Nếu gặp mưa hoặc ngủ ngoài trời, chiếc xe ngựa này sẽ là nơi Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi ngủ. Bên trong rất rộng rãi, vì đã vào thu nên bên trong trải nệm dày, ở giữa có thể di chuyển, có thể kéo một cái bàn nhỏ lên. Còn khi hạ xuống, toàn bộ khoang xe là một chiếc giường lớn, ngay cả Lệ Tử Mặc cao lớn như vậy cũng đủ để hắn nằm thẳng lăn một vòng. 

Trong xe đương nhiên còn có đủ loại ngăn kéo bí mật, Nhị Linh nhét đầy đồ ăn, đồ dùng, đồ mặc vào những ngăn kéo bí mật đó. Tần Phong Hi cũng bảo Thần y chuẩn bị cho nàng rất nhiều thứ theo đơn thuốc nàng kê. 

Những thứ này không cần tự mình bỏ tiền, chỉ cần mở miệng là có ngay, quả thực rất thoải mái. 

Lúc ra ngoài Tần Phong Hi còn tới năn nỉ Lệ Tử Mặc, cuối cùng hắn cũng đưa cho nàng một túi bạc và một túi đậu vàng, còn đưa cho nàng mấy tờ ngân phiếu mệnh giá một nghìn lượng, lập tức khiến Tần Phong Hi cảm thấy mình lại giàu có rồi. 

Nhưng khi bọn họ đến một quán trà, mọi người ăn no uống đủ, ngựa cũng ăn no cỏ, Nguyệt Vệ để nàng trả tiền, nàng mới như bị sét đánh cho cháy đen thui bên ngoài, chín vàng bên trong. 

“Tại sao ta phải trả tiền? Không phải ngươi trả sao?” Nàng ôm chặt túi bạc, trừng mắt nhìn Nguyệt Vệ. Nếu là Ưng Vệ thì chắc sẽ cãi nhau ầm ĩ với nàng, nhưng Nguyệt Vệ lại rất bình tĩnh giải thích: “Chẳng phải chủ nhân để cô quản tiền sao?” 

“” Chứ không phải tiền riêng cho nàng à? 

Tần Phong Hi muốn khóc mà không ra nước mắt, cuối cùng đành cam chịu ném số tiền đó cho Nguyệt Vệ, còn nàng chỉ lén lấy một nắm đậu vàng cất đi. Thôi được rồi, tích tiểu thành đại, nếu sau này nàng sống tiết kiệm một chút thì số đậu vàng này cũng có thể ở trọ một hai tháng, ăn uống hai tháng. 

Từ Phá Vực cứ đi thẳng về phía Bắc là sẽ tới Băng Nguyên, nghe nói rất gần Bắc Thương, băng qua Băng Nguyên thì sẽ là một thành trì của Bắc Thương. 

“Hai vị Công chúa Bắc Thương cứ rời đi như thế, chủ nhân không thấy tiếc nuối gì à?” Ba ngày trước hai vị Công chúa Bắc Thương đã lên đường trở về Bắc Thương, Bắc Hải Đường cân nhắc một hồi, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, thân là Công chúa một nước, nàng ta không thể vứt bỏ thân phận chỉ để ở bên cạnh Lệ Tử Mặc. Đây cũng là điều Lệ Tử 

ở Mặc đã dự liệu. 

“Nàng nói gì cơ?” Lệ Tử Mặc nói, ánh mắt liếc nhìn đôi môi đỏ của nàng. Tần Phong Hi lập tức im bặt. 

Kể từ lần trước bị hắn hôn đến ngất đi, bây giờ nàng sợ hắn luôn rồi, tên này cứ hứng lên là có thể hôn đến mức mỗi nàng sưng vù cả nửa ngày trời. Trước mặt những thị vệ này, nàng vẫn phải giữ thể diện. 

Nàng không muốn trong lúc được bọn họ nhìn bằng ánh mắt sùng bái mà mỗi nàng lại bị ai đó hôn cho sưng húp lên đâu. 

Đông Thời Ngọc đi sớm hơn hai vị Công chúa Bắc Thương, lúc đi còn thành tâm mời Tần Phong Hi, bảo nàng có thời gian thì nhất định phải đến Đông Thanh Quốc, mở rộng tầm mắt về phong thổ nhân tình của Đông Thanh. 

Tân Phong Hi lại thấy có lẽ phong thổ nhân tình của Đông Thanh là phù hợp nhất với cổ quốc mà nàng biết, có cơ hội thì đương nhiên nàng phải đi xem. 

Bọn họ đi gần mười ngày liên tục, sợ những người khác nhận được tin tức này cũng đến Băng Nguyên nên bọn họ không dám dừng lại nhiều, một đường gấp rút. Chỉ khi tình cờ gặp được tiểu trấn mới ở trọ, còn không thì đều ngủ ngoài trời. Đương nhiên, khi những người khác ngủ ngoài trời thì Tần Phong Hi đều ngủ trong xe ngựa với Lệ Tử Mặc, đôi khi nàng không nhịn được mà nghĩ, có lẽ chiếc xe ngựa này là vì mỗi tối hắn muốn ôm nàng ngủ nên mới mang theo. Dù sao trước mặt các thị vệ, hắn cũng không tiện thân mật với nàng. 

Càng đi về phía Bắc, thời tiết càng lạnh. 

Chiều hôm nay trời cứ sầm sì u ám như sắp có mưa to. Trời thế này thì không tiện ngủ ở ngoài, nhưng bọn họ một đường gấp rút, đến hoàng hôn vẫn không thấy thành trì hay thôn xóm nào, ngay cả khói bếp cũng không thấy. 

Mây mưa đã tích tụ khá nhiều, không tránh khỏi một trận mưa lớn. 

Mưa đêm mùa thu lạnh lẽo, cho dù bọn họ đều là những người trẻ tuổi có võ công, nhưng nếu dầm mưa cả đêm thì cũng khó tránh khỏi bị ốm sốt, huống hồ nếu các thị vệ dầm mưa thì Lệ Tử Mặc cũng không thể ngủ yên trong xe ngựa. 

“Trần Thập, ngươi đi dò la thêm lần nữa đi” 

“Vâng” 

Trần Thập thúc ngựa phi như bay. 

Những người khác tiếp tục lên đường. 

Một lát sau Trần Thập vui mừng trở về: “Nguyệt Vệ đại nhân, giữa sườn núi phía trước có một ngôi chùa!” 

"Di!" 

Mưa sắp rơi, những đám mây đen dày đặc đè nặng trên đỉnh đầu trông giống như yêu ma sắp xuất hiện. Trong mắt Tần Phong Hi, nó giống như ngày tận thế trong phim khoa học viễn tưởng hay phim thảm họa vậy. 

Phi ngựa đến chân núi, Nguyệt Vệ ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt không tốt lắm. 

“Nguyệt Vệ đại nhân, sao vậy?” 

“Ngọn núi này. Ngọn núi này, nói thế nào nhỉ, cứ thấy hơi là lạ. 

Tần Phong Hi cũng ngẩng đầu lên nhìn, mím môi. Ngọn núi đúng là hơi kỳ lạ, nhưng may là Nguyệt Vệ đã nhìn ra, tốt lắm, quá tốt luôn, không cần nàng nói nhiều, lỡ lập công thì sao? 

Nàng đang nghĩ như vậy thì Lệ Tử Mặc lại nói một câu: “Tần Phong Hi, lên núi hay không lên núi đây?” 

Tần Phong Hi suýt ngã khỏi lưng ngựa. Nguyệt nhìn nàng rồi lập tức cười: “Tần Phong Hi, bây giờ cô căng thẳng quá rồi” Hắn ta chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy cả. Nếu là người khác thì có khi chỉ ước gì có thể lập công ngay lập tức. Nàng thì hay rồi, chỉ nghĩ cách trốn tránh lập công. 

“Chủ nhân, ta chỉ có thể nói ngọn núi này đúng thật là có chút kỳ quái, ngài xem, mặt bên này rõ ràng là hướng Đông Nam nhưng không có lấy một ngọn cỏ. Mặt bên kia của ngọn núi rõ ràng là hướng Bắc thì cỏ cây lại tươi tốt. Hơn nữa bây giờ đã là mùa thu, trên núi vẫn trăm hoa đua nở, cây cối vẫn xanh tươi, chẳng phải rõ ràng là trái với quy luật tự nhiên sao?" 

Ban đầu nàng không muốn nói, nhưng nàng sợ Lệ Tử Mặc lại bắt nàng quyết định nên cuối cùng nàng vẫn nói ra suy nghĩ của mình. 

“Lên núi. Lệ Tử Mặc lại không do dự nhiều: “Cho dù đánh một trận bên trong thì cũng vẫn tốt hơn việc dầm mưa lạnh cả đêm.” Hắn nói. 

Tân Phong Hi khựng lại, cuối cùng vẫn nói: “Đạo lý thì là như vậy, nhưng sợ rằng lên đó không chỉ đơn giản là đánh một trận thôi đâu” “Bổn Đế quân nhất định sẽ bảo vệ nàng” Hắn nói. 

Tần Phong Hi: “ 

"1 

Thôi được, người ta là sếp mà, sếp nói gì thì là vậy, sếp nói lên núi thì lên núi thôi. 

Ngọn núi này không dốc lắm, nhưng một chiếc xe ngựa lớn như vậy muốn lên thì không thực tế lắm, Trần Thập và một thị vệ khác tên là Nghiêm Lập Văn xin tự nguyện ở lại trông xe ngựa. Những người khác cưỡi ngựa thẳng đến ngôi chùa trên núi. 

Nhìn từ dưới chân núi thì không phải là ngọn núi cao lắm, lên đến đây mới phát hiện cao hơn so với tưởng tượng, hơn nữa đường lên núi quanh co, bọn họ mới phát hiện ra vị trí của ngôi chùa hơi lệch. Nhìn từ trên núi thì ngôi chùa ở phía mà họ nhìn thấy, còn lên đến nơi, bọn họ mới phát hiện đứng trước ngôi chùa này nhìn xuống thì đã lệch khỏi hướng mà họ vừa đứng. 

Ngôi chùa này nằm ở phía Bắc của ngọn núi, nằm giữa một vùng hoa nở rộ. Trong tường viện bên cạnh cổng chùa có một cành lá đỏ vươn ra, lá đỏ hơn hoa, đỏ tươi như máu. 

Ngoài tiếng gió ra thì nơi đây yên tĩnh đến lạ thường. 

Tất cả bọn họ đều xuống ngựa, một thị vệ đến cửa, vừa đưa tay định gõ cửa, nhưng tay còn chưa chạm vào cửa thì cửa đã lặng lẽ mở ra khiến hắn ta giật mình. 

“Có lẽ cửa vốn đã khép hờ, gió do ngươi đi qua thổi trúng đúng điểm đó. Một thị vệ khác nói. 

“Có ai không? Có ai không?” Thị vệ đó gọi vào trong hai câu, rất lâu không có tiếng đáp lại. “Vào đi” Lệ Tử Mặc đi vào trước, Tần Phong Hi do dự một chút rồi nghiến răng đi theo. 

Bên trong sân rất lớn, thậm chí còn có chuồng ngựa. 

Ngay lúc này, một trận mưa như trút nước bắt đầu đổ xuống. 

“Lộp bộp lộp bộp. Mưa lớn đập xuống mặt đất phát ra tiếng động. 

“Giờ thì ổn rồi, ngựa của chúng ta không phải dầm mưa nữa. Có thị vệ vui vẻ dắt ngựa vào chuồng. Họ ở bên ngoài lâu rồi, mỗi khi đến lúc như thế này đều không cần nói nữa, phân công hợp tác, mỗi người một việc. 

Có người tản ra đi xem xét xung quanh, đề phòng nguy hiểm. 

Có người đi cắt cỏ khô cho ngựa ăn. 

Có người tìm bếp chuẩn bị đun nước. 

Có người tìm giá cắm nến thắp đèn. 

“Nguyệt Vệ đại nhân, đã xem xét khắp nơi rồi, ở đây không có một bóng người, bụi cũng bám đầy, trông giống như đã lâu không có người ởThị vệ đi xem xét trở về bẩm báo. Nguyệt Vệ phất tay cho gã lui xuống. 

Hắn ta nhìn Tần Phong Hi, cười nói: “Tần Phong Hi, nàng nói xem có khi nào trực giác của chúng ta cùng sai không?” 

Tần Phong Hi nhún vai không trả lời hắn ta. Có vẻ Nguyệt Vệ cũng không cần nàng trả lời, quay người đi sắp xếp chỗ ngủ đêm. 

Tuy ngôi chùa bỏ hoang này không nhỏ, có rất nhiều phòng trống, nhưng tối nay bọn họ chắc chắn phải ở chung một phòng để đề phòng bất trắc. Như Lệ Tử Mặc đã nói, nếu dầm trận mưa này cả đêm thì thực sự thà đánh một trận còn hơn. Trận mưa lớn này đổ xuống dường như không có dấu hiệu dừng lại. Đêm đen kéo đến, cộng thêm mưa bão, khiến buổi đêm trên ngọn núi hoang vu này trở nên vô cùng lạnh lẽo. 

Tần Phong Hi ngồi trên bậc cửa điện Phật, chống cằm nhìn ngắm mưa đêm, cũng đang chờ họ nấu một nồi canh thịt khô nóng hổi. Tiếng mưa rơi tí tách cũng khá hay, nhưng nghe mãi nghe mãi, hình như nàng nghe thấy có âm thanh khác ẩn sau tiếng mưa gió. 

Tách tách, tách tách, tách tách. Hu hu hu. 

Nàng lắng đọng lại, cẩn thận lắng nghe, âm thanh này không thể che giấu được nữa. 

Nghe có vẻ như có người đi lại trong đôi dép lê cỡ lớn, xen lẫn tiếng khóc giống như của bé gái. 

Nhưng trước đó các thị vệ đã tìm kiếm kỹ ngôi chùa này, nói rằng không phát hiện ra một bóng người nào. Vậy thì rốt cuộc âm thanh này phát ra từ đâu? 

Nàng quay đầu nhìn vào trong đại điện, Lệ Tử Mặc đang ngồi trước bàn thờ viết chữ rất nhanh. Mặc dù đã ra ngoài nhưng hắn vẫn phải xử lý một số công việc của Phá Vực, cứ năm ngày là Ưng sẽ viết thư, chim bồ câu đưa tin mà họ huấn luyện có thể tìm chính xác tung tích của họ. 

Không biết Nguyệt Vệ đi đâu mất. 

Tân Phong Hi nhắm mắt lại, muốn nghe xem âm thanh đó rốt cuộc phát ra từ hướng nào, nhưng âm thanh đó lại đột nhiên biến mất. Nàng không cam lòng, vẫn tiếp tục chờ đợi, nhưng cho đến khi có thị vệ mang cơm đến, nàng vẫn không nghe thấy âm thanh đó vang lên lần nữa. Tần Phong Hi không khỏi nghi ngờ rằng trước đó nàng có bị ảo giác 

không. 

“Qua đây dùng bữa đi” Lệ Tử Mặc gọi nàng. 

Đột nhiên nghe hắn nói vậy làm Tần Phong Hi không hiểu ra được ngay, ngẩn người ra một lúc nàng mới phát hiện, là do nàng cứ mãi nghĩ đến chuyện âm thanh kia, uống canh cũng uống có vẻ hơi khó khăn, hắn còn tưởng nàng đang chê bát canh thịt khô và mấy cái bánh nướng khô kềnh kệch này.

Ads
';
Advertisement