"Rồi rồi rồi, lỗi của con tất!" Kim Mê vừa gắp thức ăn cho mẹ mình vừa hùa theo: "Đúng rồi, ba mẹ, hai người đã xem phim mới lên sóng của con chưa ạ? Nếu chưa thì con rủ ba mẹ đi xem nhé?"
Bộ phim [Phong tuyết ngâm] đã vượt mốc một tỷ tệ doanh thu phòng vé ngay từ ngày đầu tiên chiếu phim, trở thành đầu phim tỏa sáng nhất trong số những bộ phim được chiếu vào tết Âm lịch. Trong sự tưng bừng của các bộ phim chiếu rạp dịp Tết, một số bộ phim có doanh thu mở đầu cao nhưng thấp dần, một số bộ phim khác thì mở đầu ít người mua vé nhưng càng về sau doanh thu phòng vé càng cao. Tuy nhiên, chỉ có [Phong tuyết ngâm] là luôn đứng đầu danh sách phòng vé, không hề hồi hộp chút nào về việc nó trở thành bộ phim chiếu rạp được yêu thích nhất vào mùa Tết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất