Bạn Thân Đừng Hòng Chạy Thoát - Lê Trúc Ly

 

Chương 48 

Lê Trúc Ly nằm nghiêng trên giường không thể động đậy được, cô bây giờ như cá nằm trên thớt tay bị Ngô Hoài Phong trói lại bằng cà vạt của anh nên không thể làm gì được hết. 

“Ngô Hoài Phong anh mau thả tôi ra có nghe không hả? Nếu để gia đình tôi và Paul biết được anh dám đối xử với tôi như thế này thì họ sẽ không tha cho anh đâu”. 

Đột nhiên lửa giận trong lòng của Ngô Hoài Phong nổi lên trong mắt anh hằn lên tia máu anh chống tay nhìn Lê Trúc Ly bằng ánh mắt tức giận rồi gắt giọng nói: “Trước mặt tôi mà em dám nhắc tới tên của thằng đàn ông khác hôm nay tôi nhất định không tha cho em đâu”. 

Lê Trúc Ly cau mày tỏ thái độ gắt gỏng: “Rốt cuộc là anh muốn cái gì đây hả? Hôm nay là hôn lễ của tôi sao anh có thể bắt tôi đi như vậy chứ?”. 

Ngô Hoài Phong cong môi cười lạnh ánh mắt quỷ dị đáp lại: “Hôn lễ sao? Em không được gả cho bất cứ ai hết em là của anh”. 

“Ngô Hoài Phong anh điên rồi, trước đây anh lừa dối tình cảm của tôi vì mục đích báo thù anh cũng đã thỏa mãn rồi cơ mà, bây giờ tôi gả cho ai là quyền của tôi không liên quan đến anh nghe rõ chưa”. 

Ánh mắt của Ngô Hoài Phong trở nên sắc lạnh: “Em muốn gả cho cái thẳng ngoại quốc đó sao? Muốn cùng hắn xây dựng hạnh phúc sao? Nằm mơ đi”. 

Lê Trúc Ly nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt tức giận rồi lên tiếng nói: “Người mà anh nên để tâm là cô gái tên Cao Mỹ Vân kia chứ không phải tôi, chẳng phải anh đã hứa sẽ kết hôn với cô ta cho cô ta một danh phận sao? Tôi cảm thấy tôi gả cho Paul còn anh cưới Cao Mỹ Vân chính là kết thúc đẹp nhất cho cả hai chúng ta đó Ngô Hoài Phong à”. 

Ngô Hoài Phong khẽ lắc đầu: “Không đâu, cái kết đẹp nhất chính là em phải gả cho anh, những gì mà anh nói với Cao Mỹ Vân hôm đó chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi đúng là ban đầu anh có ý định báo thù nhưng mà sau đó anh nhận ra tình yêu của mình dành cho em lớn hơn tất cả, anh đã quên hết thù hận gì đó rồi chỉ muốn cùng em bắt đầu lại thôi, bây giờ Cao Mỹ Vân không thể xen vào tình cảm của chúng ta nữa cũng không thể nào làm hại em được nữa, anh sẽ công khai kết hôn với em mà Trúc Ly”. 

Lê Trúc Ly lắc đầu đáp: “Nhưng mà tôi không muốn gả cho anh nữa, tôi muốn gả cho Paul”. 

Ngô Hoài Phong nghe vậy thì tức giận ngồi dậy bước xuống giường mắt anh nhìn xuống đất, tay kéo hai tay bị trói sau lưng Lê Trúc Ly một cái rồi chỉ tay xuống đất nói: 

“Bước xuống”. 

Lê Trúc Ly nhìn Ngô Hoài Phong bằng đôi mắt cảnh giác vùng vẫy, dùng chân đá anh nhất quyết không khuất phục. 

Ngô Hoài Phong đưa tay bắt lấy cổ chân của Lê Trúc Ly một cái thuận thế kéo cô đến sát mép giường, anh đứng gần giường, hai tay giơ ra ôm cô đứng xuống đất. 

Chân của Lê Trúc Ly vẫn đang mang giày cao gót lại công thêm tà áo cưới quá dài, vừa tiếp đất đã lảo đảo suýt té vẫn là Ngô Hoài Phong vươn tay ra đỡ lấy cô. 

Lê Trúc Ly nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt oán giận: “Mau thả tôi nếu không Paul nhất định hông tha cho anh đâu”. 

Ngô Hoài Phong lộ ra nụ cười gian tà rồi đáp lại: “Để xem hắn ta có rộng lượng chấp nhận một cô dâu xảy ra quan hệ xác thịt với người đàn ông khác ngay ngày cưới hay không”. 

Lê Trúc Ly nghe đến đó thì cả kinh lớn tiếng quát: “Ngô Hoài Phong anh đúng là tên khốn nạn cầm thú mà”. 

Ngô Hoài Phong gật đầu: “Được thôi, hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là cầm thú, thời gian không gặp anh rất là nhớ thân thể của em đó mà anh nghĩ là em cũng nhớ anh có đúng không hả Trúc Ly?”. 

Lê Trúc Ly trừng mắt nhìn Ngô Hoài Phong cô tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán: “Anh bị điên rồi hả vốn không yêu tôi thì nhớ tôi làm gì chứ, người anh nhớ là Cao Mỹ Vân mới đúng, hôm nay là ngày đại hôn của tôi anh lại ngang nhiên bắt cóc tôi đến nơi này thật không hiểu nổi trong đầu anh chứa cái gì nữa. Tôi hiện tại đã không còn yêu anh nữa rồi Ngô Hoài Phong”. 

Ngô Hoài Phong rủ mắt lên tiếng: “Yêu hay không yêu không quan trọng tôi chỉ cần cả đời này em phải là của anh, ở lại bên anh là đủ rồi”. 

Lê Trúc Ly im lặng không phản hồi lại Ngô Hoài Phong. 

“Ngô Hoài Phong chúng ta không thể làm bạn bình thường thôi hay sao hả?”. 

Ngô Hoài Phong liền nhếch môi mỉm cười đáp: “Bạn thân đừng hòng chạy thoát”. 

Ngô Hoài Phong áp sát vào người của Lê Trúc Ly, hơi thở của anh phả vào người cô đậm mùi nam tính, ánh mắt anh nhìn cô khổ sở lên tiếng: “Trúc Ly em biết không... anh vừa yêu em mà cũng vừa rất hận em, vừa muốn làm cho em hạnh phúc lại vừa muốn khiến em cả đời này phải đau khổ, anh thật không biết nên làm thế nào với em 

mới được đây? Nhưng mà anh biết anh không thể nào sống thiếu em được hết, từ sau khi em bỏ trốn khỏi nhà anh khiến anh gần như phát điên lên vì mỗi đêm không có em ngủ bên cạnh, anh nhớ em lắm Ly à”. 

Ngô Hoài Phong cúi đầu nhìn Lê Trúc Ly bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi lạnh giọng lên tiếng: “Thời gian qua anh học được khá nhiều kiểu ân ái mới lạ hôm nay cùng em trãi nghiệm được không Trúc Ly?!”. 

Lê Trúc Ly liền lắc đầu: “Tôi không muốn, anh điên rồi”. 

Ngô Hoài Phong dùng tay kéo cái eo nhỏ của Lê Trúc Ly một cái khiến cô chao đảo ngã vào lồng ngực của anh: “Không muốn cũng phải muốn”. 

Mấy câu nói của Ngô Hoài Phong khiến mặt Lê Trúc Ly hồng lên, tim đập dồn dập, tay cô lại bị trói khó khăn giữ thăng bằng nên cúi người về trước, mông đưa về sau. Giày cao gót khiến đùi của Lê Trúc Ly căng ra, kéo căng đường cong bắp chân cô, khiến Ngô Hoài Phong bừng bừng cảm xúc. 

Ngô Hoài Phong cởi bỏ từng món y phục trên người mình xuống rồi cong môi lên cười lạnh: “Hôm nay tôi muốn cùng em trãi nghiệm bốn thế Phượng Hoàng, để xem thế nào là tốt nhất”. 

Lê Trúc Ly liên tục lắc đầu kêu lên: “Không muốn...tôi không muốn mà..”. 

Ngô Hoài Phong mặc kệ những lời kêu gào của Lê Trúc Ly mà dùng sức xé từng mảnh áo cưới trên người cô xuống. 

Ánh mắt của Ngô Hoài Phong đỏ quạch lên trong vô cùng đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi thốt lên từng chữ: “Nghe nói chiếc áo cưới này là Paul đặc biệt nhờ nhà thiết kế nổi tiếng may riêng cho em có phải không? Anh nói cho em biết trước mặt anh không được mặc đồ người khác tặng”. 

“Xoẹt...xoẹt..”. 

Từng mảnh váy cưới bị xé toạt ra vứt vun vãi trên sàn nhà, đá quý đứt chỉ rơi khắp nơi, chẳng mấy chốc Lê Trúc Ly chẳng còn mảnh vai che thân trong mắt của Ngô Hoài Phong, anh nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của Lê Trúc Ly cũng nhíu mày khó chịu giật đứt ra rồi ném sang một bên. 

“Cái áo cưới này vốn chẳng hợp với em chút này hết, dây chuyền này xấu như thế em mang lên không cảm thấy rất buồn cười hay sao?”. 

Lê Trúc Ly trừng mắt nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Không liên quan đến anh”. 

Ngô Hoài Phong cong môi lên mỉm cười ngông cuồng đáp: “Đúng là trước đây không liên quan nhưng kể từ giây phút này trở về sau thì em lại là của anh rồi”. 

Lê Trúc Ly cố sức vùng vẫy dữ dội nhưng Ngô Hoài Phong không hề dao động, anh đứng vững vàng phía sau vịn ngay hông Lê Trúc Ly, anh cầm khúc thịt cương to nóng hổi đặt ở miệng lồn cô tiến mạnh vào từ phía sau. 

“Phọt” Ngô Hoài Phong đâm con cặc cương lên thật to của mình vào bên trong lồn của Lê Trúc Ly lút cán. 

“AAAAAA...ĐỪNG... ĐỪNG MÀ...DỪNG LẠI ĐI”. 

Lê Trúc Ly nhăn nhó mặt mày tay cô bị trói sau lưng nắm chặt thành nắm đấm cố không kêu lên thành tiếng, bởi vì hai người không có màn dạo đầu mà Ngô Hoài Phong lại ngang nhiên đi vào khiến cô có cảm giác đau như xé toạc người ra làm hai. 

Ngô Hoài Phong bắt đầu di chuyển rút cặc ra rồi đâm vào bên trong lồn của Lê Trúc Ly lúc thì chậm rãi khoan thai lúc thì dồn dập cuồng nhiệt khiến cô không chịu nổi mà rên rỉ lên. 

“Hoài Phong đừng mà...dừng lại đi...tôi không muốn”. 

Lê Trúc Ly biết bản thân mình đang mang thai tuy bác sĩ đã nói qua ba tháng đầu của thai kỳ thì vẫn có thể quan hệ bình thường nhưng mà cô sợ Ngô Hoài Phong không biết nên hết sức mà đâm vào sâu bên trong sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. 

Lê Trúc Ly vừa muốn nói với Ngô Hoài Phong là cô đã mang thai rồi để anh đừng có làm chuyện kia với mình nữa nhưng mà cô sợ một khi anh ta biết cô mang thai rồi thì sẽ dùng cô để báo thù Lê Thái hoặc là mãi mãi không buông tha cho cô nữa, cô cắn răng ngậm ngùi chịu đựng để chờ cơ hội bỏ trốn lần nữa vậy. 

Ngô Hoài Phong kêu lên: “Chặt thật đó, mới có mấy tuần không gặp thôi mà anh nhớ cơ thể này của em muốn chết đi được hôm nay phải bung xõa bù lại những đêm anh mất ngủ vì nhớ em thôi...cái lồn em thần kỳ thật đã đụ bao nhiêu lần nhưng mà nó vẫn bót như lần đầu tiên anh đụ em vậy đó...hừ...hi...đụ em sướng cặc thật đó Ly 

à". 

Lê Trúc Ly nghiến răng nghiến lợi thốt lên: “Nếu như anh cứ ngoan cố vũ nhục tôi như thế thì anh nhất định sẽ hối hận”. 

“Không “chơi” em hết mình mới là hối hận đó hiểu không hả?”. 

Ngô Hoài Phong ôm chặt Lê Trúc Ly, tránh cho cô không bị ngã chúi về trước, cô dựa đầu lên đầu gối, uốn gập người, cảm giác hạ thể bị kéo căng lộ rõ trước con mắt 

nóng bỏng của ai kia rất rõ ràng. 

eyJpdiI6IkVHcm5Vdkt4eUFValwvOCt4c3ZXRkl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNmcllydDY4Uk1mdHpkXC85Mm80RTJmVWZnTjQ3Y1dtUVA3WEh6SUh6WXVsRVBnWU51QmlZZ0JENXh5VlBpanoxd01xNlRKZEEyelRHU3VsY0VNXC9odXNMWWVJQ1ZseFdUNVM3WHNMaDlBRTh2bURZT0JJVDdPQXZyNEVOdHAxRVhGN1BpT0pxbCtkXC9aTU91YkJsbWhLSXhNb3UwV3VXeGNPclU2ZEo1dmlsNHoyc3JmZ012Qmp4RDROdUI4UE5TdXY2QWNWbytCU0Vzc3hGd2NKSEVnNVlCS29ZUUc1UzQzOWdKTjhMeVpuV0NaZk1SV1dBZTFIRVlvVndlVE9BMlplUGE1RTdKeGd5M2NMakxBWkZZMVhVMjNYTHVjYlwvYjFTMVJNU2pjb1VTQ3BIaEJOWFM1U1VxMmhWc0VEZ2pWSXRDUStUNGEwU0Z0b3NMSkpneEtQdU90REV4SjQ3U3B6a2hmdllzd0ZvTitUS1lwZ0VoQjhycUJTbnNzNHBLa01EMmRxZ1hnOXhBUHAzc3VFSHlheE9xeDNxYUZiUWx0M1dGQWdHMXBXTnlIYU41M0FzdHkyeDFwYmkxcjJPQnJVIiwibWFjIjoiYzBmYWY2OGE5ZDU0MTQxMWQ3MDJjMzE3OTVjYjE0ZjczOTMwNTVjYTA2YmI4ZmI3NDhkNWU0NWQzNmI2NmMwMiJ9
eyJpdiI6InhaUUlWR2lkNEI1ZGhrd3c0aExUNVE9PSIsInZhbHVlIjoiOVFvTTc5UjlcL2Z2UlQ5M2VURjVjZEQ0emQ1SGZ0WGVKbFJNTktTdG9YaHBKMFQ0Z0J6V0txXC9WSDJaa0xmaUY2Q3VUeUhZVVA3TzBXQ3pNanRpY0lzemxQXC9hb0FlTlNjc0xoYVJsb3VkaVV6M2lKb014YVhMVHhUUGtXVlpjalI3alFpMEE4UlwvWWwwaEtqc2dRa2xQREFUZXNaUHhKSUp4WmF3QVwvWGpzNDZiVlRWQUxsWmhHWHdzS0RDM1czbDdFTm05MlFZVjg4ZUIzOUVFZ1wvT25ldUl3Y01WdGRcL1VDXC9TN3V4QXBHTXVuOFRVVGtxb3VuWEVPNVwvZjhJRElzOTFFSUxJdW9nc3FqZWMzTCtiOVBpdmIwTm9Bc251RHQrTWhqMFc4SWdGQU9LcGdyUTJmVFwvOXg5Z2djSVg0SnFOdW9pM2RHbWRTZnNmZUpuMDBDaGo3TU5uTzJmMndLQmRLM2hxR051MnNDUDlXSjJOUlhZQWxkSDNlVlpvR1Z0UERUTDBYOG4zeUh5WUl1TTZKSkRxangrYTk2aTVMWGxIdHFzRWR4dUFIWm5mUHdZUTZBbTBrVUI5OHgwMjF2RGZzUk5RYTVIdklTTm1OSUkyazd3ZGYzcVhrVUd0Vk1IRFpXbHFET3FiY241eDlOQUZaVEdcL0J2XC9HR1J6bmpxcTdVbk5SVE91K3MxSTcwOGFzNWkwYWtYTUxuSkJCQ1NPMXpkcmlZM1gwMG1JPSIsIm1hYyI6Ijk2ZTMyODQyYzlmYzc0ZDUxODhjNTgwYmFiNTFiNTNiYzViMzM4NzExNGE4YjA0ODZlNzMzZjhiZjExMjY1NTAifQ==

Ngô Hoài Phong nhìn thấy thái độ phản kháng quyết liệt không nhượng bộ của Lê Trúc Ly thì đẩy hông đâm sâu vật đàn ông của mình vào bên trong người cô.

Ads
';
Advertisement