Chương 47
Paul đẩy cửa phòng trang điểm của Lê Trúc Ly đi vào với gương mặt vui tươi rạng rỡ rồi ân cần đi đến bên cạnh cô chỉnh lại vương miện trên đầu cô.
“Hôm nay em đẹp lắm Alice à”.
Lê Trúc Ly khẽ cười nhìn Paul rồi lên tiếng đáp: “Anh cũng bảnh bao không kém”.
Paul ngồi xuống bên cạnh của Lê Trúc Ly rồi lên tiếng hỏi: “Em thật sự là muốn gả cho anh đời này không hối hận đúng chứ?”.
Lê Trúc Ly nhướng mày nhìn Paul rồi hỏi: “Vậy có anh thật lòng không để ý đến quá của em và người đàn ông khác mà yêu em và con của em không hả?”.
Paul không chần chừ mà gật đầu đáp: “Đương nhiên là anh thật lòng rồi, nếu không anh đã không kết hôn với em rồi, hy vọng sau này hôm nay chúng ta sẽ xây dựng một gia đình thật là hạnh phúc, em sẽ sống vui vẻ không bao giờ buồn phiền nữa”.
Lê Trúc Ly tỏ vẻ cảm kích nhìn Paul: “Cảm ơn anh nhiều lắm Paul”.
Paul đặt tay lên vai của Lê Trúc Ly cho một ánh mắt đáng tin cậy rồi đáp: “Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, em đừng có khách sáo như vậy nữa nếu không anh sẽ giận đó”.
“Uhm em biết rồi”.
“Thôi sắp đến giờ làm lễ để anh ra ngoài chuẩn bị”.
Lê Trúc Ly gật đầu: “Uh, lát nữa gặp lại nha chú rể của em”.
Sau khi Paul đi ra được khoảng ba phút thì cửa phòng trang điểm của Lê Trúc Ly một lần nữa bị đẩy ra cô ngồi xoay lưng lại phía cửa nên cử ngỡ là Paul quay lại.
“Anh quên thứ gì sao?”.
Lê Trúc Ly quay người lại hỏi thì khựng người lại khi nhìn thấy người bước vào là Ngô Hoài Phong, nét mặt của cô lập tức hiện lên sự sợ hãi tột độ.
Ngô Hoài Phong hất mặt lên tiếng hỏi: “Em thất vọng khi thấy anh chứ không phải hắn ta à?”.
Lê Truc Ly cố gắng bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Ngô thiếu đây có đi nhầm phòng hay không? Nếu như anh đến dự tiệc chúc mừng thì xin mời đi ra ngoài hội trường dành cho tiệc cưới nhé”.
Ngô Hoài Phong bước đến trước mặt của Lê Trúc Ly rồi dừng lại chỗ cô đang ngồi khoảng ba bước chân: “Anh không đi nhầm phòng, anh là đến tìm em là vì có chuyện quan trọng cần nói, anh cũng không đến dự tiệc bởi vì nếu anh nhớ không lầm thì em không có gửi thiệp mời anh đến dự đám cưới của em”.
Lê Trúc Ly cố nén nỗi sợ hãi trong lòng mình lại rồi lên tiếng hỏi: “Ngô thiếu có chuyện gì thì mời nói nhanh lên cũng sắp tới giờ tôi làm lễ rồi đó”.
Ngô Hoài Phong gật đầu: “Cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của em đâu, anh đến để tặng quà cưới thôi mà”.
Lê Trúc Ly trừng mắt: “Ngô thiếu đây thật là có lòng mà”.
Ngô Hoài Phong cầm một chiếc hộp nhung màu đỏ đưa cho Lê Trúc Ly: “Mấy hôm nay anh đã suy nghĩ rất lâu mới chọn được món quà này tặng em đó, hy vọng là em sẽ vui khi đón nhận nó”.
Lê Trúc Ly miễn cường đưa tay cầm lấy rồi để lên bàn trang điểm thái độ không mấy quan tâm.
“Qua anh tặng rồi tôi cùng nhận rồi mời anh ra ngoài cho, dù sao tôi cũng sắp là cô dâu của người khác mà mối quan hệ giữa tôi và anh khá phức tạp nếu để người khác nhìn thấy lại lời ra tiếng vào không hay”.
Ngô Hoài Phong nhướng mày: “Em sợ người ta bôi nhọ danh dự của em hay sao?".
Lê Trúc Ly nghe vậy liền bật cười đáp: “Cái gọi là danh dự của tôi đã bị anh ủy hoại sạch sẽ rồi còn gì, tôi không còn là con ngốc của năm đó nữa bây giờ tôi chỉ sống vì tôi thôi người khác nói gì tôi vốn không quan tâm”.
Ngô Hoài Phong gật đầu: “Cảm ơn em đã suy nghĩ cho anh nhưng anh cũng đã không còn sợ dư luận nữa rồi, em không mở quà ra xem sao, sau khi em xem anh sẽ rời khỏi đây. Đã từng nhìn thấy em cười, em khóc, em vui vẻ, em đau khổ tổn thương, thậm chí là cảm xúc của em khi thăng hoa trên giường cùng anh không biết bao nhiêu lần rồi hôm nay chỉ muốn nhìn thấy em hạnh phúc rạng rỡ bên người mà em quyết định trao gửi cả đời thôi”.
Lê Trúc Ly cảm thấy rất mệt mỏi khi phải đối mặt với Ngô Hoài Phong nên đưa tay cầm lấy chiếc hộp nhung mà anh tặng mở ra xem, bên trong có một sợi dây chuyền
mặt đầu hươu bằng kim cương trắng rất tinh xảo cô lấy ra xem, kèm theo là một mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu.
Lê Trúc Ly hít thở nhẹ mùi thơm này là hương hoa oải hương rất dễ chịu nhưng ngay sau đó cô liền có cảm giác buồn ngủ rồi gục xuống bàn ngay lập tức.
Ngô Hoài Phong rủ mắt lẩm bẩm: “Trúc Ly cả đời này em đừng hòng gả cho bất kỳ ai khác nữa hết, cũng đừng có mơ mà chạm tay vào hạnh phúc em phải ở lại bên cạnh anh cả đời, em phải là của anh”.
Ngô Hoài Phong bước đến bên cạnh Lê Trúc Ly đưa tay chạm nhẹ vào gò má của cô, hôm nay cô quả thật rất xinh đẹp khiến cho anh động lòng lần nữa rồi nhưng khi nhìn tới chiếc vương miện trên đầu của cô thì anh nổi đóa liền lấy ra vứt xuống đất.
“Cái thứ này mà cũng xứng đáng để cài lên tóc của em hay sao chứ, đúng là rẻ tiền mà nhìn thật là chướng mắt”.
Ngô Hoài Phong bế Lê Trúc Ly lên theo kiểu công chúa, búi tóc của cô vì lấy chiếc vương miện ra làm rơi xuống làm cho chiếc khăn voan trùm đầu cũng rơi xuống đất, anh đưa cô ra ngoài bằng cửa sau, ở đó có sẵn một chiếc limousine màu đen chờ sẵn rồi.
Sau khi ngồi vào xe, Ngô Hoài Phong lạnh giọng ra lệnh: “Đi”.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rồi khỏi khu phức hợp Pandora, người bên Lê gia, Paul và quan khách đến dự hôn lễ đều không biết rằng Lê Trúc Ly đã bị người khác bắt cóc đi mất rồi.
Ngô Hoài Phong để Lê Trúc Ly nằm trên băng ghế bên cạnh mình rồi rút điện thoại ra gọi cho ai đó: “Đã xử lý hết camera ở Pandora chưa?”.
Bên kia đầu dây đáp lại: “Dạ từ lúc anh đi vào khu phức hợp Pandora thì em đã vô hiệu hóa tất cả camera rồi ạ, không ai phát hiện ra anh là người mang cô Trúc Ly đi đâu ạ”.
“Tốt”.
Chiếc limosine chạy tới cảng, thì Ngô Hoài Phong bế Lê Trúc Ly đi lên một chiếc du thuyền sang trọng sau đó du thuyền cũng đi ra biển, đến một đảo nhỏ thì tấp vào.
Trên đảo này có một biệt trang rộng lớn được xây dựng theo kiểu kiến trúc Roma với những mái vòm đặc trưng tông trắng chủ đạo, xung quanh trồng rất nhiều hoa cỏ, cây cối hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Đây là một hòn đảo tư nhân của riêng Ngô Hoài Phong, từ lúc gặp lại Lê Trúc Ly thì anh đã cho xây dựng khu đảo này để làm nơi định cư sau khi hai người kết hôn.
Ngô Hoài Phong bế Lê Trúc Ly bước xuống rồi ra lệnh cho du thuyền rời đi không có lệnh của anh thì không được tự ý quay lại, anh đi vào khu nhà chính rồi đặt cô nằm xuống chiếc giường kingsize ở phòng ngủ với tông trắng và đen đơn giản mà sang trọng, anh cởi cà vạt của mình xuống rồi cột hai tay của cô ra sau lưng bởi vì anh biết lúc cô tỉnh lại chắc chắn sẽ phản kháng rất gây gắt với mình.
Trong căn phòng ngủ lạ lẫm, Lê Trúc Ly cựa quậy mở mắt ra rồi đưa mắt nhìn xung quanh toàn bóng tối giơ bàn tay lên cũng không thấy rõ năm ngón, bên hướng cửa sổ có thể ánh trăng chiếu vào nên có thể lờ mờ nhìn ra bóng dáng ai đó đang ngồi ở sofa.
Ngô Hoài Phong ngồi bắt chéo chân ở sofa tay cầm một cái ly chân cao chứa rượu vang đỏ sóng sánh bên trong, anh đưa lên môi uống một ngụm vẻ mặt rất thoải mái. “Là ai vậy đang ở đó vậy hả?”.
Nghe thấy giọng nói của Lê Trúc Ly vang lên, Ngô Hoài Phong liền đặt cái ly chân cao xuống bàn rồi đứng dậy đi về phía giường dùng anh mắt cao ngạo mà nhìn cô.
“Tỉnh rồi sao?”.
Đồng thời lúc đó Ngô Hoài Phong cũng dùng remote bật đèn trong phòng lên, là ánh đèn màu vàng nên mang đến cảm giác rất ấm áp nhẹ nhàng.
Lê Trúc Ly nhíu mày tỏ rõ sự sợ hãi tột cùng nơi đáy mắt: “Ngô Hoài Phong tại sao lại là anh?”.
Lúc này Lê Trúc Ly cố gắng ngồi dậy nhưng không được bởi vì cả hai tay cô đều bị trói sau lưng nên ngẩng đầu nhìn Ngô Hoài Phong rồi lên tiếng hỏi: “Anh đã làm gì với tôi vậy hả?”.
Ngô Hoài Phong ngồi xuống tay chạm vào má của Lê Trúc Ly rồi mỉm cười gian tà lên tiếng đáp: “Em đoán xem tôi có thể làm những gì với em được chứ, tôi đã mang em đến một hòn đảo xa lạ cả đời này em đừng hòng có cơ hội chạy thoát khỏi tôi được nữa”.
Lê Trúc Ly lắng nghe âm thanh sóng vỗ bên ngoài, cửa sổ mở nên gió thổi vào mát lạnh còn mang theo mùi mặn của biển nữa, nhìn sắc trời tối sầm bên ngoài cô cau mày thốt lên: “Hôn lễ của tôi”.
Môi của Ngô Hoài Phong liền cong lên một đường hoàn hảo: “Muộn rồi, trời tối rồi còn hôn lễ gì nữa chỉ có động phòng cùng anh thì được”.
Lê Trúc Ly liền tức giận quát: “Ngô Hoài Phong, anh bị điên rồi hay sao tự nhiên lại bắt tôi đến đây làm gì chứ? Tên khốn nhà anh còn dám dùng thủ đoạn hạ lưu để bắt tôi đi nữa đúng là khốn nạn thật sự mà”.
Ngô Hoài Phong chỉ khẽ cười: “Em được lắm Lê Trúc Ly, tôi cam đoan cả đời này em đừng hòng rời khỏi chỗ này”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất