Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Bất kể nàng ta bị giam cầm ở đây vì lý do gì, bắt người xuống vẫn là tội lỗi của nàng ta. 

Tần Phong Hi đã thấy một đống thịt và xương mục nát đầy giòi bọ ở góc phòng. Ban đầu khi ngửi thấy mùi hôi thối này trong bóng tối, nàng còn tưởng là xác động vật, nhưng bây giờ nhìn lại, không ngờ lại là người. 

Nàng ta ăn thịt người, uống máu người. 

Còn đôi môi màu đỏ sẫm đó của nàng ta, Tần Phong Hi cảm thấy mình đã biết từ đâu mà ra rồi. 

Thời gian lâu không thấy ánh mặt trời, làn da của người phụ nữ này trắng bệch, đáng lý ra đôi môi không thể có màu máu như vậy được. Nàng ta dùng máu người, bôi lên môi. 

Có lẽ trong lòng nàng ta vẫn còn chút bản năng yêu cái đẹp của một người phụ nữ. Nhưng cách trang điểm này vẫn khiến người ta không nhịn được mà rợn cả tóc gáy, buồn nôn. Nơi này không biết đã tồn tại bao lâu rồi, ai mà ngờ rằng bên dưới ngôi chùa nơi Phật tổ trú ngụ lại tồn tại một tội ác như vậy. 

Tất nhiên, Tần Phong Hi cũng không tự cho mình là người chấp pháp, càng không phải là hiện thân công lý gì đó. Nàng đến đây chỉ để cứu thị vệ. Bây giờ nghe người phụ nữ xấu xí này, xin lỗi, tạm thời cứ gọi là người phụ nữ xấu xí đi, hỏi nàng là ai, Tần Phong Hi cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu bị giam cầm ở đây đã lâu, không giao tiếp với ai, chỉ bắt người xuống ăn sống nuốt tươi thì cần gì quan tâm đối phương là ai? Nói ra rồi nàng ta có biết được không? Nếu không thì cần biết danh tính người khác làm gì? 

“Còn ngươi là ai?” Nàng hỏi ngược lại. 

“Ta là ai ấy hả?” Ánh mắt người phụ nữ xấu xí thoáng qua một chút mê mang, lẩm bẩm lặp lại, sau đó nhìn Tần Phong Hi một cách khó hiểu, nói: “Ngươi kỳ lạ lắm nhé, tên đàn ông khi trước ta bắt xuống, ta muốn hắn nói chuyện với ta, tạm thời sẽ không ăn hắn, nhưng hắn cứ khóc lóc kêu gào, làm ta phiền chết đi được, đành phải ăn thôi. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta à?” 

“Ta nghĩ trước cái người bị ngươi ăn thì còn có người từng nói chuyện với ngươi. Ta không phải là người đầu tiên đúng không?” 

“Ngươi nói đúng, có người từng nói chuyện với ta, nhưng hắn chưa bao giờ xuống đây. Có lẽ hắn xuống đây thấy được dáng vẻ của ta thì cũng sẽ không nói chuyện với ta nữa đâu” 

Không ngờ người phụ nữ xấu xí lại thật sự chỉ nói chuyện với nàng. 

“Vậy, hắn là ai, hắn nói gì với ngươi?” 

“Hắn nói gì với ta ấy hả? Hắn bảo ta đợi một người, đợi đến khi người đó đến thì ta sẽ được cứu, ta sẽ được ra ngoài. 

Tần Phong Hi thầm giật mình: “Đợi ai?” 

Người phụ nữ xấu xí đột nhiên cảnh giác: “Đợi ai thì liên quan gì đến ngươi?" 

“Tần Phong Hi. 

Lúc này, giọng của Lệ Tử Mặc từ phía trên truyền xuống, hắn dùng nội công truyền âm xuống dưới, thời gian nửa nén nhang sắp hết rồi. 

Tần Phong Hi đang định đáp lại thì người phụ nữ đột nhiên lộ vẻ cực kỳ hưng phấn, vẫy tay hét lớn: “Đến rồi đến rồi! Đến rồi đến rồi!” Sau đó lại che miệng khóc rấm rứt. Tiếng khóc của nàng ta còn đáng sợ hơn cả tiếng cười, như đang cố tình bắt chước tiếng khóc của bé gái, nhưng lại không hợp chút nào. 

“Hu hu hu, người ta đợi đến rồi, đến rồi!” 

Tần Phong Hi chấn động trong lòng: “Người mà ngươi cần đợi chính là người đàn ông vừa nói sao?” 

“Đúng đúng đúng, người đó từng dùng giọng nói này nói chuyện với ta, chỉ cần đợi chủ nhân của giọng nói này đến thì ta sẽ được ra ngoài, được ra ngoài!” Nàng ta điên cuồng gào thét, sau đấy đột nhiên nhảy cẫng lên, trông không giống như nhảy múa chút nào, nàng ta chỉ nhảy tới nhảy lui, nhảy lên nhảy xuống cứ như đang làm lễ thỉnh thần vậy. 

Tân Nghĩa không tìm thấy cơ quan nên cũng nóng ruột, mà cũng cộng thêm mùi hôi trong này thực sự quá khó chịu, làm mặt mày hắn ta xanh lét: “Tân cô nương, nàng ta đang làm gì vậy?" 

Tần Phong Hi đã thấy kỳ lạ sẵn rồi, nghe hắn ta hỏi thì bỗng nhiên sáng tỏ: “Cơ quan! Nàng ta đang mở cơ quan!” 

Vì cần bố trí trận pháp nên nàng đã từng học một chút về thuật cơ quan, nhưng cũng không tinh thông lắm, nên vừa rồi nghĩ mãi không ra. 

Nhưng rốt cuộc nàng ta muốn mở cơ quan gì? Muốn làm gì? 

Tần Phong Hi chưa kịp hiểu rõ thì Lệ Tử Mặc ở trên không thấy nàng đáp lại đã tức giận lạnh giọng nói: “Đi!” Hắn dẫn đầu bay ra khỏi tiền điện. Nguyệt còn chưa kịp nói vẫn còn trận pháp đó, thì đã thấy hắn phi thẳng ra ngoài mà không bị bất cứ cản trở nào. 

Tần Phong Hi bố trí trận pháp phòng ngự, không có bất kỳ áp chế nào đối với người ở trong, chỉ có thể ra mà không thể vào. Vì vậy mới cần đến bi thép công nghệ cao trợ giúp. 

Khi tất cả bọn họ đều ra khỏi điện rồi đứng yên trong sân, giọng Tần Phong Hi từ dưới truyền lên, không mấy rõ ràng, nhưng sự lo lắng của nàng thì lại rất rõ ràng: “Lệ Tử Mặc, mau xuống núi! Mau lên!” 

Sắc mặt Nguyệt thay đổi, Tần Phong Hi đã gặp chuyện gì mà lại hoảng sợ như vậy? Nàng là người bị Ưng Vương mang lên cao mà còn chẳng biến sắc cơ mà! “Chủ nhân, đi thôi ạ!” 

Hắn ta lập tức muốn kéo Lệ Tử Mặc. Phải đi thôi! Đi! Nghe lời Tần Phong Hi! Nghe nàng! 

Trong lòng Nguyệt, chắc chắn Lệ Tử Mặc là quan trọng nhất, lúc này hắn ta chỉ nghĩ đến việc nghe lời Tần Phong Hi, phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhanh chóng đưa chủ nhân đi, ở đây có nguy hiểm. Hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khác, rằng nếu thực sự có nguy hiểm thì Tần Phong Hi vẫn còn ở dưới, nàng vẫn chưa ra được. 

Nhưng Lệ Tử Mặc thì ngược lại với hắn ta. 

Nghe tiếng hét của Tần Phong Hi, sắc mặt hắn cũng thay đổi theo! 

“Tần Phong Hi, ra ngoài!” Hắn gầm lên. 

“Đi! Đi nhanh!” 

Giọng điệu của Tần Phong Hi càng thêm phần sợ hãi! Đi nhanh lên, chậm chút nữa sẽ không kịp nữa! 

Dưới lòng đất vang lên một tiếng “âm”, sau đó một mảnh gạch xanh đột nhiên bung ra, một người như bị một lực mạnh hất ra ngoài, Nguyệt định vỗ một chưởng thì nhận ra đó là thị vệ của phe họ, thế là liền đổi thành chộp lấy, kéo hắn ta lại. Mảnh gạch xanh đó nhanh chóng khép lại. 

Bên ngoài chùa như có tiếng dế kêu vang lên, khắp nơi đều có, khắp các khu vực xung quanh đều có âm thanh đó hết, dường như có gì đó đang tụ lại. 

“Tần Phong Hi đâu?” Lệ Tử Mặc túm lấy áo Tân Nghĩa, mặt lạnh như băng. 

“Đi, đi thôi, Đế quân, đi thôi!” Hai mắt Tân Nghĩa lộ vẻ sợ hãi, kéo ngược tay hắn lại, muốn kéo hắn rời đi ngay lập tức: “Tần cô nương ra lệnh cho chúng ta mau rời đi, rời khỏi đây, xuống núi!” 

“Cút!” 

Lệ Tử Mặc hất mạnh hắn ta ra, đột nhiên vỗ mạnh xuống mảnh gạch xanh vừa di chuyển. 

Cát đá bay tán loạn, bùn đất văng tung tóe. Mặt đất bị vỗ nứt thành nhiều vết. 

“Tân Phong Hi!” Hắn gầm lên, dám bảo hắn bỏ người phụ nữ của mình mà chạy trốn à! Lại dám nói thế ư! Nàng coi hắn là loại người gì? Hai tay hắn lại vỗ mạnh xuống, lần này, hắn dùng hết mười phần công lực. 

“Đế quân, cái này dày lắm, không có... cách nào..” Tân Nghĩa chưa kịp nói hết thì một tiếng nổ vang lên, mảnh đất lớn trước mắt Lệ Tử Mặc đã lún xuống, lộ ra phần lớn địa 

lao. 

Mọi người há hốc mồm, không khép lại được. 

Nội lực của Đế quân, thâm hậu đến vậy... 

“Khụ khụ khụ! Tên khốn nào! Muốn chôn sống lão nương à!” 

Tiếng mắng chửi mạnh mẽ vọng ra từ đống gạch vụn và bụi đất, Tần Phong Hi mặt đầy bụi bẩn, hai tay còn đang kết ấn, giận dữ quay đầu lại. Nàng mặc kệ! Mặc kệ bây giờ nguy hiểm đến đâu, hay có nguy hiểm gì, nàng cũng phải xé xác kẻ vừa đánh sập đầu nàng trước đã! 

Nhưng vừa quay đầu lại, nàng đã nhìn thấy Lệ Tử Mặc lạnh lùng đứng đó, cùng với Nguyệt và một đám thị vệ há hốc mồm. 

“Hu hu hu, chính là người đàn ông này, là hắn phải không?” 

Cho đến khi tiếng khóc rấm rứt kéo Tần Phong Hi trở về hiện thực, nàng lập tức muốn tự vả một cái, tất nhiên cũng muốn vả Lệ Tử Mặc một cái luôn: “Chết tiệt, chết tiệt! Đáng lẽ người phụ nữ xấu xí này phải mất rất nhiều công sức mới mở được cơ quan địa lao ra, chàng lại tốt bụng giúp nàng ta luôn! Còn không đi nhanh!” Đi nhanh lên, nàng sắp không chịu nổi rồi. 

Nhóm Lệ Tử Mặc không còn thời gian đâu để khiếp sợ trước dáng vẻ của người phụ nữ xấu xí nữa, lúc này họ nhìn thấy một lớp sương tím nhạt bao phủ xung quanh Tần Phong Hi, tay nàng đang để ở trước mặt, như đang chống lại thứ gì đó. Nhưng bọn họ hoàn toàn không thấy trước tay nàng có thứ gì. 

Không, không phải. Trước tay nàng có thứ gì đó, đó là một đám gì đó màu đen, chỉ vì nàng đứng đó, ánh sáng không chiếu tới, mà thứ đó lại ở trong bóng tối, nên họ không 

thể nhìn rõ được ngay. 

Cả đoàn ngựa đột nhiên trở nên cáu kỉnh bất an, hí vang lên, đến cả Phi Ngân và Đạp Tuyết cũng vậy. Thị vệ lập tức tháo dây cương, kéo ngựa lại, Phi Ngân chạy đến bên cạnh Lệ Tử Mặc rồi hí vang. 

Ngựa quý có linh tính, đến cả Phi Ngân cũng giục hắn đi. 

“Chủ nhân, ngài đi trước đi, thuộc hạ sẽ ở lại giúp Tần Phong Hi” Nguyệt thấy hắn không muốn rời đi thì lập tức nói: “Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ còn thì Tần Phong Hi còn Đây là lời hứa nghiêm túc nhất của Nguyệt, Lệ Tử Mặc nhìn hắn ta, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Nàng là người của bổn Đế quân, không phải của ngươi. 

Nguyệt ngơ ngác. 

Tân Phong Hi quay đầu lại mắng to: “Phải giữ mạng thì chàng mới có thể làm người đàn ông của ta! Đi đi! Ta tự mình thoát được!” Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt có chút quái dị nói: “Tần Phong Hi, e rằng chúng ta không đi được rồi” 

Người phụ nữ xấu xí lại khóc rấm rứt: “Người phụ nữ xấu xí, ngươi mau thả ta ra, nếu không các ngươi đều phải chết. Ngươi thả ta ra, ta chỉ ăn người đàn ông đó thôi, ta sẽ thả các ngươi đi” 

Tần Phong Hi giận dữ mắng: “Mả bà nhà ngươi! Gọi ai là người phụ nữ xấu xí đấy hả!” 

Vừa rồi vào thời khắc cuối cùng, nàng dùng một trận pháp nhỏ tạm thời nhốt nàng ta lại, cho nên mới có thể rảnh tay ngăn chặn vua dơi hút máu này. Nhưng trận pháp nhỏ đó cũng không kiên trì được lâu, đợi đến khi vua dơi hút máu không biết đã bị cơ quan nhốt ở đây bao lâu thoát ra, dẫn bầy đàn con cháu bạn bè thân thích của nó đến, thì những người này, những con ngựa quý này, đều không thoát được số phận bị hút máu! Nhưng có thể nhịn chứ không thể nhục, một người phụ nữ xấu xí như vậy lại dám mắng nàng là người phụ nữ xấu xí? Nhưng mắng xong nàng mới phản ứng lại, vội ngẩng đầu hỏi: “Ngươi vừa nói gì cơ?” 

Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Ta nói, e rằng chúng ta không đi được rồi. 

Các thị vệ thì đang ngẩng đầu nhìn cả mảng đen kịt đột nhiên xuất hiện trên bầu trời trống rỗng, làm tất cả đều luống cuống hoảng loạn. Những thứ này là gì? Giống chim mà lại không phải chim? Nói là dơi thì cái đầu của chúng lại quá lớn... 

“Đờ mờ!” 

Tần Phong Hi cũng ngẩng đầu nhìn lên trời. 

Nàng lập tức chấn động. 

Mảng đen càng lúc càng đậm, cả nhóm người bình thường đang đứng nơi đó đều lặng lẽ đổ mồ hôi, đàn dơi đông nghịt cứ một mực quanh quẩn trên đỉnh đầu, còn người phụ nữ xấu xí kia thì cứ không ngừng đâm đầu lung tung, muốn xông ra khỏi trận pháp đang giam giữ mình. 

Hết thảy mọi thứ đều như một cơn ác mộng khó mà thoát khỏi. 

eyJpdiI6InhWQW5waDJvS1VGclN2SWZqR1lDRnc9PSIsInZhbHVlIjoidzNwemxteVwvMXlcL253RnUzeW10azFYVnRZKzYxYXNzV1hRYlJJa1E0eVVBaFgyTitzNmR0cTY1djU3ZjFZdjlPZldzdmlPYzdvZVRMSSs3THZzdGxMcnlWNnhcLzFMS3JkaklcL0pDMXdZVFBxbTVZalpncUZEZTM0ak5mdHI2NW5kXC92clBSR0U3Z0NaeFwvZ2QxajhOVWdnNUVwdUI1ajZKQitvTnRoSHdWY3lTbXk4TkJEc3lzQll2N1lsc2RWa3VcL2FOMk4wNVJJRXh6aHZ0dlF0dHFidGZLeFpoNzVzT05xSTdDNThrNkplOGdxVHp6eFkwekh2dUcwV2lYVkc5Z0JlSVhjMGxsZ2pcL1wvc2ZWWmZsazVNQmNTdFlcL1RmaElJdnFDNHErVjJsVUxHSXdoV05JQTNndFArU2w0b2JhNWRTc3F3Wmh4RGkrTDVYVTNxQVwvREJEVzMzSitLY1VOTlN0dkRKMHlKR1JDZzc3VmVUeTI4VmtXT282emZ1Y0I1Y09ubHMxRURyRWRydXRHRWRCTHJ4STJ0SUhEZzJ4bkdOMzVDRTZtd0VMYVlJZ3pMczRqNUNiMUVIYlg1U3JaSjAxZU96RmxYRG9cL1pydkVObUFLRTRJemxOR0tFclp5ZnVUdXQ5REZcL2pvVWRudFFYeGhNVEdnUHlxcWdMVmJ1b2N5czJkODgrbHlIOGtoNFdCQk1hNEdQZTdGZ2pLYXBcL3JZc0VtQ1wveVRaYkF2TnVRc1lDZlZvS1VuWkVhUE1HKzRWRlcwYmxnVkNKOVwvTlRkQlNYUmhwa2lsMHA4dnBCS2wyTk1UVXdwNlpSR2pSWHl5aVlnVW83Y0RnOUhsTlVIaTMiLCJtYWMiOiI4N2EzMGNjZDI3YjA1N2ZkZTIwMWY5NzEzOGZjYTkxMTAxNjE4YzRmMDEzODk5NWVkYjZlMmI2ODkzYmNlYjE0In0=
eyJpdiI6Inp6VUs0dTRzVGEzRGFLTG1VTGg5Qmc9PSIsInZhbHVlIjoiNmRKbHhCcTZYMXFBU1FOeWtVaEJ2RFlPQnlvTXhhVXAraWR6Y3ZoQ0tkVTUycXpydkMzd2VFbTMxWDFNUk5ldXNmMVR0MERTSm5GK0hLNTNJSHlvXC9XQ2FpQ2J4d3d5aHlFWWhcL0dSS1krMlZPMU1wRlNTV0R1WFlqUlwvK05VZW40NmhvSmpwaEVVbXdPRnU0akF6eXhRPT0iLCJtYWMiOiI0Zjg1NDdmNjkwNTI0YzQzMDEzZWE4YTVjYmJlM2RhNTY2Zjg5YmJkOTFiYmVkM2I1ZmM0MjBkN2VhNDVmZmJhIn0=

Lúc trong đầu tiếp tục thoáng qua suy nghĩ này, Tần Phong Hi đột nhiên giật mình.

Ads
';
Advertisement