Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Lần này, vì rất chăm chú nên nàng có thể nhìn thấy khe hở nhỏ dưới ngưỡng cửa. Nếu lúc hoàng hôn cũng nhìn thấy khe hở này thì nàng sẽ phát hiện ra khe hở đã to hơn trước đó một chút, đã to đến mức có thể nằm sấp xuống để quan sát tình hình bên trong khe. 

Thực ra Tần Phong Hi đã làm vậy thật. 

Tất nhiên nàng không cứ thế nằm sấp luôn xuống để nhìn vào. Nàng lấy Phá Sát ra, lặng lẽ nhét vào khe hở nhỏ, sau đó nàng xoay cổ tay, viên gạch xanh dễ dàng bị mài đi một chút, khe hở đó biến thành một cái lỗ nhỏ. Nhưng ngay khi nàng muốn rút viên gạch ra để lại gần quan sát thì nàng liếc mắt nhìn Phá Sát, rồi bỗng nhiên ngừng tay lại. 

Cả điện chính và điện phụ đều thắp nến nên vẫn có chút ánh sáng le loi. Mặc dù không đến mức sáng choang, nhưng cũng đủ để nàng nhìn thấy rõ vết máu trên Phá Sát. Máu không phải màu đỏ tươi, mà là màu đỏ sẫm pha chút đen. 

Nhưng dựa vào cảm giác dưới lòng bàn tay vừa rồi của nàng, chắc chắn Phá Sát không đâm vào ai. Đã giết nhiều người như vậy, nàng không đến nỗi không phân biệt được mình đã đâm phải ai hay chưa. 

Nhưng máu này ở đâu? Trừ khi gạch lát sàn đã dính đẫm máu. Cần bao nhiêu máu thì mới có thể thấm ướt được cả đất chứ? Còn có một khả năng khác là người đang bị chảy máu cách nơi này không xa, có lẽ ở gần ngay dưới chân nàng. 

Tần Phong Hi chửi thầm trong lòng. 

Nàng vẫy tay gọi thị vệ, thị vệ đi về phía nàng, còn chú ý bước nhẹ chân. 

“Thuốc mê” Tần Phong Hi không mang theo những thứ cấp thấp như vậy, nếu nàng mang theo mọi thứ thì túi thắt lưng của nàng sẽ không đủ, chỉ cần cho nàng một số điều kiện nhất định thì cơ thể nàng có thể sánh với thuốc mê được luôn. Nhưng lúc này nàng vẫn nghĩ đến thuốc mê. 

Thị vệ gác đêm sẽ chuẩn bị một số thứ, thuốc mê là một trong những thứ đó. Thị vệ canh gác thấy vậy thì liền đưa cho nàng một cây thuốc mê. 

Tần Phong Hi châm thuốc, nhét luôn thuốc qua lỗ rồi chờ đợi. 

Đầu tiên là im lặng, một lúc sau, tiết tấu của tiếng lạch cạch trở nên nhanh hơn, sau đó tiếng khóc hu hu hu càng lúc càng gấp gáp và bi thảm. Lúc này thị vệ cũng nghe thấy 

âm thanh, không kìm được mà lùi về sau hai bước. 

Vừa mới lui về sau, ánh mắt Tần Phong Hi đã vô thức rơi xuống viên gạch sau chân hắn ta, sắc mặt nàng hơi thay đổi, lập tức đưa tay tóm lấy hắn ta, nhưng đã chậm một bước, chân hắn ta đã giẫm lên viên gạch xanh lớn nhất. Chỉ thấy viên gạch rơi xuống, sắc mặt thị vệ đại biến, nhưng phản ứng của hắn ta vẫn khá nhanh nhạy, lập tức vận khí nhảy lên. Tần Phong Hi nhìn thấy rất rõ có một bàn tay thò ra khỏi chiếc hố dưới đất, bắt lấy cổ chân hắn ta, nháy mắt kéo hắn ta xuống. 

“Có chuyện rồi, ở yên hết tại chỗ! Đừng di chuyển!” 

Nàng hét lên, sau đấy lập tức nhảy xuống hố, ngay lúc nàng nhảy xuống, viên gạch xanh đã đóng lại, bịt kín lối vào hố. Lệ Tử Mặc và những người khác mặc dù đã ngủ say nhưng Tần Phong Hi vừa lên tiếng đã lập tức mở bừng mắt ra, động tác của Nguyệt chỉ chậm hơn hắn một chút. Họ đều nghe rõ lời nói của Tần Phong Hi. 

“Chủ nhân. 

Nàng bảo họ hãy ở yên tại chỗ. 

Lệ Tử Mặc nhảy lên nhưng đã không thấy Tần Phong Hi nữa. 

Cơn mưa bên ngoài không biết đã tạnh từ lúc nào, đêm khuya sau cơn mưa vô cùng yên tĩnh. 

Lệ Tử Mặc xua tay, nghe được âm thanh từ dưới đất truyền tới. Tần Phong Hi đã xuống dưới đó rồi. 

“Dưới lòng đất. Nguyệt cũng nghe thấy, sau đó hắn ta chợt sực tỉnh. Bảo sao, bảo sao lại không thể tìm thấy bóng dáng một ai. Hắn ta cảm nhận rõ ràng được nơi này có gì đó không ổn, nhưng đi một vòng lại không phát hiện ra điều gì bất thường. 

Ngay khi Nguyệt chuẩn bị bước ra ngoài, màn sương mù kỳ lạ đột nhiên hiện ra trước mắt, màn sương đó giống như một bức tường, đột nhiên chặn hắn ta lại bên trong. “Đây là... 

“Trận pháp của Tần Phong Hi” Mặc dù chưa bao giờ thấy Tần Phong Hi thi triển trận pháp như vậy, nhưng trực giác mách bảo cho Lệ Tử Mặc biết rằng thứ này là do nàng làm ra. Chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra một trận pháp kỳ lạ khác hoàn toàn với những gì họ biết như vậy. 

“Cho nàng thời gian nửa nén hương” Lệ Tử Mặc mặt lạnh như băng. Hắn luôn tin tưởng vào khả năng của nàng, nàng nói ở nguyên tại chỗ thì hắn sẽ làm vậy, nhưng chỉ trong vòng nửa nén hương thôi. 

Nguyệt Vệ lập tức lên tiếng ra lệnh cho đám thị vệ ở điện phụ đứng yên tại chỗ. 

Dù vẫn ở nguyên tại chỗ nhưng tất cả đều đã sẵn sàng. 

Lúc này Tần Phong Hi rất muốn chửi tục, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng nàng vẫn không ngờ rằng tình hình dưới này lại nằm ngoài dự đoán của mình. Tối tăm, ảm đạm, ẩm thấp, âm trầm, hầu như tất cả những từ ngữ không tốt có thể dùng để miêu tả môi trường đều có thể được sử dụng ở đây. Không gian khá lớn, nhìn diện tích có thể tương đương với diện tích của toàn bộ ngôi chùa trên mặt đất. 

Không có cửa sổ, tối tăm, không thể nhìn thấy gì nhiều, nhưng không khí tràn ngập mùi rêu mục nát. Mùi máu, mùi phân người, mùi mưa lâu ngày, thậm chí còn có mùi hôi thối của xác chết phân huỷ, gần như mọi mùi kinh tởm khó chịu đều ở đây hết. 

“Tần cô nương!” 

Thị vệ bị bắt vẫn có thể gọi nàng, giọng nói của hắn ta cách nàng không xa, chắc không quá hai mét. 

“Các hạ là ai? Tại sao các hạ lại bắt thị vệ của ta?” Nàng trầm giọng hỏi, rồi ngập ngừng bước về hướng đó. 

“Đứng lại.” 

Giọng nói đó giống như tiếng khóc của một bé gái, nhưng lại chói tai đến kỳ lạ. Tần Phong Hi biết đó không phải là bé gái, bởi vì khi ả ta bắt lấy cổ chân thị vệ, nàng đã nhìn thấy bàn tay của ả ta. Ngón tay rất dài, lòng bàn tay rất rộng, khung xương như vậy chắc chắn không thể là của một đứa trẻ, trừ khi bị mắc chứng bệnh người khổng lồ. 

Nàng tin rằng bước chân của mình nhẹ nhàng, nhưng nàng vừa động đậy là đối phương đã lên tiếng, điều đó có nghĩa là người này có thể nhìn được trong bóng tối. “Tân Nghĩa. Nàng đột nhiên gọi tên thị vệ. 

“Thuộc, thuộc hạ đây ạ. 

Thị vệ cũng là một người cứng rắn, hơn nữa cũng khá gan dạ, lúc này vẫn rất bình tĩnh, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh khi trả lời. Nghĩ cũng phải thôi, người mà Lệ Tử Mặc đem theo tìm thuốc dẫn thì chắc chắn đều xuất sắc, vậy nên Tần Phong Hi mới không muốn để thị vệ hi sinh dễ dàng như vậy. 

Thị vệ giỏi không dễ đào tạo, có được người nào thì phải cố gắng bảo vệ giữ gìn người đấy, không thể lãng phí tính mạng. Nàng vẫn luôn nhớ đến vẻ mặt nặng nề và tiếc nuối của Ưng khi nhắc đến hàng chục thị vệ nhóm giáp đã hi sinh ở sơn cốc Mê Chi trước đó, hơn nữa mười mấy ngày nay, những thị vệ này vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt nên 

nàng mới đuổi theo mà không hề suy nghĩ. 

“Ta sẽ đếm đến năm, sau đó ngươi phải nhắm mắt lại ngay” Nàng nói. 

“Thuộc hạ hiểu!” 

Giọng cô bé cười ha ha: “Nói hết trước mặt ta như vậy, vở kịch này còn có tác dụng nữa không?” 

Tần Phong Hi phớt lờ ả ta và bắt đầu đếm. 

“Một.” 

“Hai” 

“Cô bé” đó không biết nàng định làm gì, nhưng ả ta vẫn ngừng cười, chuẩn bị đề phòng các đòn tấn công của nàng. 

“Năm!” 

Tần Phong Hi đột nhiên hét lên, đồng thời, tay nàng bùng lên một ngọn lửa sáng rực! Trong địa lao tối tăm này, sự xuất hiện đột ngột của ánh sáng sẽ khiến những người ở trong bóng tối lâu ngày vô thức nhắm mắt lại hoặc đưa tay ra che mắt. 

Nàng thực sự không đếm theo thứ tự từ một đến năm mà đột nhiên nhảy từ hai lên năm, người đó hoàn toàn không ngờ được, cơ thể phản ứng một cách vô thức, ả ta đột nhiên buông bàn tay đang túm chặt thị vệ, che đôi mắt mình. 

Đây chính là thời cơ! 

Ngay khi nàng hô năm, thị vệ nhanh chóng cúi xuống. Cùng lúc đó, Tần Phong Hi lao tới như tia chớp, quả cầu lửa trong tay nàng tát mạnh lên mặt người đó! 

Cùng lúc đó, nàng dùng tay còn lại túm lấy thị vệ và ném hắn ta về sau! 

Mượn lực của nàng, thị vệ bay về, quay về nơi Tần Phong Hi vừa đứng. 

Đây là trò chơi nàng chơi với họ mỗi khi rảnh rỗi trong mười ngày này. Đi đường nhàm chán, nàng sẽ chơi trò chơi này với họ vào buổi tối, đếm từ một đến năm, nhảy lên, nhắm mắt, ngồi xổm xuống, nghe theo mệnh lệnh của nàng. Nàng thường không tuân theo các quy tắc và đếm một hoặc hai rồi đến năm luôn. 

Những thị vệ này đều biết và phối hợp rất tốt. 

Ngọn lửa trong tay Tân Phong Hi thực chất không phải là ngọn lửa có thể đốt cháy con người, mà chỉ là một số chất dễ cháy trong tay, trước đó nàng đã vô tình phát hiện và giữ lại, vì nghĩ rằng nó có thể dùng làm lửa thắp sáng lúc bất đắc dĩ hoặc để trêu người khác, không ngờ nó lại có tác dụng vào lúc này. 

Người ở trong bóng tối lâu ngày sợ lửa hơn người sống trong ánh sáng. Tuy nhiên, ngay lúc lửa bùng lên, Tần Phong Hi đã nhìn thấy dáng vẻ của người đó nên tất nhiên nàng sẽ không tát ả ta, mà chỉ ép ả ta lùi lại vài bước, nàng cũng lui ra vài bước. 

“Tân Nghĩa, tìm cơ quan đi. Nàng trầm giọng nói. Thị vệ lập tức tìm cơ quan ở xung quanh. Viên gạch màu xanh có thể di chuyển phía trên là lối vào, rõ ràng đây là một địa lao không có cửa. 

“Ngươi dám trêu chọc ta?” 

Có thể nhìn ra được đó là một người phụ nữ, nhưng hẳn là sẽ không có người đàn ông nào coi ả ta là một người phụ nữ cả. Bởi vì ả ta rất cao và gầy, mái tóc đen và rất dài, bị kéo lê trên đất nhưng chỉ được buộc bằng một cọng cỏ, không những rối bù mà còn bết đặc sệt lại, thậm chí có thể nhìn thấy những con bọ bò qua bò lại trên đó, đống tóc đã trở thành ổ côn trùng. 

Còn khuôn mặt của ả ta, đôi mắt to đến mức đáng sợ, chiếc mũi bị cắt bỏ, chỉ còn lại hai cái lỗ. Đôi môi là thứ đẹp nhất ở ngoại hình của ả ta, chúng thực sự rất đẹp, hình dáng đôi môi rất đẹp, như những cánh hoa hồng đỏ, chỉ có điều màu môi lại là màu đỏ sẫm. 

eyJpdiI6IkQwY2Y2K1d3aFhcLzRub2RrNENwTWlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1YejgxeHI1SlpKbEI4aUJTXC96WXM2eWRpaGxCbUFtWGx6bDUzTVNWSE0zKzBnYUpaR2hJSFBoMGhCSXZNd3VkUGtZSVdpYWU4RFRGTU50bkc1MjQ2b2REcFVHcWNUUEpSS1FyUHVlc29yKytuRmZOd0JDdTZ5WDRzU0tLRmNFK21zSnpCS2h2MmN1ZDRCSVU0VzdpTFM3cEpjclhUOXZoREVLdUVUSmRlZlwvTHU5dXlTMGc0RWhnZ1d4eTl4V2hoNENDM093XC9NUlBmV09LZjgxMm80MGhMclk0SFhRTzZHVGErd2VpZ0ZVUGhZUTJRTWNncW9cL1J6OFlibjQrQm5TczFjbUdQY2JVR3NIOXFQTXh6eWd2b25wVjZXcHZJQlplSEtZekpzWjFXdz0iLCJtYWMiOiJiYTkxNjYyYTU5OTRkM2NmMDhhZTYyZWIzNmU3NDRkMjlhNGVkMzdkNDlhMzg5YTNmZDQ5YWRmZmUzM2JjZjMwIn0=
eyJpdiI6IlRrU2owWkFaZkVnZnpyOWd2c3N1QUE9PSIsInZhbHVlIjoiOTdlVzhkSWZ3d1J5QWxkWmVHRjdwRmE0a1BDMFhZNzZrTTlzS2t3VFRENGRiMFVJQUpkbVVYTFV1bUg4VnAranRKbkFacG13UURwbVdWMzlhRUdrVEw0RnpqVmJhWmNLTzZ3OGlndFdVWTdqa2RwUkwwbm50MVR6YU9SMTcyU3JyZHhcL2RPaTl1emZ0U2ZydFwvSWhcL04yTlVDRk5XaHJlQndaSnpOazhuZWNVeTVYNUd4dWZqWlRZcERvSEQzM1JUbXJ2akhGczNWNmphUkFid2RudSs5VVJoQ3VIeUZLc2QyREtiQXl1eTNDc05qTGt0YW5icGc2MXF0V3VkaExEOUh5QTAwWU9KR2FiYlZTbWNsdFlFdTRnU25JQnpjSkZ4YUtUcGl6N3J1aEljSjBcL1NJc2haWlJpend2cUFaT2lcL1wvU0lBMUwyV0V3VFZmR2JxSDFweWRJNVN6dUFkN3p5K3BtdUpDMGdqaWh6eEo0Sks5YTdHT1VBZlcxTFgySjdzbnY1SVNKOGptS2k1SzdYdEZ5YUxiMDhUVVVUbmx4djNWZEVCRHFUWVB4Wmh1NkJJK1h1R0lRaE85QlpzS2w4bUNCYlZhMEZtcEdOMXhjeHlhQ2l6VUZKZHFTeVRiT3E3dktSVDVyWEw2UkhHS1dpcnFYSUtPb3BDWTFCQUJ0TlBEelwvRE1ZQmZRN1A1dnVMT2ZKcFE1OEZrMmk3dkZXZmoxQlpmVmROZmlFNGpDeTBwK0ZYaTVuSm5LY1ROWm5zNVpQckhFaWVVcEllWlh1MWhFYmcydmhwamFTVTgyOE1oNFRHK1VOU1NUdldEa01XZVhMczhiSlNJYzRTcHZkdUdHOUZmcFBcLzJmcStVcGRyc2lFUTkzXC8yWjRZXC9tK2xWeE9cL3p0dmJ4azZSYWp6Nk5cL25pSGlXQVNTdVJ0TGUxdUlrc2JOWVhtMTVOR2dBQzBcL2lBSGg5WTJ1eFhlZ1lydUwzTEE2UDVMdnpqUFdPbklkbXdITUQ2dFdWZGhIOGRHVGh4WUdpWndFNjA1MTRPODN2M0kyUmcxM1VmV2U1dVpFU1VkVndtdFwvK1NnTU5aZjJOclFYV25iZ0J3a1BBcENYeTMxYXVmVGVIcUxPOTlwcU9hTUUydmtMSTFuc1AyK1NGYXplWWl3dTM1UW1vSlgwYjRJYVFJaThuWmgzN1Z2RzJSSWZTNjhVOXFcL0ptR05TU3RkYlhNOUNEV2pjNk9RZWZaNlUzQ3hZTDNMa1lYY1d6dFc1YWYwN3BRTmNwZitZUEo0R2tFZVdcLzVcL0syS01tQm5GK3ZmXC80VzVQUE53UG1aN09OM1lvcE5VVkdwT3ZOQWlKSEhDM21CT1Z6clwveUs5RmF6aExmR1Nqb2NyZE9wZGszbUNpVVIzTndHa1IwR0FlaFJQOG1LYlNjemNPaHRnZ2FtUzZ4YW5heWpHYnVLMDdYM0xaeE44UkpHRjA0Qkh2TEZPUT09IiwibWFjIjoiYzc4YTFmMzBmNDBlYzJhYjljNjE3N2YzMjM4MzRjNmNlZGQ2YjQ0MmM4MzFiMDE4ODdmZjYxMzMxZTI1NTdjYiJ9

Tuy cùng là phụ nữ nhưng Tần Phong Hi thật sự không có thiện cảm với một người phụ nữ như vậy.

Ads
';
Advertisement