Phiền phức nhất là bọn họ không thể giết những người này, cũng sợ làm họ bị thương nặng.
“Gào!” Diêu Như Hải bình thường hay cười duyên lúc này đột nhiên gào lên, nhào về phía Trương Hân Vy lúc trước xinh đẹp yêu kiều, giơ móng tay muốn cào vào mặt nàng ta.
Đôi mắt Trương Hân Vy đỏ au, bình thường nàng ta quan tâm gương mặt của mình nhất, lúc này lại bất chấp tất cả nhào tới cắn lên vai Diêu Như Hải.
“Mau kéo họ ra!” Thấy các nàng sắp lao vào đánh nhau, một mùi tanh hôi đột nhiên lan tỏa, một bóng người bay vút vào.
“Thối chết đi được.
Cũng không biết tại sao khi nghe được thấy giọng điệu đầy ai oán của Tần Phong Hi, Ưng và Thần y đều đồng loạt thở phào, thầm nghĩ không sao rồi.
Tần Phong Hi bắt ấn, sau đó điểm ngón trỏ lên trán mấy mỹ nhân, các nàng lập tức nhắm mắt lại, sau đó như bị rút hết sức lực mà ngã xuống.
Chỉ một lát sau gương mặt đã không còn đỏ, thay vào đó là tái nhợt.
“Đưa các nàng trở về nghỉ ngơi, tỉnh lại cho uống nhiều nước là được. Tân Phong Hi nói xong thì quay sang nhìn Thần y.
Thần y ngồi dưới đất qua một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi, sau đó nhìn thấy Tần Phong Hi tới mới thả lỏng, cơn mệt mỏi lập tức ập tới, không nhúc nhích nổi nữa.
Lúc này, Tần Phong Hi mặc áo choàng trùm mũ, gương mặt khuất trong bóng tối.
Ưng không quen nhìn Tần Phong Hi tỏa ra hơi thở u ám như vậy, thấy nàng đi ra cửa thì lập tức đuổi theo.
“Tần..
"Suyt."
Nửa câu còn lại của Ưng nghẹn ở cổ họng, nói ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong.
Tân Phong Hi bước đi rất nhanh, gió thổi tung áo choàng của nàng, mang theo lạnh lẽo. Ưng nghẹn lời đi theo, không hỏi nữa. Lúc đi đến gian điện phụ nào đó, Tần Phong Hi đột nhiên kéo tay hắn ta đi vào một cánh cửa khép hờ.
Bên trong không có đèn, không nhìn thấy gì.
Một lát sau, Tần Phong Hi mặc áo choàng phóng ra, sau đó vội vàng đi vào điện nhị trọng. Phía sau có một bóng người đi theo.
Không cần quan tâm ai khác, chỉ cần để mắt tới Tần Phong Hi là được, chỉ cần theo dõi nàng sát sao là được.
Người theo dõi nhớ kỹ mệnh lệnh này.
Nhưng mà, chẳng phải trước đó...
Sao đã trễ thế này nàng còn đến đây?
Lúc người theo dõi phát hiện ra điều bất thường thì lập tức xoay người bỏ đi, nhưng sau lưng chợt bị kình phong đánh úp. Cùng lúc đó, Ưng tức giận nói: “Nếu muốn theo thì theo tới cùng luôn chứ, chạy làm gì?”
Kẻ theo dõi bị nắm cổ áo sau gáy ném mạnh về phía sau, lưng đập vào ván cửa sau đó ngã xuống đất.
Tiếng người nọ đập vào ván cửa không nhỏ, “phịch” một tiếng, bên trong lập tức có hai thị vệ nhảy ra: “Kẻ nào dám làm ầm ĩ trước cửa điện?”
Đây là điện của Ngọc Thái tử, cửa đã bị người trẻ tuổi vừa rồi tông mở ra.
“Ưng Vệ của Phá Vực xin điện hạ tha tội!” Ưng lớn tiếng nhận lỗi, giọng to hơn thường ngày cứ như sợ Đông Thời Ngọc không nghe thấy: “Ưng đang đuổi theo gian tế vô tình quấy rầy Thái tử điện hạ, là lỗi của Ưng, xin điện hạ tiếp tục nghỉ ngơi, Ưng sẽ đưa gian tế đi ngay”
“Ưng Vệ đại nhân dừng bước. Giọng Đông Thời Ngọc vẫn ôn hòa nhưng lại ẩn chứa mệt mỏi.
Lúc hắn ta đi ra, Ưng lập tức bay qua đá kẻ theo dõi đang nằm dưới đất, hét lên: “Không được chạy!”
Người nọ bị đá trúng, ói máu văng ra, trùng hợp văng trúng Đông Thời Ngọc. Nhưng không ai chú ý chuyện đó cả, ai dám nói Ưng cố ý? Dù sao lúc này tối đen như mực, không nhìn thấy cũng là bình thường.
Đông Thời Ngọc lùi về sau hai bước, lúc sắp va vào người nọ thì nghe Ưng hét to: “Điện hạ cẩn thận, đó là gian tế!”
Hắn ta khựng lại, bất đắc dĩ rụt tay vào ống tay áo rồi lùi lại hai bước, đồng thời ám vệ cũng bay ra bảo vệ hắn ta sau lưng, cảnh giác nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông nặng nề ngã xuống đất, phun ra một búng máu. Ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng nhìn xuống mình bằng vẻ mặt ôn hòa, ẩn chứa từ bi.
Gã đã biết kết cục của mình.
Đang định cắn thuốc độc giấu trong răng thì đã bị đạp lên ngực, gã đau đớn phun máu, làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện cắn thuốc độc?
Đông Thời Ngọc đang ở ngay trước mặt.
“Ưng Vệ đại nhân..” Hắn ta vừa định nói thì bị Ưng ngắt lời.
“Điện hạ lui ra sau đi, cẩn thận gã làm ngài bị thương!” Nói xong thì liền rút kiếm trở tay đâm vào ngực trái người nọ, còn xoay chuôi kiếm xoắn một cái.
"Á!"
Người nọ run rẩy, cho đến khi không còn cử động, ở góc độ này của gã, gã chết không nhắm mắt đúng lúc nhìn về phía Đông Thời Ngọc.
Ưng nói: “Điện hạ nhìn xem, kẻ gian này vẫn luôn nhìn ngài, có lẽ là muốn gây bất lợi cho điện hạ? Điện hạ cũng biết rồi đấy, bên ngoài đồn rằng cứ mỗi ngày rằm là chủ nhân của bọn ta sẽ không khác gì phế nhân, cho nên có rất nhiều kẻ chán sống đến vào ngày này, lần này trùng hợp các ngài ở Phá Vực ta, e là bị liên luỵ”
Đông Thời Ngọc không nhìn thi thể kia nữa nhưng mùi máu tươi nồng nặc trong không khí lại giống như càng lúc càng nồng bay vào mũi hắn ta. “Không sao, không sao, bên chỗ Đế quân không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Chủ nhân đương nhiên không sao, nhưng thật ra..” Ưng đột nhiên đè thấp giọng kề sát vào Đông Thời Ngọc, trong tay hắn ta còn cầm kiếm, thân kiếm còn đang nhỏ máu, không khéo nhỏ hai giọt lên ủng của Đông Thời Ngọc, làm chân hắn ta không khỏi giật giật. “Quả thật chủ nhân của bọn ta đã trúng độc, bây giờ đang phát độc, vẫn luôn tìm kiếm thuốc dẫn để bào chế thuốc giải, có lẽ ai cũng biết việc này. Tuy nhiên thuốc dẫn không dễ tìm chút nào, tìm nhiều năm như vậy mà còn tận tám phần chưa tìm được. May mà vào ngày này chủ nhân cũng chỉ dễ mệt mỏi, trên người tươm máu chứ không nghiêm trọng như trong lời đồn.
Đông Thời Ngọc mỉm cười: “Thế thì may quá. Không biết Đế quân còn cần thuốc dẫn gì, nếu Đông Thanh ta có chắc chắn đưa tới cho Đế quân.
“Vậy Ưng thay mặt chủ nhân cảm ơn điện hạ! Điện hạ mau nghỉ ngơi đi, Ưng còn phải về báo cáo với chủ nhân.
“Ưng Vệ đại nhân đi thong thả”
“Điện hạ dừng bước, mau đi nghỉ đi
Chờ đến khi Ưng đi xa rồi, Đông Thời Ngọc mới xoay người đi vào trong điện, thị nữ đã chuẩn bị giày mới sạch sẽ, đầu tiên cởi đôi giày dính máu ra đưa cho người khác mang đi ra ngoài rồi lập tức đốt bỏ. Sau đó lại có thị vệ mang chậu nước ấm vào cho Đông Thời Ngọc ngâm chân, lúc này hắn ta mới thả lỏng đôi chút.
Thị nữ đổ nước hương hoa thơm vào, ngồi xuống rửa chân cho hắn ta, sau đó nâng lên để trên đùi mình, bên cạnh có người đưa khăn vải trắng tinh cho thị nữ lau chân cho hắn ta, lau xong, Đông Thời Ngọc quay sang đặt chân trần lên thảm.
Hắn không có thói ở sạch, chỉ là không thích máu, ghét mùi máu tươi.
“Điện hạ thấy Ưng Vệ có phải cố ý hay không?”
“Nhìn có vẻ không giống, nếu bọn họ muốn diễn kịch thì nên là Nguyệt Vệ tới chứ không phải Ưng Vệ trước nay thẳng thắn, có gì nói nấy.
“Vậy chẳng lẽ Võ Tam tìm được gì đó, muốn về bẩm báo cho điện hạ thì bị Ưng phát hiện?” Thị nữ suy đoán.
“Có lẽ là vậy”
“Hừ, người của Phá Vực Cửu Tiêu đúng là quá đáng, dám giết người máu me như vậy ngay trước mặt điện hạ, nãy giờ cũng không ai tới dọn dẹp.
Đông Thời Ngọc im lặng không nói gì, chỉ nhìn bóng trăng lấp ló sau màn mây ngoài cửa sổ.
Vừa rồi Ưng hành hạ ám vệ của hắn ta ngay trước mặt hắn ta cho tới chết. Vốn dĩ hắn ta đã ngầm đồng ý cho ám vệ tự sát, nhưng Phá Vực lại không cho gã cơ hội này.
Thật sự là trùng hợp thôi ư?
Còn nữa, những lời Ưng nói có mấy phần là thật?
Ở trong một điện phụ nào đó, người đàn ông tục tằng nói nhỏ với người đứng trong bóng tối: “Vương tử điện hạ, khi nào chúng ta đi?”
“Bây giờ chưa được, lúc này điện Cửu Tiêu đang canh phòng nghiêm ngặt nhất, đặc biệt là mới vừa xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“May mà thuộc hạ chạy nhanh, nếu không người bị phát hiện đã là thuộc hạ rồi”
“Không nên ra tay nữa, đôi khi thế lực nhiều phía cùng lúc ra tay lại là chuyện tốt, nhưng đôi khi cũng liên lụy đến nhau. Tới canh tư chúng ta sẽ đi. Người đàn ông trong bóng tối trầm giọng nói.
“Điện hạ!” Ngoài cửa có người lắc mình bay vào, trên người mang theo mùi máu tươi. Người bên trong hoảng sợ, đây là...
“Cửu điện hạ đâu?”
“Thuộc hạ vô dụng! Trận pháp bảo vệ ở khu nhà lao quá lợi hại, bọn thuộc hạ gần như toàn quân bị diệt trong trận pháp!” Người tới đau đớn bẩm báo.
“Cái gì? Chẳng phải đã thăm dò trước rồi sao?” Người đàn ông nấp trong bóng tối chính là Vương tử Tây Cương Tây Minh Viễn, nghe vậy thì siết chặt nắm tay, trán nổi gân xanh, hắn ta đã phái mười hai người đến khu nhà lao. Cả mười hai người này là một nửa tinh anh hắn ta mang tới Phá Vực, vậy mà giờ chỉ còn một người trở lại?
“Ngươi nói đi, chỉ có một mình ngươi trốn về được ư?”
“Thuộc hạ vô dụng”
“Vô dụng, vô dụng, vô dụng! Ngoài câu này ra còn có câu khác hay không?” Tây Minh Viễn hừ lạnh, nén giận cắn răng, nói: “Chuẩn bị rời khỏi đây!”
Bên ngoài có một bóng đen quỷ dị im hơi lặng tiếng bỏ đi.
Điện tam trọng, tẩm cung Đế quân. Tất cả cửa sổ đóng chặt, ánh nến trong phòng le lói.
Thần y cầm vải bố trắng khom lưng lau máu tươm ra từ trên mặt và trên người Lệ Tử Mặc, nhưng vừa lau xong thì máu lại chảy ra. Hắn mở to đôi mắt đỏ tươi như máu, khóe mắt không khống chế được mà chảy huyết lệ.
Lệ Tử Mặc sẽ không khóc, đây chỉ là một biểu hiện của cổ độc phát tác thôi.
Đúng là làm lòng người lạnh giá mà, máu liên tục tươm ra không ngừng nghỉ, đôi mắt càng ngày càng đỏ giống như cả con mắt ngập máu sắp không nhìn thấy con ngươi đâu nữa rồi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất