Tây Minh Hạo lập tức mở to mắt, hắn ta cũng đoán được chắc chắn Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc có quan hệ rất tốt, nhưng không ngờ quan hệ của họ lại thân mật đến vậy. Huống hồ, sao bảo Lệ Tử Mặc là người lạnh lùng, vui giận thất thường, không thích người lạ đến gần, càng không thích nữ tử dính lấy cơ mà? Đây là chuyện gì thế này? Tần Phong Hi ôm lấy cánh tay hắn, mà hắn lại không hất ra!
“Cửu điện hạ, ngươi nhìn đâu vậy” Tần Phong Hi tốt bụng nhắc nhở hắn ta đừng cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, kẻo người ta không vui lại bị vỗ một chưởng vào đầu cho thành quả dưa hấu nát.
Tây Minh Hạo định thần lại, ho khan nói: “Tần cô nương đã hứa với ta, chỉ cần ta nói ra những gì nàng ấy muốn biết thì sẽ thả ta đi!” Hắn ta tuyên bố lần nữa rồi kéo Tần Phong
Hi ra.
Bây giờ hắn ta chỉ hy vọng trong lòng Lệ Tử Mặc, Tần Phong Hi thực sự quan trọng như vậy, lời nàng nói thực sự có tác dụng.
“Nói đi.” Lệ Tử Mặc chỉ nói hai chữ này.
Nhưng lại làm Tây Minh Hạo ngẩn người một lúc mới hoàn hồn lại, hắn đã đồng ý rồi sao?
Tân Phong Hi bĩu môi, cứ cảm thấy Cửu điện hạ này có phần ngốc nghếch, rốt cuộc hắn ta làm sao để sống sót đến tận ngày hôm nay vậy? Có lẽ nếu không phải hắn ta trúng loại độc tố thần kinh đó từ sớm thì chắc đã bị những người khác trong Vương thất gặm nhấm đến nỗi không còn xương cốt từ lâu rồi.
“Chắc là hiện giờ vẫn chưa tìm đủ thuốc dẫn của Đế quân, nhưng ta tình cờ biết được tung tích của một loại
“Đừng vòng vo nữa.
“Thạch tủy ngàn năm.
Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc đưa mắt nhìn nhau, lại là thạch tuỷ ngàn năm? Hôm đó có người cố ý làm ra vẻ thần bí, muốn dẫn Lệ Tử Mặc đi, sau đó khi Tần Phong Hi sắp ra ngoài đuổi theo người đó thì phát hiện có gì đó không ổn nên đến dược điện kiểm tra cẩn thận. Quả nhiên cao thủ nội lực thâm hậu gì đó chỉ là giả thôi, tên dược đồng kia mới thực sự là nội gián. Trước tiên hắn ta dùng dao nhỏ đâm một khe hở trên cột trụ, sau đó mới nhẹ nhàng cắm chiếc lá đó vào.
Sau khi điều tra ra chuyện này, Tần Phong Hi đã giả làm Lệ Tử Mặc xuất hiện trước mặt những người theo dõi nàng, để chứng tỏ Lệ Tử Mặc thực sự đã ra ngoài một mình, sau đó lập tức quay trở lại điện Cửu Tiêu.
Nhưng sau đó họ chỉ coi thạch tuỷ ngàn năm mà tên dược đồng kia nói là thứ mà hắn ta tùy tiện viết ra để đánh lạc hướng. Bây giờ lại nghe Tây Minh Hạo nhắc tới, sao có thể không khiến họ kinh ngạc cho được.
Lệ Tử Mặc lạnh lùng nói: “Bổn Đế quân giải độc không cần thạch tuỷ ngàn năm.
“Ta biết điều này, ta muốn nói thằn lằn băng mà Đế quân cần chỉ có thể tìm thấy ở nơi hình thành thạch tuỷ ngàn năm!” Tây Minh Hạo như thể sợ họ không tin mình nên vội vàng nói: “Mà đã có người biết địa điểm đại khái của thạch tuỷ ngàn năm rồi, tin tức này được truyền từ Tây Cương, cho nên các ngươi chưa nghe thấy cũng không có gì lạ!” “Ở đâu?” Tần Phong Hi thấy ánh mắt của Lệ Tử Mặc thì biết trong thuốc dẫn của hắn quả thực có thứ thằn lằn băng gì đó, bèn hỏi: “Thạch tuỷ ngàn năm kia ở đâu?” Bọn họ nhất định phải có được bích Băng Hổ, nếu thạch tuỷ ngàn năm có thật thì sao có thể để người khác chiếm lợi được. Nghe Nguyệt giới thiệu thì đó là bảo bối tốt, có thể tăng thêm sáu mươi năm công lực, sao Lệ Tử Mặc có thể không muốn?
“Mười tám băng động của Băng Nguyên.
Ra khỏi lao, Lệ Tử Mặc im lặng đi một mạch, bước chân vội vã. Ban đầu Tần Phong Hi còn bám sát theo, về sau thấy hắn đi càng lúc càng nhanh thì nàng dứt khoát dừng bước, định quay người rời đi. Hắn cứ lạnh lùng phần hắn đi, nàng đi hỏi Ưng về chuyện mười tám băng động ở Băng Nguyên là được thôi mà?
Ai ngờ nàng vừa quay người lại thì vòng eo thon đã bị cánh tay sắt kìm chặt.
“Nàng đi đâu?”
“Không phải chàng đang giận sao?”
“Nàng biết ta giận chuyện gì không?”
“Ai mà biết” Tần Phong Hi trợn mắt. Ai mà biết hắn lại vô duyên vô cớ nổi giận chuyện gì chứ.
“Ta đã nói không được riêng ở chung một phòng với đàn ông khác rồi, nàng quên rồi sao?” Trong giọng nói của Lệ Tử Mặc mang theo chút giận dữ.
Tần Phong Hi: “...
Đừng như vậy, nàng sẽ hiểu lầm là hắn có tình cảm sâu đậm với nàng thật đấy. Còn nữa, không có chuyện gì lại đi ghen lung tung!
“Chủ nhân, đến đây kể cho ta nghe về mười tám băng động ở Băng Nguyên đi?”
Lệ Tử Mặc: “...
Hắn đang trách cứ nàng không nghe lời hắn, lại đi riêng ở chung một phòng với người đàn ông khác cơ mà? Nàng không giải thích một câu nào, cũng không thèm nhận lỗi mà cứ thẳng thừng chuyển chủ đề như thế luôn?
Hắn bỗng thấy dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ trừng mắt nhìn nàng một cái.
Tần Phong Hi như một chú cún nhỏ ôm lấy cánh tay hắn, cả người treo trên người hắn, lại bật chế độ ngây thơ: “Đến đây kể chút đi mà, dù sao chàng cũng phải dẫn ta đi cùng, kể cho ta nghe thì đến lúc đó ta mới không mù tịt.
Nàng cứ thế dựa vào người Lệ Tử Mặc để đi qua điện nhị trọng, hoàn toàn không để ý đến những thị vệ thị nữ dọc đường đang há hốc mồm. Phải, phải phá hủy hình tượng lạnh lùng của Lệ Tử Mặc trong lòng bọn họ.
“Cái gì? Có thạch tuỷ ngàn năm thật sao?”
Hôm đó, ở điện tam trọng, Nguyệt, Tuyết, Ưng và Thần y nghe xong lời Tần Phong Hi thì cùng nhau ngạc nhiên thốt lên.
Thạch tuỷ ngàn năm vốn dĩ chỉ là bảo bối trong truyền thuyết. Tương truyền, mấy trăm năm trước từng có người có được, sau đó công phu tiến triển vượt bậc. Nhưng chuyện của mấy trăm năm trước, ai biết được thật hay giả? Lời đồn đại chính là thứ dễ truyền sai nhất.
Nhưng bây giờ lại thực sự có tin tức như vậy truyền ra, còn có cả địa điểm, điều này không khỏi khiến họ kinh ngạc, kinh ngạc xen lẫn vui mừng phấn khích.
“Thạch tuỷ ngàn năm có thật hay không thì ta không biết, nhưng nói thằn lằn băng ở Băng Nguyên thì cũng khá có lý.” Thần y nói: “Toàn thân thằn lằn băng trắng như băng,
thích lạnh thích âm thích ẩm ướt, những hang động ở Băng Nguyên hẳn rất phù hợp với những tập tính này của thằn lằn băng”
Nguyệt gật đầu nói: “Cho nên, dù chỉ vì thằn lằn băng thì chúng ta cũng nên đến Băng Nguyên một chuyến. Chủ nhân, lần này nhất định phải mang theo ta.
Tuyết không chịu thua kém: “Chủ nhân mang theo ta nữa.
Ưng liếc nhìn họ nói: “Chẳng lẽ không thể chọn hai người trong chúng ta đi sao? Nhất định phải để chủ nhân đích thân đi à?”
“Lần này thực sự phải để Đế quân đích thân đi, có lẽ Ưng Vệ đại nhân quên rồi, lúc trước khi ta nói muốn thằn lằn băng thì đã từng nói.” Thần y cười tủm tỉm nói: “Sau khi thằn lần băng rời khỏi môi trường sống quen thuộc sẽ chết vì không hợp thuỷ thổ. Khi chết, nước trong cơ thể nó sẽ lập tức hóa thành chất độc, lúc đó có dùng cũng vô dụng, cho nên sau khi bắt được thằn lằn băng, Đế quân phải lập tức ăn sống thằn lằn băng ngay.
“Ăn sống nó?” Tuyết ngạc nhiên thốt lên một tiếng.
Thần y cười nói: “Thằn lằn băng không phải như ngươi nghĩ đâu, thứ đó trông không đáng sợ gì lắm. Hơn nữa ta nói ăn sống không phải là ăn vào lúc còn sống, mà là lúc đó phải giết nó, chặt bỏ bốn chân và đầu, rưới một ít rượu lên thịt rồi ăn. Nghe sư tổ ta nói, mùi vị của nó còn khá ngon nữa đấy.
Cách ăn này thì có thể chấp nhận được.
Tuyết nhận ra nên gật đầu.
“Phải để lại hai người ở điện Cửu Tiêu. Lệ Tử Mặc trầm giọng nói: “Tuyết và Ưng ở lại, Nguyệt đi theo bổn Đế quân.
Nghe thấy mình lại bị bỏ lại, Tuyết bỗng không thể chấp nhận được: “Chủ nhân, vậy Tần Phong Hi thì sao? Ả ta cũng ở lại đúng không?”
Ưng và những người khác ngạc nhiên nhìn nàng ta, giống như cảm thấy chỉ số thông minh của nàng ta có vấn đề, Ưng khó hiểu hỏi ngược lại: “Ngươi không biết Tần Phong Hi nhất định phải đi theo chủ nhân sao?”
Nơi này cách Băng Nguyên mấy ngàn dặm, chắc chắn phải ở bên ngoài đến ngày rằm tháng sau, Tần Phong Hi là thuốc của chủ nhân, ai không đi cũng được, nhưng nàng thì nhất định phải đi.
Tuyết hít sâu một hơi, là nàng ta hồ đồ rồi. Nhưng nàng ta vẫn ghen tị, vẫn ghen tị.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng ta lại hỏi ra những lời như vậy: “Trước đây chủ nhân từng nói trong đại điển tuyển phi, chỉ cần lập đủ công lao theo chủ nhân thì có thể lập làm Đế phi phải không? Vậy lần này đến Băng Nguyên, nếu Tần Phong Hi lập công thì có tính không?”
Nàng ta không nhắc đến thì thực sự không có ai nghĩ đến, hoặc liên hệ đến chuyện đó lúc này cả. Nhưng ngặt nỗi nàng ta lại nhắc đến vào đúng lúc này. Thế là Lệ Tử Mặc hiếm khi lộ ra chút ý cười trong mắt, nhìn về phía Tần Phong Hi: “Tính
Tần Phong Hi ôm trán, thực sự muốn bóp chết rồi chôn sống Tuyết Vệ.
Ai thèm làm Đế phi với phi tử gì gì chứ, nàng vốn không hề nghĩ đến!
Bây giờ thì hay rồi, nàng ta vừa nhắc đến là Lệ Tử Mặc đã thực sự coi chuyện này là công sự với chính sự. Còn đặc biệt dặn dò Nguyệt Vệ phụ trách ghi chép, chỉ cần nàng lập đủ mười công lao thì sẽ lập nàng làm phi.
Khi Tần Phong Hi hỏi thế nào mới tính là lập công, Lệ Tử Mặc chỉ liếc nàng một cái nói: “Đến lúc đó ta sẽ nói cho nàng biết”
Hay lắm, không có bất kỳ tiêu chuẩn nào hết, lỡ như có ngày nào đó hắn ngứa lưng, nàng thuận tay gãi cho hắn, hắn liền mở miệng nói nàng lại lập thêm một công rồi.
Vậy thì nàng biết khóc với ai đây.
Khốn thật chứ!
Khi nàng nói riêng với Nguyệt về chuyện này, Nguyệt Vệ đại nhân như gió mát trăng thanh kia lại ngẩn người một lúc, sau đó cười ngặt nghẽo, tiếng cười vang trời suýt chút nữa dọa cho thị vệ tuần tra đi ngang qua lên cơn đau tim.
“Gãi ngứa cũng tính là lập công, ha ha, ha ha!”
Câu chuyện cười này, mãi cho đến khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, đội ngũ chỉnh trang lên đường, ra khỏi thành Phá Vực, tiến vào hoang nguyên Phá Vực, mà Nguyệt Vệ vừa nghĩ đến là lại bật cười đến mức hai vai run rẩy.
Tần Phong Hi hoàn toàn cạn lời.
Nếu không phải sau này hắn ta là người phụ trách ghi chép cái gọi là công lao của nàng thì nàng có cần phải đi thương lượng với hắn ta về chuyện này không? Cần phải cười nhiều ngày như vậy không! Đúng thật là.
Tuy nhiên, Tần Phong Hi cũng đã nghĩ ra đối sách.
Thực ra chuyện lập công hay không hoàn toàn là do nàng mà, không phải sao?
Ừm, một cô gái yếu đuối như nàng, lúc gặp nguy hiểm thì nên trốn vào trong hưởng thụ sự bảo vệ của đàn ông chứ! Có phát hiện gì thì nàng cũng chỉ coi như không biết là được!
Tin rằng chỉ cần nàng đủ ngốc thì ngày tập hợp đủ mười công lao sẽ còn rất xa!
Hoang nguyên Phá Vực rất lớn, lần này bọn họ ra ngoài, Tân Phong Hi cưỡi Đạp Tuyết, còn Lệ Tử Mặc thì đương nhiên là con ngựa yêu của hắn, Phi Ngân.
Lúc trước đi cùng bọn họ tới sơn cốc Mê Chi, thị vệ còn lại là Trần Thập, lần này cũng đi theo, gặp Tần Phong Hi khiến hắn ta rất phấn khích. Sau khi từ sơn cốc Mê Chi trở về Phá Vực, hắn ta được lệnh nghỉ ngơi đặc biệt nên không phải trực, cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt Tần Phong Hi. Lần này có thể đồng hành với nàng, đối với Trần Thập mà nói là chuyện đáng mừng. Tần cô nương lợi hại cỡ nào, có nàng thì có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm!
Mặc dù bọn họ đều cưỡi ngựa quý Hãn Huyết, nhưng trong đội ngũ vẫn có một chiếc xe ngựa bên ngoài trông giản dị mộc mạc nhưng bên trong lại xa hoa khiêm tốn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất