Nhưng hiểu lầm vẫn là hiểu lầm, giọng điệu của Lệ Tử Mặc như của một người chồng không thể cho người vợ mình cuộc sống tốt đẹp, điều này khiến Tần Phong Hi dở khóc dở cười nhưng cũng khiến nàng hơi cảm động.
Nàng lắc đầu nói: “Ở bên ngoài mà có thể ăn một bát canh thịt và hai cái bánh đã là tốt lắm rồi. Trước đây ta đã từng há miệng chỉ để hứng nước mưa, chỉ có thể nhai rễ cây trong suốt ba ngày ba đêm... Nói đến đây nàng ngừng lại. Nhắc đến chuyện trước đây với hắn không phải chuyện gì tốt, với sự thông minh của Lệ Tử Mặc, biết đâu có một ngày nàng lỡ miệng nói ra những chuyện không nên nói, để hắn nắm được sơ hở rằng nàng không phải người của thế giới này.
Nhưng sau khi suy nghĩ, nàng lại cảm thấy có lẽ Lệ Tử Mặc đã nghi ngờ rồi, dù sao đêm đó ở trên núi nàng đã rơi thẳng từ trên trời xuống lòng hắn.
Chỉ là hắn chưa bao giờ hỏi đến lai lịch của nàng, điều này khiến nàng hơi thắc mắc. Tại sao hắn không hỏi?
Lệ Tử Mặc liếc nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Trước đây không có người đàn ông nào đồng hành với nàng sao?”
Hay lắm, nàng vừa thắc mắc tại sao hắn không hỏi thì hắn đã hỏi nàng câu hỏi như vậy.
“Câu hỏi này ta phải trả lời thế nào? Ý chàng là người đàn ông có mối quan hệ thế nào với ta? Ta cũng không lớn lên ở nữ nhi quốc, xung quanh ta chắc chắn phải có đàn ông rồi.” Nàng cố ý cười chớp mắt nhìn hắn.
Thực ra câu hỏi của Lệ Tử Mặc không có ẩn ý gì đặc biệt, hắn chỉ muốn nghe nàng kể chuyện trước kia thôi. Hắn bỗng nhiên muốn biết, trong ba ngày ba đêm nàng chỉ có thể uống nước mưa, ăn rễ cây ấy, liệu có người đàn ông nào bên cạnh nàng không. Nếu có người đàn ông cùng nàng trải qua khó khăn hoạn nạn như vậy, nàng nhất định sẽ nhớ mãi trong lòng.
Nhưng khi nàng hỏi lại hắn, nhìn thấy đôi mắt nàng chớp chớp đầy vẻ xấu xa, hắn chỉ đành thuận theo nàng, nghĩ đến chuyện gì xấu xa hơn.
Lần đầu tiên hắn gặp nàng, nàng ăn mặc rất kỳ lạ, để lộ rất nhiều phần trên cơ thể không được để lộ ra, điều này chứng minh rằng hoàn cảnh sống trước kia của nàng chắc chắn không giống với bọn hắn, con người khá tuỳ tiện. Vậy nên người đàn ông bên cạnh mà nàng nhắc đến chẳng lẽ là người đàn ông có thể ngủ với nàng? Người đàn ông ôm nàng ngủ? Hay người đàn ông mà nàng đã trao đi tất cả?
Không khí xung quanh Lệ Tử Mặc trở nên lạnh lẽo, sự nguy hiểm trong đôi mắt sâu thẳm ấy khiến Tần Phong Hi phút chốc cảm thấy mình đã đi quá xa mất rồi, nàng nhanh
chóng thu lại nụ cười, xua tay: “Không có ai không có ai, thật sự không có ai đâu.
Lệ Tử Mặc tóm lấy nàng bằng bàn tay to lớn, hắn ôm nàng vào lòng, giữ gáy không cho nàng cử động rồi cúi đầu hôn nàng thật mạnh. Hắn hôn nàng cho đến khi nàng thở dốc, hai má đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt, hắn mới chịu buông nàng ra hỏi: “Đã có tên đàn ông nào làm vậy với nàng chưa?”
“Chưa, chàng là người đầu tiên!” Tần Phong Hi cay đắng nói.
Tên bạo chúa này nữa, đến hôn môi cũng hung bạo như vậy, mỗi lần hai người họ hôn môi là nàng luôn cảm thấy hắn muốn nuốt sạch hơi thở của nàng vào bụng, muốn càn quét rồi nuốt chửng môi và lưỡi nàng.
Một bàn tay ấm áp đặt lên ngực nàng, giọng điệu của ai đó vẫn còn âm trầm: “Vậy có tên đàn ông nào chạm vào nơi này chưa?”
Tần Phong Hi rất muốn tát hắn một cái, nhưng cuối cùng nàng chỉ giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Có rồi!” Khi ánh mắt hắn bỗng tối sầm xuống, nàng nói thêm: “Người đó họ Lệ tên Tử Mặc !”
Bóng tối tan đi hóa thành những làn sóng rực rỡ, đôi mắt sáng rực khiến cơn giận của Tần Phong Hi bỗng chốc tan biến. Người đàn ông này quá đẹp trai, chỗ nào cũng đẹp, đặc biệt là đôi mắt!
Ừm, nghĩ mà xem, người đàn ông đẹp trai như vậy lại thuộc về nàng, nghe cũng tuyệt đó.
Người đàn ông đẹp trai vô tình dùng vẻ bề ngoài để mê hoặc Tần Phong Hi nào đó lúc này rất hài lòng vui vẻ, hắn vui sướng nói: “Tần Phong Hi, bổn Đế quân thích, có thưởng”
Nàng còn chưa kịp hỏi hắn thích cái gì, định thưởng cái gì, thì đôi môi hắn đã áp xuống.
Tên khốn này, hắn có thể thưởng cho nàng thứ gì thực tế hơn được không? Đừng có tự luyến như thế nữa, đừng cứ lấy nụ hôn của mình làm phần thưởng nữa có được không!
Họ đang ở trong điện chính, những thị vệ khác đều ở bên cách vách, không nhìn thấy. Nhưng trước mặt họ có một bức tượng Phật, trước mặt Phật tổ mặt mũi từ bi vô dục vô cầu, làm như vậy là không tốt, không tốt chút nào đâu.
Khi Nguyệt Vệ quay lại thì Tần Phong Hi mới được “đặc xá” nhưng hai má nàng vẫn đỏ bừng, môi vẫn hơi sưng.
Hắn ta liếc nhìn nàng, mỉm cười đầy thấu hiểu.
“Nguyệt Vệ đại nhân đi đâu vậy?” Tần Phong Hi không hài lòng với nụ cười ngây thơ thản nhiên đó của hắn ta, bèn trừng mắt nhìn hắn ta.
“Đi xem xét xung quanh thôi.”
Suy cho cùng Nguyệt Vệ vẫn không dám lơ là cảnh giác khi ở nơi này.
Tân Phong Hi nghe xong bèn khen ngợi: “Nguyệt Vệ đại nhân đúng là cẩn thận thận trọng, nếu là Ưng Vệ đại nhân thì đã sớm đi ăn canh thịt khô, ăn bánh nướng rồi chuẩn bị ổ nằm rồi .
Ưng đang bận rộn ở điện Cửu Tiêu xa xôi chợt hắt xì mấy cái liền.
Cách xa đến vậy rồi mà nằm không vẫn trúng đạn.
Nguyệt không nhịn được cười: “Hiện giờ ta có chuyện muốn thương lượng với cô, hy vọng Tần Phong Hi có thể đồng ý”
Tần Phong Hi lập tức cảnh giác: “Ngươi nói cho rõ là chuyện gì trước đã, ta sẽ cân nhắc có nên đồng ý hay không. Nguyệt khó đối phó hơn Ưng, mặc dù Ưng thích đấu khẩu với nàng, nhưng hắn ta lại không có nhiều suy tính như Nguyệt.
“Tối nay ta và cô sẽ thay phiên nhau gác đêm” Nguyệt vừa nói ra những lời này, Tần Phong Hi đã trợn mắt. Thế mới bảo Nguyệt nhiều suy tính hơn Ưng, nói muốn thương lượng với nàng nhưng thực ra là đang gián tiếp nói với Lệ Tử Mặc, nếu nàng đồng ý với hắn ta trước mặt Lệ Tử Mặc thì hắn ta sẽ không phải bẩm báo với Lệ Tử Mặc nữa.
Vốn dĩ không đến lượt nàng làm những việc như gác đêm, có tận hai mươi thị vệ, mỗi đêm sẽ có bốn người thay phiên nhau canh gác, vậy thì cũng không quá vất vả. Nhưng Tân Phong Hi hiểu dụng ý của Nguyệt, đang định gật đầu đồng ý thì nghe thấy Lệ Tử Mặc bình tĩnh nói: “Gác chứ, gác tốt thì ghi công cho nàng” Tần Phong Hi: “...
Đi đường suốt một ngày, người ngựa đều mệt mỏi, ăn xong đều nằm nghỉ tại chỗ rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mượn lời Tân Phong Hi thì Lệ Tử Mặc là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong số họ, vì vậy hắn phải được nghỉ ngơi đầy đủ, hồi phục tinh thần bất cứ khi nào có thể, để đến khi gặp chuyện thì có thể phát huy sức mạnh tối đa.
Thế là Lệ Tử Mặc bị nàng đẩy đi ngủ.
Có điều dù nàng và Nguyệt thay nhau canh gác nhưng Lệ Tử Mặc vẫn gọi thêm hai vệ sĩ đi theo.
“Nửa đêm trước ta gác, nửa đêm sau ngươi gác.” Tần Phong Hi nói.
Nguyệt dựa lưng vào tường, nghe vậy thì vẫy tay, nhắm mắt lại tranh thủ nghỉ ngơi.
Mưa vẫn chưa tạnh hẳn nhưng đã ngớt đi, hạt mưa tí tách rơi xuống. Lúc này Tần Phong Hi không ngủ được nên lại đi tới cửa, ngồi xuống ngưỡng cửa rồi thừ người ra đó.
Thực ra nơi này hơi giống nơi mà lão đạo sĩ từng ở, đương nhiên cũng là nơi nàng thường ở, vậy nên nàng thực sự cảm thấy hơi quen thuộc. Nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác, nơi mà lão đạo sĩ sống, không ai dám đến gần, ngôi chùa nơi ông ấy sống sáng sớm ánh mặt trời đã chiếu rọi, đến đêm vẫn còn hào quang của vầng thái dương, đó là một loại dương khí tích cực.
Chính vì sống ở nơi đó được vài năm nên một người vốn có tâm lý u ám như nàng mới không hoàn toàn biến thành một bông hoa địa ngục.
Trong khoảng thời gian này, nàng không mơ thấy lão đạo sĩ nữa, nhưng điều này lại khiến nàng hơi thất vọng. Nàng hy vọng có thể mơ thêm vài lần nữa, xem liệu mình có thể biết nhiều hơn không.
Chuyện gì đang xảy ra với lão đạo sĩ đó vậy? Và liệu nàng có thể quay trở lại thời hiện đại không?
Nàng đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên, tai nàng hơi động đậy.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.
Hu hu hu.
Lại nữa rồi, âm thanh đó lại xuất hiện. Đó không phải là ảo giác, không, tiếng mưa lần này nhỏ hơn và nàng có thể nghe thấy rõ ràng. Tần Phong Hi giữ nguyên tư thế không gây ra tiếng động, nhưng thực ra nàng đã vểnh tai lên nghe.
Âm thanh đó bỗng nhiên phát ra từ đâu vậy?
Không ngờ sau khi bình tĩnh lắng nghe, lông tơ trên người nàng đột nhiên dựng đứng, nàng nhảy dựng lên.
Âm thanh đó, âm thanh đó, âm thanh đó phát ra từ dưới lòng đất! Ngay dưới mông nàng! Dù sao nàng cũng không thích cảm giác này, thật khó chịu!
Nàng vừa nhảy lên thì âm thanh đó lại dừng lại. Nhưng lần này Tần Phong Hi chắc chắn mình không nghe nhầm. Nàng không nhúc nhích nữa, thị vệ gác đêm với nàng đang ngồi ở cửa điện phụ cách nàng khoảng ba mét, cũng giật mình vì hành động vừa rồi của nàng, bèn đứng dậy đi về phía nàng.
Tần Phong Hi xua tay ra hiệu cho hắn ta dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc này Tần Phong Hi nhớ tới Lệ Tử Mặc có thể truyền âm bí mật, tuy rằng nàng có nội công, nhưng lại chưa từng học thứ đó, sau này nhất định phải nhờ hắn dạy cho nàng mới được.
Nàng chỉ xuống đất, thị vệ cẩn thận lắng nghe rồi lắc đầu ra hiệu rằng hắn ta không nghe thấy bất kỳ âm thanh bất thường nào. Tần Phong Hi mím môi, lúc này đương nhiên là không có rồi, vấn đề là vừa rồi hắn ta cũng không nghe thấy gì sao? Nàng nghe thấy tiếng lạch cạch, hình như không gian bên dưới rất trống trải, có lẽ kéo dài từ chỗ nàng đến điện phụ, dưới lòng đất của cả hai điện đều trống không. Vậy, hiện giờ tất cả bọn họ đều ở đây...
Tần Phong Hi quay lại nhìn về phía điện, rõ ràng Lệ Tử Mặc và Nguyệt đã ngủ say, hơi thở đều đặn bình lặng. Nàng nhớ lúc thị vệ canh gác thì hai người họ vẫn luôn cảnh giác. Sao đến lúc nàng canh gác thì lại ngủ như chết thế? Chẳng lẽ họ tin tưởng nàng vậy sao?
Tần Phong Hi bỗng không nói nên lời.
Nhưng trong trường hợp này, nàng không đành lòng đánh thức họ, họ ngủ say lúc nàng canh gác nghĩa là cả hai đều mệt mỏi lắm rồi. Cứ để họ ngủ thêm một lát nữa vậy.
Tần Phong Hi quyết định, nàng đưa tay đến bên eo, cầm lấy viên bi thép. Viên bi thép này không phải là viên bi thép thông thường, trước kia nàng đã đặc biệt chế tạo nó. Nàng đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được người gia công có tay nghề cao như vậy.
Từ đó đến giờ nàng vẫn chưa từng dùng.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đặt hai tay sát mặt đất, tính toán khoảng cách và lực rồi nhẹ nhàng lăn từng viên bi thép đến những nơi có “thứ kia”, cho đến khi những viên bi thép tạo thành trận pháp xung quanh Lệ Tử Mặc và Nguyệt Vệ.
Sau khi bày trận xong, nàng mới nhẹ nhõm hơn một chút. Dù sao thì để họ ngủ thêm một lát cũng được.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng âm thanh đó lại vang lên lần nữa, vì nàng đã nín thở lắng nghe nên nó có vẻ rõ ràng hơn. Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, hu hu hu. Tiết tấu lại giống hệt những lần trước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất