Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Những ngày gần đây, điện Cửu Tiêu lòng người náo loạn. 

Bởi vì bọn họ phát hiện ra, một số thị nữ trước đó còn cười nói với mình, hoặc những thị vệ đã quen mặt, bỗng biến mất không thấy tăm hơi. 

Rồi lại nghe nói, một người quản sự cùng gia đình đã bị bắt giam vào ngục. 

Hoa Thống lĩnh mấy ngày nay gần như lúc nào cũng đằng đằng sát khí, khiến cho một người vốn đã đáng sợ như y nay lại càng thêm dọa người. 

“Thống lĩnh, đêm đó thật sự quá đã!” Lúc này có một thuộc hạ của y nói: “Tần cô nương quá lợi hại, trận pháp phòng ngự do nàng ấy cải tiến đâu chỉ là trận pháp phòng ngự, chỉ trong nháy mắt đã biến thành sát trận luôn!” 

Đêm đó Hoa Kiến Công vẫn canh ngục như bao ngày, nhưng nhờ có những trận pháp đó nên y cũng chẳng phải làm gì nhiều, thậm chí còn có thời gian thưởng vài ấm trà với Tây Minh Hạo. 

“Cửu điện hạ, có vẻ như Viễn Vương tử đã rời khỏi Phá Vực rồi, ngài có thất vọng không?” Hoa Kiến Công nhướng mày hỏi Tây Minh Hạo đang uống trà. 

“Ta không thất vọng, Tần cô nương rồi cũng có lúc hết bận thôi” Tây Minh Hạo đáp lời. 

“Điều đó thì liên quan gì đến Tần cô nương có bận hay không?” 

“Tần cô nương đã hứa sẽ thả ta đi 

Hoa Kiến Công sững người, rồi nói: “Nếu Tần cô nương đã hứa, vậy thì cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi” 

Lúc này Tây Minh Hạo mới nhìn về phía y, hơi nghi ngờ: “Nói mới nhớ, rốt cuộc thân phận của Tần cô nương là gì? Chẳng lẽ nàng ấy là người của Vấn Thiên Sơn?” 

“Vấn Thiên Sơn có thể xuất hiện một nhân vật như Tần cô nương ư?” Hoa Kiến Công “hừ” một tiếng, tuy nhiên, khi nhắc đến Vấn Thiên Sơn, trong lòng y vẫn không khỏi giật 

mình. Những ngày này có phải bên Đế quân đã quên mất Vấn Thiên Sơn rồi không? Y phải đi một chuyến đến điện tam trọng để nói chuyện với Tần cô nương. Mặc dù cũng không đến lượt y nói, nhưng mấy ngày nay không được nghe Tần cô nương chỉ dạy, lòng y cũng ngứa ngáy không yên. 

Rõ ràng Hoa Kiến Công đang tự tìm lấy một cái cớ. 

“Ngay cả Vấn Thiên Sơn mà Tần cô nương cũng không coi ra gì sao?” Tây Minh Hạo trầm ngâm, sau đó nhìn vào cổ tay mình, cuối cùng trở nên sốt ruột: “Hoa thống lĩnh, có thể giúp ta hỏi Tần cô nương xem khi nào ta sẽ được thả đi không? Nói với nàng ấy rằng đổi lại ta có thể cho nàng ấy biết một tin tức có thể có lợi cho Đế quân của các ngươi. 

“Được, vậy ta sẽ đi một chuyến, ngươi chờ tin ta. Hoa Kiến Công lập tức quay người đi ra ngoài, lần này đã có lí do quang minh chính đại hơn rồi. Chắc Đế quân sẽ không còn không cho phép y cầu kiến Tần cô nương nữa đâu nhỉ? 

Từ sau lần trước Tần cô nương ở lại đây mấy ngày, những ngày gần đây mỗi khi y đề cập đến việc cầu kiến Tần cô nương thì đều bị Đế quân cản lại với lý do nàng cần nghỉ ngơi, Hoa Kiến Công rầu nẫu ruột. 

Chẳng phải chỉ là để Tần cô nương ở lại ít hôm thôi sao? Có cần dè chừng y đến vậy không? Cho y mười lá gan thì y cũng không dám nảy sinh ý đồ bất chính gì với Tân cô 

nương. 

Nhưng những điều này Hoa Kiến Công chỉ dám giữ trong lòng, tuyệt đối không dám nói trước mặt Lệ Tử Mặc. 

Y vội vàng đến điện tam trọng, còn chưa vào đến nơi đã bị thị vệ ngăn lại. Hay lắm, giờ thì bên ngoài điện tam trọng cũng có thị vệ canh gác rồi. Đó là vì những ngày này có quá nhiều mỹ nhân đến điện tam trọng, quy củ trước kia không phù hợp với những người bên ngoài này. 

“Hoa Thống lĩnh, Đế quân có lệnh, Hoa Kiến Công không được vào trong. 

Thị vệ nhìn Hoa Kiến Công với nụ cười có chút hả hê. 

Bọn họ đều từng đi theo Lệ Tử Mặc vào sinh ra tử, nên ít nhiều cũng có quen biết. 

Hoa Kiến Công suýt nữa phun ra một ngụm máu, lập tức tỏ vẻ đau khổ, nhưng gương mặt của y thường ngày đã trông nhợt nhạt thiếu sắc máu rồi, giờ cộng thêm biểu cảm đau khổ khiến mặt y méo xệch cả đi, làm thị vệ không nỡ nhìn. 

“Nhưng Tần cô nương có để lại lời, nói nếu thống lĩnh đến tìm nàng thì cứ báo một tiếng, nàng sẽ ra ngoài” 

“Tần cô nương anh minh!” 

Hoa Kiến Công lập tức cảm thấy như được hồi sinh, quả nhiên Tần cô nương thật tốt, thấu hiểu lòng người! 

Thị vệ đi mời Tần Phong Hi, không lâu sau nàng đã bước ra. 

Hoa Kiến Công vừa thấy Tần Phong Hi là trong lòng đã không kìm được mà oán thầm Đế quân nhà mình. Cứ luôn miệng bảo Tần cô nương tinh thần không khỏe, cơ thể mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, nhưng nhìn xem, rõ ràng vẫn hồng hào rạng rỡ, tươi tắn mỹ miều, xinh đẹp động lòng người còn gì? 

Tần Phong Hi phủi phủi váy. Gần đây hình như Lệ Tử Mặc thích nàng mặc những trang phục giống hắn, thế là liền sai người làm cho nàng mấy bộ màu đen, mà nàng cũng tự thay đổi một chút theo ý nàng nữa. Những bộ trang phục này mang phong cách trung tính, mặc vào rất vừa vặn, cử động cũng rất thuận tiện, không giống như váy nữ rườm rà, nhưng cũng không hoàn toàn giống y phục nam, mang một vẻ đẹp mạnh mẽ và anh khí, nàng thực sự rất thích. 

“Bái kiến Tần cô nương” 

“Hoa Thống lĩnh khách sáo rồi, có phải Tây Minh Hạo muốn gặp ta không?” 

“Đúng vậy” Tần Phong Hi vừa dứt lời là Hoa Kiến Công liền tin tưởng, quả nhiên Tần Phong Hi đã hứa rằng sẽ thả Tây Minh Hạo đi. Chỉ là, điều này là thật hay chỉ là để lừa hắn 

ta thôi? 

“Hắn ta nói gì?” Tần Phong Hi vừa hỏi vừa bước về phía ngục giam. 

“Hắn ta nói có thể cho Tần cô nương biết một tin tức có lợi cho Đế quân” 

“Ồ? Vậy thì đi thôi, xem xem hắn ta có thể nói gì có lợi. 

Những ngày này Tần Phong Hi thật sự đang nghỉ ngơi, đây là thói quen của nàng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bất kể nhiệm vụ đó khó khăn hay dễ dàng, trở về có mệt hay không, thì nàng đều cần nghỉ ngơi vài ngày để thư giãn đầu óc, ít nhất phải là ba ngày. Chỉ cần ăn uống chơi bời rồi ngủ no nê thôi. Sau những ngày này, nàng sẽ tiếp tục tập luyện với cường độ cao, sau đó lại nhận nhiệm vụ mới. 

Lần này nàng thực sự quá mệt, nên thời gian nghỉ ngơi kéo dài hơn một chút. Không phải là nàng bỏ quên Tây Minh Hạo, mà là nếu không để hắn ta chờ vài ngày thì hắn ta sẽ thật sự nghĩ rằng nàng đã đồng ý thả hắn ta đi mà không có điều kiện. Nàng chưa bao giờ làm những chuyện lỗ vốn, nếu Tây Minh cung cấp thông tin không làm nàng hài lòng thì nàng sẽ tiếp tục để hắn ta chờ. 

Còn lời hứa ấy hả? Không phải là nàng không tuân thủ, chỉ là nàng trì hoãn vài ngày thôi. Còn trì hoãn bao lâu thì phải xem tâm trạng của nàng. 

Cuối cùng Tây Minh Hạo cũng gặp được Tần Phong Hi. Hắn khó chịu hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Hắn đợi được, nhưng Mai Chi thì không đợi được. Không biết khoảng 

thời gian hắn không ở đó, Mai Chi ra sao rồi. Hắn ta không thể chờ thêm được nữa. 

“Dạo này Tần cô nương bận rộn lắm sao?” 

“Cũng bình thường thôi, gần đây đầu bếp làm vài món mới, hàng ngày ta đều phải nếm thử xem sao. Tần Phong Hi nói với vẻ cực nghiêm tục. 

Phut. 

Hoa Kiến Công suýt chút nữa thì phun ra. Bảo sao nàng ấy trông càng thêm rạng rỡ? Hóa ra là hàng ngày nếm thử món mới. Chậc chậc, Đế quân định nuôi Tần cô nương theo kiểu gì thế? 

Tây Minh Hạo nghẹn lời, chỉ có thể cười khổ: “Tần cô nương, ta hiểu rồi. Cô muốn biết gì thì ta sẽ nói hết. 

“Mục đích của ngươi khi đến đây là gì?” Tần Phong Hi không hề vòng vo. Lúc đầu khi nàng muốn giải độc cho hắn thì vốn dĩ là có mục đích sẵn rồi, nếu không nàng đâu có rảnh rỗi mà làm đâu? Sau khi giải độc xong nàng không để Hoa Kiến Công dùng hình ép cung hắn ta cũng là vì nàng nhìn ra hắn ta còn đang nhung nhớ người mình yêu. “Lấy trộm máu của Lệ Tử Mặc. 

Tây Minh Hạo nói ra một đáp án khiến cả Tần Phong Hi và Hoa Kiến Công đều kinh ngạc. Muốn máu của Lệ Tử Mặc làm gì? Hơn nữa, chẳng phái nơi này đã có một gián điệp Tây Cương rồi sao? Chính là thị nữ mà nàng đã giết. Vậy còn cần đến một Vương tử như hắn làm gì? 

“Nói rõ ra đi” 

“Không phải cứ lấy bừa là được, bọn ta cần máu khi Lệ Tử Mặc phát cổ độc. Phải lấy ngay lúc đó và sử dụng ngay, máu của hắn có thể giúp bọn ta chế tạo một loại chú độc huyết” 

Dùng máu của Lệ Tử Mặc để chế tạo chú, người Tây Cương quả thật đều gần như điên hết rồi, vì việc này mà phải phái một Vương tử phải thâm nhập vào đây: “Sau khi chế được chú độc huyết xong thì có thể làm gì?” 

“Điều này thực sự không liên quan đến các ngươi” Tây Minh lắc đầu nói: “Ta chỉ có thể nói, đó là sự bẩn thỉu trong Hoàng thất Tây Cương. 

Nghe vậy Tần Phong Hi liền hiểu ra ngay. Chẳng qua là cuộc tranh đấu trong Vương thất thôi. Việc này nàng không có hứng thú biết, dù sao Tây Minh Hạo cũng không thành công. 

“Ngươi và Tây Minh Viễn là một phe?" 

“Hiện tại coi như là liên minh 

Tạm thời liên minh, không có nghĩa là bọn hắn cùng một lòng, điểm này Tần Phong Hi hiểu rõ. “Các ngươi ở đây cài cắm bao nhiêu người? Đưa cho ta danh sách những người ngươi biết.” 

“Chỉ có ba người, bao gồm cả ta. Ta đoán là tất cả đều bị các ngươi trừ khử hết rồi. Nhưng hắn vẫn khai ra danh sách và đặc điểm của hai kẻ còn lại. 

Đúng là đã trừ khử, bao gồm cả nữ tỳ bị nàng giết. Khi Tây Minh Hạo nói, Tần Phong Hi luôn nhìn vào mắt hắn ta. Nếu ai đó nói dối, mắt họ sẽ có những thay đổi nhỏ, mà nếu trải qua huấn luyện thì có thể nhận ra những sự thay đổi nhỏ đó. Tần Phong Hi đã từng trải qua khóa huấn luyện này, trừ khi nàng gặp phải người cũng được huấn luyện như nàng, nhưng để luyện đến mức không có chút thay đổi nào trong ánh mắt thì sẽ rất khó. 

Biết rằng ở đây không còn gián điệp của Tây Cương nữa, Tần Phong Hi thực sự thở phào nhẹ nhõm, bởi vì những gì người Tây Cương biết đều là những điều mà người của điện Cửu Tiêu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. 

Gặp phải những chú thuật đó, họ hoàn toàn không có cách nào phòng bị, rất khó để chống đỡ. Nếu là người khác thì còn đỡ, có thể đấu võ công, đấu mưu kế, ngay cả khi họ dùng độc thì Thần y cũng có thể giải độc. Dù là người Nam Cương đi nữa, dù cổ thuật cũng đáng sợ, nhưng người Trung Nguyên lại nghe về cổ thuật của Nam Cương nhiều hơn, cũng biết cách phá giải một số loại cổ thông thường, nỗi sợ hãi trong tâm lý sẽ không mạnh mẽ nhiều lắm. 

Vì vậy, điều Tần Phong Hi lo ngại nhất chính là Tây Cương. 

“Nghe Hoa Thống lĩnh nói, ngươi còn một tin tức muốn nói với ta?” Tần Phong Hi càng muốn biết hắn ta có thể mang đến cho mình tin tức gì. 

Tây Minh Hạo nói: “Đế quân của các người trúng cổ độc, hơn nữa hắn vẫn luôn tìm kiếm thuốc dẫn để chế viên giải độc đúng không?" 

Hắn ta vừa dứt lời là Tần Phong Hi liền xoay người, ngay lúc đó Lệ Tử Mặc mang theo luồng khí lạnh bước vào, không thèm liếc nhìn kẻ nào, chỉ nhìn Tần Phong Hi một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. 

“.” Tần Phong Hi câm nín. 

Hoa Kiến Công thì đổ mồ hôi hột. 

Trời ạ, Đế quân đuổi đến tận đây để giám sát sao? 

Giờ y nên chuồn, nên chạy, hay là nên trốn đây? 

Cuối cùng Hoa Kiến Công thật sự chuồn ra ngoài. Vừa đến cửa là y đã lau mồ hôi lạnh, cảm thấy có lẽ mình đã lọt vào danh sách đen của Đế quân rồi, mà không, có khi bị lọt vào từ lâu rồi mới phải. Chỉ hi vọng Tần cô nương có thể bảo vệ y. 

Trong phòng, Tây Minh Hạo nhìn Lệ Tử Mặc lạnh lùng không chút biểu cảm nào, không khỏi thấy căng thẳng: “Đế quân Phá Vực. 

eyJpdiI6IjBySFRiYkxoYWtacVgrVDM5S1RZZFE9PSIsInZhbHVlIjoiN29WQzdmVTNMRWMrRDYwdDlIWXVZUWNUYm1teVVsd1NVZG9kN3FnRlNJR2JWY0JmQ2NiVVE5aDdycmVPTTlReithRFdtXC9LUFA1SmY4cDRhTkJ3T21vWDd0bGI3T0VDNGxzZTVrY253ZUM3ZkZpdzJxMEdaTFVDRTArSkhBaHVcL2hzS1FnUXpnVVpuOHhlXC9qZUhzaUtLYytPNzNxVXpkQkExNnhEU0VoZEJScU5Xb2V6d1lwandBUUw3blJPaXFicitkUkRIa2VDN01cL3lDWE1LNTNnMWRoamhQclhHeWVWRENRN3REa3FDbHNndFR1VlNYaVIybzRtdTNwTjRaR3d6NDRDeEdZOWx0dnBKTEE1MmVmenFQV2xpZlwvZHRzaXk2T08zUm9jWk9PUTFqVmRXc3dmYk9tY2hFRmtZQmpMUmpxOXhxdjNhY1FWdkk5Zmp6XC91QWRnPT0iLCJtYWMiOiJmYzgyNjRhZGVkNWJkMTljN2VmNzI5ZTYwMmU1MDJiZjlkZTkxN2ZkOTI3ZjE4Mzg2YjM1OTNjMmFmNmYzMDQzIn0=
eyJpdiI6ImE2alRRM2VveTdBVFZLVHVBbWJlSWc9PSIsInZhbHVlIjoiRDczelBVSk96NHJrTnROejB0QUprVzBmV1wvSG95WlJ4YURvRzhmQmdtN05LZ3JNQXRDMkxGcFZuWXdQMkNLdXFOOUdwbEloVmhOb2pud3I3NHMreEdiSEdHYWFrenNJUndlK1pEeHZyS2ZuV0daM1dzSDQzRjNoUzFTQ0NWaEU0dHR2b3hNbE9XMW5cL2ZOM0JYSTJRcmo0c2swVmFSeGJEdkJcL21rbFRCaHk5RkJWNTllZlFWQXBPV1d4UjM3Y2JGeDBcL1B4YVpcL0dcL0htWk5iblwvczdmU2xUMkhreWo3NGNnbmd3XC9uS3dFQW5VXC9oXC9wclBuWGg2UDhlY0N5c3REWlYiLCJtYWMiOiI4ODc1OWQyZWQ0MmQ0NzFlZWI5MTBlMGRhNzljYzRhOTA4NGNkZDEyZDU4ZDhlYzlhZjZkMzE5MDdkOTJmNDMxIn0=

“Đừng như vậy, Cửu điện hạ nói là biết tin tức về thuốc dẫn của chàngTần Phong Hi ôm lấy cánh tay Lệ Tử Mặc, tựa thân mình vào hắn.

Ads
';
Advertisement