Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Đừng nói là những người thị nữ kia, ngay cả một đại phu đã quen với cái chết, từng chứng kiến vô số cảnh độc dược phát tác như ông ấy cũng không thể chịu nổi! 

Huống hồ hiện giờ Đế quân vẫn trợn to đôi mắt, tròng mắt đỏ ngầu kia như có thể hút người ta vào trong, không thể nào nhìn lâu, chỉ cần nhìn thêm một chút cũng sẽ khiến toàn thân run rẩy. 

Thiên Ảnh cầm kiếm đứng trước giường, lòng căng thẳng. 

Hôm nay điện Cửu Tiêu không yên, Tần cô nương hiện giờ cũng không có ở đây, hắn ta nhất định phải bảo vệ Đế quân chu toàn, nhất định! 

“Tân Phong Hi trở về rồi” Giọng nói nhẹ nhõm của Nguyệt vang lên, đó là vì dáng vẻ Tần Phong Hi đã in trên cửa số giấy bên ngoài, trang phục y như khi nàng rời đi. 

Nhưng khi người đó bước vào, kéo mũ trùm xuống, cả ba người đều thất vọng tột độ. 

Ưng trông thấy vẻ thất vọng của ba người họ thì không khỏi sững sờ: “Các ngươi có cần phải đến thế không? Thấy ta là tâm trạng tệ vậy luôn sao?” 

Ban đầu còn định bông đùa vài câu, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lệ Tử Mặc, lời nói của hắn ta nghẹn lại trong cổ họng, bàn tay nắm chặt lại. 

Dáng vẻ này của chủ nhân tuyệt đối không được để người ngoài nhìn thấy, nếu thấy thì nhất định phải diệt khẩu. 

“Tần Phong Hi đâu?” Nguyệt không kìm được mà hỏi. 

“Nàng đưa áo khoác cho ta, ta ngang qua chỗ Đông Thời Ngọc để diễn một vở kịch, đáng lẽ nàng phải về rồi mới phải chứ” 

“Ngươi qua chỗ Đông Thời Ngọc diễn một vở kịch?” Nguyệt bắt lấy trọng điểm trong câu nói của hắn ta, chỉ dựa vào hắn ta sao? Với cái tính tình nóng nảy dễ giận của hắn mà đòi đi diễn kịch trước mặt Ngọc Thái tử? 

Ưng không phục đáp trả: “Sao? Ta không được chắc? Hơ, đây là mệnh lệnh của chủ nhân mà? Khi bọn ta đi ra từ điện nhất trọng thì có người bám đuôi, Tần Phong Hi nói đó là người của Ngọc Thái tử, thế là liền bảo tìm cách để đổi trang phục với ta, ta sẽ dồn kẻ đó về phía Ngọc Thái tử, rồi giết chết ngay trước mặt hắn ta, không để đối phương có cơ hội tự sát..” 

Nguyệt lập tức nhíu mày: “Chủ nhân ra lệnh như vậy khi nào?” Bọn hắn đều biết Ngọc Thái tử ghét máu, vô cùng bài xích mùi máu tanh, người đời ca tụng hắn ta, tôn đó là 

Phật tính, là lòng từ bi, không nhẫn tâm nhìn máu đỏ. Vậy mà Ưng lại giết người trước mặt Ngọc Thái tử? Lại còn là người của hắn ta? 

Tuyệt, quá tuyệt. 

“Cái này thì, Tân Phong Hi nói vậy đấy” Ưng nhún vai nói: “Nhưng đúng là phải thừa nhận thật sự quá đã” 

Trước giờ hắn ta ghét cái dáng vẻ dịu dịu dàng dàng kia của Đông Thời Ngọc sẵn rồi, nên khi diễn vai diễn này, hắn ta vô cùng nhập vai, vô cùng sung sướng. 

“Đế quân, ngài sao vây?” Đột nhiên tiếng kêu của Thần y kéo sự chú ý của bọn họ lại, cả ba lập tức quay về phía Lệ Tử Mặc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người bọn hắn suýt chút nữa khuỵu gối. 

Khi độc trùng trong cơ thể Lệ Tử Mặc phát tác vào ngày rằm thì hắn cứ chảy máu liên tục, toàn thân bất động, cũng không thể nói được tiếng nào, nhưng giờ đây hắn lại đang co giật toàn thân! 

Các mạch máu trên cơ thể hắn đột nhiên nổi lên bề mặt như những con rắn màu máu bám trườn trên thân thể, chuyển động theo từng cơn co giật, trông đáng sợ vô cùng! 

“Chủ nhân!” 

Lúc này Lệ Tử Mặc đang phải trải qua một cơn đau đớn chưa từng có! Trước đây mỗi khi vào ngày rằm lúc độc trùng phát tác, hắn cũng đã rất đau đớn, hắn từng nghĩ rằng đó đã là cơn đau đỉnh điểm rồi, đau đến mức gần như tê liệt. Nhưng so với cơn đau hiện tại, hắn nhận ra, sự đau đớn trước kia chẳng là gì cả! 

Nỗi đau hiện tại tựa như có vô vàn con muỗi ăn xương chui vào trong mạch máu của hắn, không, như thể mạch máu và kinh mạch của hắn đều chứa đầy những con muỗi ăn xương kia, chúng đang từng chút từng chút một gặm cắn máu thịt của hắn, chui cả vào trong xương tủy. 

Dưới cơn đau đớn kinh khủng như vậy mà hắn lại không thể phát ra tiếng kêu nào, không thể cử động, thậm chí trước mắt cũng chỉ là một màn sương máu, ngay cả chuyển động mắt cũng thấy khó khăn, cơn đau đớn đến tột cùng khiến hắn ngẩn ngơ, không biết mình đang ở đâu, ai đang nói gì bên cạnh! 

Điều này khiến hắn đột nhiên kinh hãi. 

Hắn cảm thấy mình sắp phải chết đi đầy bất lực trong nỗi thống khổ đau đớn đến tuyệt vọng. 

Không có ai, xung quanh không có một ai, không một ai có thể cứu hắn, không ai có thể xoa dịu đi cơn đau này, không ai có thể bình ổn lại hơi thở gấp gáp này. 

Lần đầu tiên trong đời, Lệ Tử Mặc nảy ra ý định buông xuôi. 

Bỏ đi thôi, loại cổ độc này, cơn đau này! 

Hắn thấy mệt rồi, hắn không thể chịu đựng thêm nữa. 

Lệ Tử Mặc vừa kinh hãi trước sự yếu đuối chưa từng có của mình, vừa đau đớn đến mức không thể ngăn lại nỗi mềm yếu và tuyệt vọng này. Những ai chưa từng trải qua sẽ mãi không thể thấu hiểu nỗi đau này, thậm chí có thể nói rằng đây là cơn đau mà người thường chắc chắn không thể chịu đựng nổi! 

“Đế quân!” 

“Chủ nhân!” 

“Thần y, mau chóng nghĩ cách đi!” 

Nguyệt và Ưng không biết Lệ Tử Mặc đau đớn đến nhường nào, cũng không thấy được nỗi tuyệt vọng của hắn, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn đang co giật không ngừng, nhìn thấy những mạch máu đáng sợ đang nổi lên như sắp nổ tung, là bọn họ có thể tưởng tượng ra cơn đau đang hành hạ hắn khủng khiếp đến mức độ nào! 

“Ta, ta hết cách rồi, hết cách rồi, Đế quân không thể mở lời, ta cũng không biết ngài ấy đang cảm thấy thế nào!” Thần y nước mắt đầm đìa, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật vô dụng! Đối với kịch độc trong cơ thể Lệ Tử Mặc, nếu có đủ thuốc dẫn thì ông sẽ biết cách giải, nhưng đối với cổ độc, cổ độc cộng với kịch độc thì ông thật sự bất lực! “Tần Phong Hi! Đáng chết, ngươi vẫn chưa chịu tới, vẫn chưa tới!” Ưng không thể kiềm chế mà gào lên. 

Ngay khi vừa dứt tiếng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa, lập tức xuất hiện trước giường. 

“Ngươi gọi hồn đấy à?” 

Mấy người bình tĩnh nhìn kỹ lại, người đến không phải là Tần Phong Hi sao! 

“Ả đàn bà chết tiệt này, ngươi chết dí ở đâu đấy hả!” Ưng suýt chút nữa là túm lấy cổ áo nàng, nhưng Nguyệt đã kịp thời ngăn hắn lại. 

“Câm miệng” Lúc này Tần Phong Hi mới nhìn thấy tình trạng của Lệ Tử Mặc, sắc mặt thay đổi, lập tức đẩy Nguyệt và Ưng ra: “Canh ở ngoài!” 

Nguyệt không nói một lời, kéo Ưng ra khỏi cửa điện đứng gác, nghiêm ngặt không để một con muỗi lọt vào. Bọn họ không thể giúp được gì, chỉ có thể nghe theo nàng, nghe theo Tần Phong Hi 

Ưng đưa tay lau mồ hôi lạnh đầy đầu và mặt. 

“Tần cô nương, phải làm sao đây?” Chỉ trong nháy mắt là Thần y đã bình tĩnh lại ngay. Tần Phong Hi trở thành chỗ dựa của ông từ khi nào thế? Một lão già đã bước một chân vào quan tài như ông, bị vậy thì có hổ thẹn không cơ chứ? 

Không, không hổ thẹn chút nào, chỉ cần nàng có thể cứu được Đế quân. 

“Mau lấy hoa Mê Chi, nghiền nát ra. Tần Phong Hi đưa một cái hộp cho Thần 

Thần y giật mình: “Không phải hoa Mê Chi đã bị trộm rồi sao?” 

y. 

Tần Phong Hi liếc ông một cái: “Bị trộm? Thứ mà ta lấy về, ai có thể trộm được?” Đùa gì thế, đồ đã qua tay nàng thì nhất định nàng sẽ làm ký hiệu đặc thù, dù giấu ở đâu thì nàng cũng có thể tìm ra, nếu không phải đi lấy lại hoa Mê Chi thì nàng có về trễ thế này không? 

Thần y cũng biết lúc này không phải lúc để hỏi tường tận, nhưng... 

“Nhưng đây là thuốc dẫn để giải độc cho Đế quân, mười năm mới có một bông, dùng rồi thì sau này phải làm sao đây?” 

“Thần yTần Phong Hi đột ngột lên tiếng. 

"Da." 

“Bây giờ ta cần, là mệnh lệnh của ta, ông chỉ cần làm theo thôi, thắc mắc gì để sau hẵng nói.” 

Thần y toát mồ hôi. 

Tin nàng, giờ đây chỉ có thể tin nàng. 

Thế là ông cắn răng đi nghiền hoa. 

“Thiên Ảnh, đưa Phá Sát ra đây.” 

Thiên Ảnh tin tưởng Tần Phong Hi hơn bất cứ ai, vì hắn ta đã chứng kiến dáng vẻ của nàng trong U Đàm và trên đường trở về U Đàm rồi, thế là lập tức đưa Phá Sát của Lệ Tử Mặc vào tay nàng. 

Đôi mắt Tần Phong Hi lạnh lẽo, nàng giơ cao Phá Sát, đâm thẳng hướng tới trái tim Lệ Tử Mặc. 

Lệ Tử Mặc đau đớn đến khôn cùng, chỉ còn một chút nữa là không thể duy trì được chút tỉnh táo cuối cùng, thì bỗng cảm thấy nơi lồng ngực có một cảm giác mát lạnh. 

Cảm giác mát lạnh ấy thấm sâu vào tim. Chỉ là một tia lạnh, nhưng chính nó đã khiến cơn đau không thể chịu nổi kia biến mất không dấu vết, cơ thể hắn trong nháy mắt đã thả lỏng, không còn co giật nữa. 

Trước mắt hắn cũng không còn màn sương máu dày đặc kia nữa. Hắn cảm nhận được ai đó đang lau sạch cơ thể cho mình, toàn thân bao bọc bởi cảm giác mát mẻ. Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại nép vào ngực hắn, một đôi tay ôm lấy cổ hắn. 

Tất cả sức mạnh, cảm giác, nội lực trong hắn đều trở lại. 

Giống như tất cả những gì hắn vừa trải qua đều chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng Lệ Tử Mặc biết rằng đó không phải là ác mộng. 

Hắn ôm lấy người trong lòng, cùng nàng ngồi dậy: “Tần Phong Hi 

“Ừ, ta ở đây” 

Giọng Tần Phong Hi mang một chút mệt mỏi, khiến một Lệ Tử Mặc thường ngày lạnh lùng lại thấy trong lòng mình bỗng tràn đầy dịu dàng. “Nàng đã cứu ta. Hắn cất lời. 

Lần này, hắn không còn xưng là “bổn Đế quân” nữa. 

Không phải vì nàng đã dùng cơ thể mình làm thuốc dẫn để giải trừ cổ độc cho hắn, mà là khi hắn đã tuyệt vọng đến cực điểm, bên bờ buông xuôi, thì nàng đã đến. Cuối cùng hắn cũng đã không trở thành người mà bản thân khinh thường nhất, một người tự buông bỏ chính mình. 

Trong tẩm điện, Thần y và những người khác đã rời đi, giường cũng đã được dọn dẹp gọn gàng, giờ đây chỉ còn lại hai người họ trên chiếc giường lớn của hắn. 

Tân Phong Hi dùng mu bàn tay che miệng, ngáp một cách lười biếng, nói: “Đúng vậy, ta lại cứu chàng thêm một lần đó, có phải sẽ được thưởng gì không?” 

Nàng đang mệt, vô cùng mệt mỏi. 

Lệ Tử Mặc nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt, sau đó ánh mắt dừng lại trên đôi môi phai màu của nàng, hơi thở bỗng chốc dồn dập: “Thưởng chứ. 

Hắn cúi xuống, áp môi mình lên môi nàng. 

Đó là một nụ hôn với khúc dạo đầu cuồng nhiệt như bão táp, và rồi bão dần tan, cuối cùng là gió êm biển lặng, không có điểm kết. 

Về sau Tần Phong Hi cấm hắn nhắc lại về nụ hôn này, nếu nói tới là nàng sẽ trở mặt ngay. 

Bởi vì, một người mạnh mẽ như nàng, lại bị hôn cho ngất xỉu. 

Đây là nỗi nhục cả đời của Tần Phong Hi. 

Bên ngoài ánh nắng ban mai đã trải khắp mặt đất, ngày rằm đã qua đi. 

Những người canh gác ở ngoài như Thiên Nhất, Địa Nhị, Ưng và Nguyệt cùng thở phào nhẹ nhõm. Đêm cuối cùng cũng qua. 

Đêm này, gần như có thể dày vò người ta đến hơi thở suy tàn. 

Thật ra không ai mệt mỏi bằng Tần Phong Hi cả. Chính vì nàng đã mệt lả nên nụ hôn kéo dài như cả thế kỉ của Lệ Tử Mặc mới có thể khiến nàng ngất đi. 

Trời sáng, Lệ Tử Mặc tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, trong khi Tân Phong Hi vẫn còn ngủ say trong vòng tay hắn. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn nàng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng rút cánh tay đang kê đầu cho nàng ra, khẽ khàng rời giường mà không hề phát ra tiếng động nào. 

eyJpdiI6IjFheDRlNzFQNDhmNGlOVmpPaHlVVWc9PSIsInZhbHVlIjoicit3VmhCS25OcDJOVWI1WDZYdDVOV1wvWTFLaFJjaE5QQjAzdjFNbGk2dFNlWnFIaFpxcFwvZVM5VXZTaVFIdlwvemp5cHBSdUJrWnZHUUg0dW1oZVRxcXlPRkNXOEJWbHBYK1NYVGN2dTUzMGM3K0tobk1YVXNpakNZQ01Zb0ZuUlk0RkNtOVI1OXdIV2NTb1BWYjBnOXBkTkdhcFBrZEg2dEdNMUJVWlJHT1VuVG1FbCs3eWVHdUdhV3pxTnBMSjhZRTRJYWdSXC9HbmdTNVJjYnh4dkdxd1FDREhLb1ZoMEZraDlNWjJtdHVONEU9IiwibWFjIjoiYjFkMzEzNDI2ZjI1YjE1MWU2Mjg0YzQxZGRkOWFlMjQ5MDdkN2Y2NDM4YTA5OTA5M2VlZDIwYmM3ZGFkNjdhNiJ9
eyJpdiI6ImFzVzlwUERaZmdSSmJlbmE4QXZZSXc9PSIsInZhbHVlIjoiUWorZnk5dDJDaWlESHg2TVljNmRvWFhJMEdMR2UrbzhIZk1BNzM1WHRRcUtkdFBHbFZsdFI0Y0N6ckFYXC9ZNGhMSVhBb0pHbVJDMzdPV2MzS21hUWFNOUc2dmxXZnNGb3lIQk9pTUNid0ZDZWpWQUV0TUJScGFWZDRtMERjdDRxKzNLWkQ1VmZwd0UybEZQNkNrYURBQ2wxR3RzU1FIZEJGTmRHNnBUblVBNjNaRk5nM3J4Q05KMW5GNVBMN3VhQWdLYTExc1BZQnVIc1Z4OTdlMzJ5YkE9PSIsIm1hYyI6ImIyYmEwMmI2ZmM4Yzk2OGJiY2M4Zjg0YTg3ZjM3NGNmMDhjNTQ4ZjkyYTllN2IxZGU2MjUwZDk2YWM4NGZkYjkifQ==

Hôm đó Tần Phong Hi ngủ một giấc đến tận khi màn đêm buông xuống, thậm chí còn không dậy ăn cơm. Nhị Linh có ghé qua đôi lần nhưng nàng vẫn say giấc. Đế quân có lệnh, cứ để cho nàng ngủ đến khi tự tỉnh thì thôi.

Ads
';
Advertisement