Chương 49 

Lê Trúc Ly sợ hãi thấp thỏm cái thai bị ảnh hưởng nếu Ngô Hoài Phong cứ đâm mạnh vào hết sức như thế nên liền lên tiếng cầu xin: “Nhẹ thôi đừng vào sâu quá tôi không chịu được...xin anh đó Ngô Hoài Phong..a.aaa..aaa..aa”. 

Ánh mắt của Ngô Hoài Phong dịu xuống hắn trước hành động cầu xin của Lê Trúc Ly, anh rút ra bớt rồi bắt đầu di chuyển, ra vào hết sức, âm thanh hoan ái vang lên phóng túng, anh đi vào, đâm đến nơi sâu nhất của Lê Trúc Ly, khi anh tiến vào, cơ thể cô phía dưới run rẩy co giật, cô không thể khống chế bản thân nữa nữa nên cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như con mèo nhỏ. 

“A...a....a...đừng mà...đừng mà Hoài Phong..nhẹ thôi tôi không chịu được”. 

Ngô Hoài Phong nghe thấy âm thanh trong trẻo ngâm lên từ Lê Trúc Ly thì cảm thấy rất là phấn khích, phía dưới anh không ngừng chạm vào cô, nơi đó của cô nhỏ hẹp nghẽn chặt, vách tường bao chặt lấy anh. 

Ngô Hoài Phong thoả mãn ngửa cổ, yết hầu trượt lên xuống liên tục, còn nơi đó của Lê Trúc Ly chẳng mấy chốc đã ướt đầm đìa, trong miệng toàn là tiếng rên rỉ, eo cô mỏi không chịu nổi, toàn thân mất hết sức lực. 

“Xem ra thân thể của em vẫn thành thật hơn con người em rất nhiều đó Trúc Ly à”. 

Nước mắt của Lê Trúc Ly liên tục rơi xuống: “Anh chẳng qua khống chế được thể xác này chứ không thể khống chế trái tim của tôi”. 

Ngô Hoài Phong nhếch môi mỏng mỉm cười lên tiếng đáp: “Anh chỉ cần thân thể của em không cần trái tim em đâu, chờ lúc cái tên ngoại quốc kia bỏ rơi em rồi thì em cũng sẽ ngoan ngoãn quay về bên cạnh tôi thôi”. 

Ngô Hoài Phong đột ngột đổi thế khác anh đỡ Lê Trúc Ly lên, nâng thắt lưng nằm ngang mặt đất, tay anh nắm lấy hai tay cô ở phía sau rồi ưỡn người dùng sức tiến vào. 

Người Lê Trúc Ly nghiêng tới trước, cặp mông lắc lư, trông cô tựa như một con phượng hoàng đang giang đôi cánh, người như muốn bay, cảm giác rất đẹp. 

“Nơi này của em chặt thật đó Ly à, đúng rồi em và Paul đã làm tình với nhau lần nào chưa nhỉ?”. 

Lê Trúc Ly cắn chặt răng không trả lời, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng thân thể cô lại không nghe theo lời cô mà cứ đón nhận từng đợt khoái cảm mà Ngô Hoài Phong đem lại. 

“Chín nông một sâu, phải ba trái ba, lượn như lươn bơi, vào như đỉa tiến” mười sáu từ để miêu tả sự thành thạo nên có của đàn ông lúc ân ái, Ngô Hoài Phong đều thực hiện rất nhuần nhuyễn khiến cho Lê Trúc Ly tâm tư rối bời. 

Đỉnh đầu tiến sâu trong lối vào, khiến Lê Trúc Ly rơi vào trạng thái hưng phấn cùng cực, lối vào liên tục co bóp thật mạnh vài lần, cô thở gấp và rên rỉ sắp khàn cả giọng. 

Ngô Hoài Phong lên tiếng trêu ghẹo Lê Trúc Ly: “Bản thân em vốn rất thích được anh đi sâu vào cơ thể còn gì, đừng tự lừa người dối mình nữa thoái mái mà tận hưởng giây phút chúng ta ân ái bên nhau đi Trúc Ly à”. 

Lê Trúc Ly gào lên: “Tên khốn...mau dừng lại đi...tôi không muốn”. 

Ngô Hoài Phong nghe như vậy lại đổi tư thế, anh cảm thấy eo Lê Trúc Ly cũng mỏi rồi nên đỡ cô đứng thẳng, bao vây cô từ sau, ôm trọn hai bầu ngực cô thỏa sức mà xoa nắn thành đủ loại hình dạng, anh để cô ngửa đầu ra sau dựa vào ngực anh rồi gặm nhắm bờ vai trắng noãn mịn màng của cô. 

Từng dòng nước ấm cùng khoái cảm phủ chụp sâu trong lòng Lê Trúc Ly, má cô đỏ rực, ham muốn vút cao, cơ thể co giật từng hồi, người đầy mồ hôi, thở hổn hển. 

Trong phòng tràn ngập âm thanh giao hoan, vang mãi bên tai, đau nhức và ham muốn đan xen, tim của Lê Trúc Ly nảy thình thịch trong lòng ngực đầu óc trống rỗng, cô quả thật không muốn cùng Ngô Hoài Phong xảy ra những chuyện này nhưng mà cái cơ thể này lại không nghe theo lời của cô thì biết làm sao được. 

Ngô Hoài Phong cởi trói tay cho Lê Trúc Ly nhưng quả thật là lúc này cô cũng không sức mà kháng cự nữa. 

Ngô Hoài Phong nhấc một chân của Lê Trúc Ly đặt lên giường, chỉ để cô đứng một chân, hai tay giơ ngang, anh ở đằng sau nâng hai tay cô, ngón tay hai người lồng vào nhau, anh đâm mạnh vào. 

Vật cứng ra vào trong người Lê Trúc Ly giống như đỉa, từng chút từng chút chui vào trong. 

“AAAA...SƯỚNG...SƯỚNG QUÁ...LÀM ƠN DỪNG LẠI ĐI..”. 

“PẠCH...PẠCH...PẠCH” Ngô Hoài Phong nắc dồn dập vào lồn của Lê Trúc Ly. 

Lê Trúc Ly nắm chặt tay Ngô Hoài Phong, ngón tay cong siết cho anh biết rõ cảm xúc của cô. Bức vách lối vào của Lê Trúc Ly có thể cảm nhận rõ ràng vật cứng cọ xát nhích vào, cô chao đảo thần trí. 

Sau đó âm thanh giao hoan liên tiếp không ngừng vang lên rất lâu, vẻ mặt Lê Trúc Ly đầy mê mẩn, quyến rũ động lòng người, ánh mắt cám dỗ, phối với tiếng thở yêu kiều, thêm ham muốn hừng hực càng thêm xinh đẹp. 

Lê Trúc Ly đột nhiên rít lên, chạm đến đỉnh điểm, một dòng ấm nóng bắn ra từ Ngô Hoài Phong, cô mệt lả người còn anh cũng phát ra tiếng gừ thoả mãn, hai người cuồng nhiệt giao hoan cùng lên đến đỉnh. 

Khi Ngô Hoài Phong rút vật kia ra khỏi người của Lê Trúc Ly thì cô yếu ớt, mệt mỏi dựa hẳn lên người anh. 

Ngô Hoài Phong toàn thân đầy mồ hôi, thở hổn hển, tóc ướt sũng dính trước trán, anh cũng mệt mỏi kéo cô ngã lên giường, cô nằm lên người anh, anh vòng tay ôm chặt lấy cô giống như bảo vật ôn nhu dịu dàng trái ngược lại với những lời nói tàn nhẫn sáo rỗng. 

Ngô Hoài Phong nhìn thấy nước mắt Lê Trúc Ly thì cảm thấy trái tim mình nhói đau, anh không muốn làm cô tổn thương như thế này đâu nhưng chỉ có cách này mới khiến cô không thể thành hôn cùng Paul được nữa. 

Ánh mắt của Ngô Hoài Phong trở nên sâu không thấy đáy anh thầm nghĩ “Trúc Ly, xin lỗi nhưng anh không thể đứng yên giương mắt nhìn người mình yêu gả cho người đàn ông khác được”. 

Lê Trúc Ly được cởi trói rồi cô chống tay ngồi dậy thì Ngô Hoài Phong ôm cô lật người lại, cô thấy mọi thứ trước mắt mình chao đảo một vòng cô lại nằm trong vòng tay của cô Ngô Hoài Phong, anh nằm áp trụ lên người người cúi đầu xuống phủ lên môi cô một nụ hôn nồng nàn da diết, tham luyến không rời. 

Lê Trúc Ly cắn môi của Ngô Hoài Phong bật máu nhưng anh vẫn không dừng lại càng ngày càng hôn sâu khiến cô không thở nỗi, trong khoang miệng của hai người nồng nặc mùi máu tanh. 

Ngô Hoài Phong dừng lại đưa tay lên quẹt vết máu ở khóe miệng mình rồi mỉm cười nhạt: “Em thật là hư mà, phải dạy dỗ lại rồi”. 

Lê Trúc Ly chống hai tay ở vai của Ngô Hoài Phong cô biết mình không thể làm gì được để phản kháng nên nức nở lên tiếng cầu xin: “Đừng vũ nhục tôi như thế nữa mà... xem như tôi cầu xin anh đi”. 

Nhìn bộ dạng yếu đuối bất lực này của Lê Trúc Ly thì Ngô Hoài Phong càng muốn bắt nạt cô nhiều hơn nữa nên nắm chặt hai tay cô trên đỉnh đầu rồi cúi xuống hôn lên vùng cổ mịn màng không tì vết của cô để lại nhiều dấu hôn rồi dời xuống ngực cô liếm nhẹ khiến cô run rẩy cả người. 

Bàn tay Ngô Hoài Phong đã nắm bàn tay nhỏ bé của Lê Trúc Ly, cố định trên đỉnh đầu, đôi môi tìm được nụ hoa cứng rắn ngạo nghễ ưỡn lên, ngậm vào trong miệng mút, chà xát, tay còn lại anh đưa xuống tư mật của cô động tác phía dưới không chịu chậm lại ngược lại tốc độ ngày càng mau. 

Lê Trúc Ly trông tư thế nằm ngửa cho Ngô Hoài Phong săm soi, anh cố gắng thu nhận hình ảnh cô đang trần truồng banh lồn ra cho mình ngắm nhìn. 

Ngô Hoài Phong chọt chọt ngón tay vào trong rồi đưa lên miệng nút lấy ngón tay, nước dâm của Lê Trúc Ly sao ngọt ngào, cô đưa tay lên vò tóc anh, anh hôn cô nhà nhẹ từng chút từng chút một hai bên háng cô, cô cong người thở hắt ra sướng khoái. 

“Lê Trúc Ly rõ ràng em không thể phản kháng trước anh vậy hà tất phải kìm nén làm gì hãy thể hiện dâm đãng của em ra đi”. 

Ngô Hoài Phong cứ hì hục bú liếm lồn Lê Trúc Ly, cô cứ la lớn theo từng cái quét lưởi của anh, vùng bụng nhấp nhô như sóng trào, cả thân thể cô giựt mạnh như lên cơn động kinh, tay cô vò tóc anh cào xé, răng cắn chặt cái gối rên hừ hừ hai chân banh ra chập vào có nhiều lúc quá sướng cô ôm lấy đầu anh như muốn nhét cả cái đầu vào lồn mình. 

“AAAA..ĐỪNG MÀ..ĐỪNG MÀ...SƯỚNG...EM KHÔNG CHỊU NỔI NỮA..DỪNG LẠI ĐI...CẦU XIN ANH MÀ”. 

Ngô Hoài Phong liền nhếch môi cười lên tiếng: “Ly à, em đúng là dâm đãng mà...theo annh thấy thì em cũng nhớ con cặc của anh lắm đúng không hả? Yên tâm đêm nay anh sẽ đụ anh đến sáng mới thôi, anh nhớ lồn em lắm Ly à”. 

Nước lồn của Lê Trúc Ly ứa ra ướt cả tấm khăn trải giường, loang ra thành một vũng lớn, Ngô Hoài Phong lúc này củng đả mỏi miệng vì bú lồn quá lâu, chồm lên người cô cầm lấy con cặc dí dí vào cửa lồn. 

“Anh đút vào lồn em nha...anh nứng cặc lắm rồi...em có nứng lồn không vợ yêu”. 

Lê Trúc Ly lắc đầu: “Nhẹ thôi đừng làm mạnh quá...cầu xin anh đó”. 

“Phụp!” một lần nữa con cặc của Ngô Hoài Phong chui sâu vào trong bên trong lồn của Lê Trúc Ly đụng tới đáy. 

Lê Trúc Ly giật thót khi cảm nhận được đầu khấc của Ngô Hoài Phong đâm sâu vào tận tử cung của mình, cô sợ cái thai sẽ bị ảnh hưởng nên lên tiếng rên rỉ: “A...Phong 

sâu quá rồi..lấy ra bớt đi...em không chịu được...sâu quá rồi...em không chịu được...cầu xin anh đó”. 

Ngô Hoài Phong mặc kệ những lời cầu xin của Lê Trúc Ly mà nắc như chạy đua, anh đâm cô cú nào cú nấy như búa tạ khiến cả người cô nhấc lên cao như muốn cho anh vào sâu hơn nữa. 

Lê Trúc Ly cong ưỡn người lên, hai tay Ngô Hoài Phong bợ lấy hông cô, có sức chịu của anh, cô sàng xẩy lên xuống, lông lồn và lông cặc chà vào nhau, mấy cọng lông chà ngay hột le làm cô cứ giựt bắn lên từng chập, quá sướng chưa bao giờ cô được đụ sướng như vầy, vừa sướng vừa sợ. 

Khi thấy Lê Trúc Ly ưỡn người lên cao Ngô Hoài Phong vừa đụ vừa bóp lồn cái lồn lông lưa thưa bóp thật đả tay ngón tay cái chà sát hột le cô con cặc thụt ra thụt vào, cô quá sướng trợn mắt ngược lên giựt giựt vài cái rồi nằm im. 

Đang đụ sướng đột nhiên Ngô Hoài Phong nhìn thấy Lê Trúc Ly nằm im, anh sợ quá buông cô ra tưởng cô gặp chuyện gì ngất xỉu nên đưa tay sờ mủi thấy hơi thở vẫn điều hòa, anh yên chí nhét con cặc vào lồn đụ tiếp. 

Lê Trúc Ly mở mắt sau vài giây yên lặng, cô đưa tay đẩy Ngô Hoài Phong rồi lên tiếng cầu xin: “Ngưng đi Phong ơi...em chịu hết nổi rồi anh đụ dai quá...em sướng không thở nổi nữa rồi”. 

Ngô Hoài Phong liền nắm hai tay của Lê Trúc Ly đặt lên đỉnh đầu, tay của cô bị anh nắm đến tê cứng lại, anh ngồi dậy nâng một chân của cô để lên vai mình rồi hung hãn đưa vật cứng đi sâu vào bên trong cơ thể cô. 

“Ưm...đừng...dừng lại...”. 

Ngô Hoài Phong nhếch môi cười đắc ý: “Trúc Ly em vừa van xin tôi đừng dừng lại có đúng không hả? Tôi sẽ thỏa mãn em ngay thôi”. 

Lê Trúc Ly lắc đầu liên tục: “Không...không phải...ưm..ưm..”. 

Lê Trúc Ly cố gắng né tránh nhưng bất thành, thân thể của Ngô Hoài Phong nặng nề đè trên người cô, hai chân bị buộc mở rộng, tiếp nhận anh ra vào, mỗi lần một sâu, đều là lực đạo mười phần không có thu lại, vào sâu rồi lại rút ra, mồ hôi không ngừng nhiễu lên làn da cô, bên má đẹp bị nhiễm ướt, tóc dính vào khuôn mặt. 

Thân thể không nhúc nhích được, bị người đàn ông này chặt chẽ đè ở phía dưới, thừa nhận công kích mãnh liệt của anh, cô căn bản chịu không được bao lâu, liền thua trận. 

Tiếng rên rỉ của Lê Trúc Ly vang lên trong thống khổ xen lẫn vui vẻ, chỗ hoa huyệt sâu không ngừng chảy ra nước dịch, bắn ra bốn phía theo động tác kịch liệt của anh. 

“Ngô Hoài Phong....Ngô Hoài Phong.. 

Khi nghe thấy Lê Trúc Ly gọi tên mình thì Ngô Hoài Phong càng phấn khích kịch liệt ra vào cơ thể của Lê Trúc Ly hơn nữa, cường độ lại quá mạnh, cô tột cùng thét lên lần nữa, nức nở, thân thể cong lên, ôm thật chặt lấy bả vai bền chắc của anh, móng tay trong suốt khảm sâu vào lưng anh thành những vết dài màu đỏ. 

Cái loại cảm giác hơi đau kích thích đến Ngô Hoài Phong, anh liền điên cuồng đè chặt cô xuống giường, ở giữa hai đùi cô, vật cực đại lại tiếp tục chuyển động, nhanh tiến lên, đánh sâu vào thân thể cô, tần số càng tăng, lực đạo càng mạnh. 

“Đừng, làm ơn, dừng... dừng lại đi mà”. 

Lê Trúc Ly không chịu được nữa bật khóc, đáng thương cầu xin anh ở dưới thân anh, sự liều mạng tựa như điên cuồng này hù cô sợ, thân thể kịch liệt vui thích cũng rung động đến cô, lập tức cô không tiếp thu nổi kích tình như vậy, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh mà. 

Không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết chính mình bị đẩy lên cao rồi kéo xuống như vậy bao nhiêu lần, rút cục Ngô Hoài Phong hung hăng đi sâu vào, anh cau mày toàn thân cứng đờ phía trên cô, hơi thở thô gấp, chống đỡ ở nơi sâu nhất của Lê Trúc Ly, cô cảm giác được một chất nóng mạnh mẽ bắn đầy vào trong cơ thể, sau đó gân cốt mềm yếu, toàn thân vô lực. 

Ngô Hoài Phong thở dốc đè ở trên người Lê Trúc Ly, thân thể nặng nề làm cô hít thở không thông nhưng phải buộc lòng thừa nhận sức nặng như vậy rõ ràng nên cảm thấy không thoải mái, nhưng một loại cảm giác thỏa mãn kỳ quái lại tràn đầy trái tim. 

Trãi qua một đêm cùng Ngô Hoài Phong mà Lê Trúc Ly ngỡ là trăm năm cảm giác mệt mỏi bất lực xâm chiếm lấy người khiến cô rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. 

eyJpdiI6IkhrOHUyRmNIODhGXC81cUZQc2g2NnBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik90YVFIeUlKWmVYeEtVME9XZkp1cjYrQld6ZDR2ZHlqcThYUnltbytyTGdKaytxTjRqUDFTeVdNc0FXVkw4Ym5OdlV4MCsxaWgxWXdQZmdHXC9cL1VlS2ZqUVROODFQdXNvN3hxXC9wNEZBelZWZmVvQkZraFJrOUxJMW5hYlwvY2ZUZHVcL3R6R3NoZ2Q4VWZGOWlKWVM0RExCM1FIWkNCS3FQM1lvUnR4WGlvMmVPQlIyUnhLT1wvcVN0REE5b2YzekFJdE9hMGNiOVNOcVk1dGhkb0dKTUhlNnVDT1VtNktHU1JGN3I4WGZjOXU5dWN6TnJQTWFNc0JuSUduR3dcL2Noa1VGZVwvbjJSdHdVUFlNYk10TWp4NVwvc2NrSndaQVFZR21UU1dEWG9ud2p3OTFoOFFLZmQxT0ZlUVcxMjNnVkZUT2VLRVFJYTNVOExDWkVVZTJYR3Jmc0oyMG9JUE1PQU8yK0FtalhhbFc4azdQcURuVDI4WG1Jck1pNWVmWHljeTJZMjE0bm53SGExRkphR2txQlFJbzFpMUxCU2gzcXdQUHJSRXRSR0pzdUMrenpKbWRaTExDSEg3MFJSNDdBY0V1bkZGZVBpN1M5YXhQMUJMUWV5UnRnQjU4aFc4NURsV1B3aVhFUkNZK0w5V0kxeEVKdWV6QTVTSm0wY21Ldk05amh6NXVPRUNUQWxNQ1wvVk94alRIK0RHbXc9PSIsIm1hYyI6IjYyMTM1MzkxYjkwYjFlOTFjYmNhYmYwMzdlNmU2ZjM5NDZkMWM3YmU1MjE4MDAyMmZjMWZhMjE0ZmIwM2RmNzgifQ==
eyJpdiI6IldZMkoraWphRmlzUUZXc0toVHlyRGc9PSIsInZhbHVlIjoiRHduOFFZNFwvK202RXhvSUFlMnc1OFRlNkZzTklpbldaQ3ZDTDVaSUdHVUFCNXZVUHFrV0pKMDlhOTJ0SzFWXC9BSFZKbWthem9lVE1ScCtIaTFEMUw3b1pZR2k1ZTRuN3dzZE44Z3EyeEd1V2tNR01XQXdhbUR5T2JUdGVtR1pZQ29FU3JXWHZ0am9wMFdLbFdpSHZ4eWg3ZjlaVTFUYUdJTlNZREI4ZUp0WFhLTmlRUWVQOFdLWGpaSXZUd0ZMK3RcL0ZrRmpydllaNGpuR1RTRVdyMTNRaVNYd3JCN0p6YkpvU21KeEQ0UHlBWHJcL0h2WFA5TDk0dmNQc0xSRUwzV3JUUFBFSGVHSkUzXC9GdGhVeUhObGUyeHhEZ3ZRaG14WmdXOUxpZ1NkV21DUEpiczJEWjNZditLT0JwOVVoa2NWTDlSQ0VFZVpOTEx0M3RENVdVZ2NYME9zVm1FM2FoZDBQVXBJZVhKeVwvNkMyNnczMTBQSXpyRDZwTHRRNmtpdzd6aGs4b1RwdXlsN0orYzJWVW4xb1NySGFpeDJHYVFrXC9HREhMMkprOTBUc1wvOVE4R1JkdUZlK1FTQ2RBMWs0YTFrSGlOV3p3RlVoSmV4WnVuQW9XUUsxTEJBc2JyWGJ1c0E2aFNyemxCREhmbDAxQjBPU1dvbWRxUDRQWlNrUWRkNU9MN0FKUTRFK0NMeHJweHordHlCWGErZFhkcWZodGk1RWpMUUJCSGFvNEJweW9taTZia3hsT0NIajZ4K2VRdXczQ2c1S0ErVGY4bnJsT29rcnA5eWdVZ1lsSjZIcHNpXC9oR09ONDYwRXVkRnVLeXFiSXFqYW1pUk0xZ29sQ2ZEVVVOTFo2XC9CYThIbERaaWtaNkx2a3VENkJWKzlTWHhkVVBmeXlvUmhMdlhNaFlqa1Y0ZlFcL3d0WkJHOXljN24zZXR3WDNKblVqSVE5SEd1MU1PVlU0ODlobjI0VkJLdEpWQmJqNFVmckMxaGNQZHZhRlVFY0xvMnFXK0pVZ0t4YVwvTUJLdVFCSXY5elo0b0F2VUw3cU9DdEFzUVRCVFlQSGNiTVY0Y2w3TkswUURqMjBkQUJuR1ZuUnpiK2gwcU9zNW9FVSsrK1k0OFpnblFJdG0xOWhRY3c3TlI4c0Y3ODE0TjVVMTEzSkFpb0ZPdWhjaDk2ZnljdGhIdnZBSCtSSkYrM3h5TlwvQTV2UVVaZmFQbENUR0FUdTd2WHQ4aU9vejBJZlJLRU1DaFwvVTVyOFwvelNlcEVuZ1VCSnJZb3UycE0yIiwibWFjIjoiNzhhMGQ1ZWRiYzBjNDZjZTlhZTRkOTMyMGQwZTFiNDM0MmY2OTE0MzlmNDc2ODUzOTEzOTg5MzM5MzI4ZTUzNCJ9

Ngô Hoài Phong tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh ôm Lê Trúc Ly vào lòng, trông mắt là sự yêu chìu vô hạn chứ không có hận thù.

Ads
';
Advertisement