Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Bắn vào cây cột ạ. Sắc mặt thị vệ căng thẳng. 

Nguyệt Vệ nhận lấy, sau khi xem xong thì mặt lại biến sắc tiếp. 

Đó là một chiếc lá bạc mảnh và dài hơn lá liễu, nhưng nó lại xuyên qua một tờ giấy gấp, hơn nữa còn ghim vào cây cột! 

“Đối phương muốn khoe khoang nội lực. Ưng tức giận nói. 

Nguyệt lắc đầu: “Vì sao phải khoe khoang? Là bởi vì muốn cho chúng ta biết nội lực của đối phương ở trên những người ở đây, chỉ có Đế quân mới có thể đuổi theo, nếu không, những người khác đuổi theo cũng chỉ có chết” Hắn ta nói, cũng không định động vào tờ giấy kia: “Ta đi gặp Đế quân, nơi này giao cho ngươi. 

Ưng đành phải ở lại. 

Tần Phong Hi quấn chặt eo Lệ Tử Mặc. Hắn bay lên không trung, năm ngón tay hóa thành móng vuốt bóp cổ người đàn ông đang định chạy, sau đó đột ngột trở tay, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, lại là tiếng gãy xương. 

Người đàn ông còn không có cơ hội hét lên đã ngã “rầm” xuống. 

Đúng vào lúc này, Nguyệt đi vào nói: “Quả nhiên có Tần Phong Hi, võ công của chủ nhân vẫn mạnh như vậy” Hắn ta nhìn ba thi thể trong sân, Quỷ Sơn Tam Sử không tên nào chạy thoát. 

Quả nhiên Tần Phong Hi có tác dụng, quả nhiên là vậy. 

Đối phương đã đoán được gì rồi chăng? Nguyệt lo lắng. 

Lệ Tử Mặc đứng yên, Tần Phong Hi trượt xuống khỏi lưng hắn chuyển tới phía trước, nắm tay hắn, nói: “Thuốc, băng gạc.” Vừa rồi trong lúc đánh nhau quấn như vậy thật sự không tiện, cho nên hắn đã cởi băng gạc xuống, bây giờ chuyện đầu tiên nàng nhớ ra chính là nhanh chóng thoa lại thuốc cho hắn rồi băng bó. Nàng biết Nguyệt sắc mặt 

không tốt vội vàng đến đây chắc chắn đã xảy ra chuyện. 

“Chủ nhân, dược điện có một dược đồng mất tích, hoa Mê Chi bị trộm, đối phương để lại cái này, ghim vào cây cột trong dược điện. Nguyệt đưa thứ trong tay qua. 

Tần Phong Hi nhanh chóng băng bó cho Lệ Tử Mặc rồi kéo hắn vòng tay ôm lấy mình, còn nàng thì nhận mảnh giấy cắm trong lá cây, chẳng buồn nhìn đã rút chiếc lá ra vò nát vứt đi, sau đó mở tờ giấy ra. 

“Thạch tủy ngàn năm.” 

Có lầm không vậy, trên giấy chỉ có bốn chữ? 

“Thạch tủy ngàn năm là thứ gì?” 

Lệ Tử Mặc sầm mặt, còn Nguyệt thì lại không nhịn được thở dài. “Thạch tủy là một loại thạch dịch sinh ra trong đá giữa núi sâu cực kỳ khó tìm, thạch tủy trăm năm còn chưa tìm được huống chi ngàn năm? Nghe nói uống một giọt có thể tăng một phát sáu mươi năm công lực, còn phụ nữ uống vào có thể dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ, giúp làn da trắng mịn và thơm tho. Là báu vật trên đời không ai không muốn có” 

Lão đạo sĩ chưa từng nhắc với nàng thứ này, chẳng lẽ là vì ông ấy chưa từng gặp? 

Báu vật như vậy đi đâu tìm đây? 

“Thạch tủy ngàn năm chính là thuốc dẫn mà chủ nhân cần à?” Tần Phong Hi hỏi. 

“Không phải.” Lệ Tử Mặc lắc đầu. 

Nguyệt bổ sung: “Nhưng nếu chủ nhân có thể dùng thì càng có khả năng đối kháng với cổ độc trong cơ thể. Dù thế nào thì bây giờ cổ độc kia đang nằm ở điểm cân bằng, nhưng không ai biết có hại cho thân thể đến mức nào. Nếu có thứ tốt như vậy nâng cao nền tảng thân thể, đồng thời tăng sáu mươi năm công lực, nói như thế nào cũng là có 

lơi. 

“Ý của đối phương là bảo chúng ta lấy thạch tủy ngàn năm để đổi hoa Mê Chi về?” 

“Không, nếu thạch tủy ngàn năm khó tìm như vậy, ngươi có thể ngoan ngoãn đi tìm sau đó mang đi đổi hoa Mê Chi không?” Tần Phong Hi trợn mắt, nói: “Đối phương đòi thạch tủy ngàn năm chẳng qua là thủ thuật che mắt, cái kẻ kia muốn là chúng ta lập tức đuổi theo, bởi vì thạch tủy ngàn năm vốn rất khó tìm, đương nhiên nhanh chóng đuổi theo bắt người mang hoa Mê Chi về mới là cách tốt nhất. 

“Kẻ kia sẽ chờ ta ở nơi nào đó. Lệ Tử Mặc đột nhiên nói. 

“Vậy thì cứ đuổi theo thôi, thứ vất vả lắm mới có được, dựa vào đâu phải dâng cho người khác?” Tần Phong Hi nói xong liền nhảy lên lưng hắn. Nguyệt lập tức gọi nàng lại: “Chuyện không đơn giản như vậy đâu. 

Lúc hắn ta nói tới chuyện các mỹ nhân trúng chú thuật, Tân Phong Hi bực mình chửi tục. 

“Cái đệch, chỗ các ngươi có bao nhiêu nội gián vậy hả? Rõ ràng mục đích của đối phương là muốn tách ta ra khỏi chủ nhân!” 

Chỉ có nàng mới giải được chú thuật. 

Chỉ có Lệ Tử Mặc có thể chống lại cao thủ có nội lực thâm hậu như vậy. 

Hai người nhất định phải tách ra, nếu không chỉ có thể chọn một, hai người cùng đi giải chú, hoặc là bỏ mặc những mỹ nhân kia chết, sau đó hai người đuổi theo lấy lại hoa Mê Chi. 

“Sau lần này cần phải dọn dẹp điện Cửu Tiêu sạch sẽ mới được. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói. 

“Ta hiểu rồi. Chủ nhân?” Nguyệt cau mày nhìn về phía Lệ Tử Mặc, dọn dẹp là chuyện sau này, còn bây giờ phiền nhất là lựa chọn. Phải chọn thế nào đây? 

Trong mắt bọn họ, đương nhiên mạng của mấy mỹ nhân kia không quan trọng bằng hoa Mê Chi, nhưng nếu các nàng chết ở đây thì dù sao cũng là tát vào mặt điện Cửu Tiêu, ở trong điện Cửu Tiêu còn bị giết, Lệ Tử Mặc còn mặt mũi gì nữa? 

Còn hoa Mê Chi quan trọng thế nào thì không cần phải nói nữa rồi. 

Là một trong những thuốc dẫn của Lệ Tử Mặc, mười năm mới có một gốc, không tìm lại được nữa. 

Tần Phong Hi đột nhiên nói: “Có khi nào thật ra đối phương chỉ đang suy đoán, suy đoán vì sao hôm nay cổ độc của Lệ Tử Mặc không phát tác không? Nếu là suy đoán, vậy liên kết mọi chuyện và mọi người lại thì chắc chắn ta là người đứng mũi chịu sào. Tóm lại, đối phương muốn tách bọn ta ra chỉ là để thử thôi” 

Lệ Tử Mặc siết chặt cánh tay khóa nàng vào lòng: “Nếu chúng ta chọn một trong hai, vậy thì việc chúng ta không tách nhau ra chính là có vấn đề. 

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. 

“Hơn nữa, chắc chắn người này biết cổ độc hoặc chú thuật thì tư duy của đối phương mới có thể rộng ra như vậy. Người bình thường tuyệt đối không nghĩ tới cách này” Nguyệt nghe vậy thì không khỏi gật đầu: “Có lẽ người kia nghĩ Tần Phong Hi có thể tạm thời ức chế cổ độc của chủ nhân 

Dù có nói thế nào vẫn phải đưa ra lựa chọn. 

“Ta đi” Tần Phong Hi đột nhiên nói: “Gọi Thần y đến, ta sẽ dạy ông ấy ức chế chú thuật trước” 

“Tần Phong Hi” Lệ Tử Mặc nheo mắt nhìn nàng. 

Tần Phong Hi vỗ vai hắn, nói: “Ngươi hãy tin ta, hoa Mê Chi vốn là thuốc mà ta lấy được, ta nhất định sẽ mang nó trở về một lần nữa. 

“Tần Phong Hi, nội lực của người kia vô cùng cao. Nguyệt vừa nói xong, Tần Phong Hi đã nhẹ nhàng đánh ra một chưởng về phía hắn ta. 

Một chưởng nhìn như gió thoảng mây bay nhưng lại làm Nguyệt tái mặt, hắn ta lập tức nghiêng người tránh, sau khi hắn ta tránh được, chưởng phong mới như đột nhiên có sức mạnh dời non lấp biển đánh vào tòa núi giả. 

Xung quanh im ắng đến lạ thường. 

Nguyệt đáp xuống đất mà vẫn chưa thể hoàn hồn lại được. 

Lúc này hai ngọn núi giả cao đột nhiên đổ ầm xuống, bụi đất bắn tung tóe. 

“Khụ khụ. Một ám vệ đang ẩn nấp trên đó nhếch nhác lao ra, mặt mày đầy bụi đất. 

Không chỉ Nguyệt Vệ kinh hãi không thôi mà cả ba người Thiên Ảnh, Thiên Nhất, Địa Nhị cũng sững sờ, ngay cả Lệ Tử Mặc cũng chưa thể phục hồi tinh thần. 

Tần Phong Hi trông không có chút nội lực nào, không ngờ nội lực lại thâm hậu như vậy. Nhưng chuyện này bỏ qua cũng được, quan trọng là vì sao nàng có thể sử dụng được nội lực như vậy? Lúc mới ra tay không có chút sức lực, không làm người ta cảm giác, tới lúc chưởng phong bay ra rồi trên đường mới đột nhiên bùng nổ sức mạnh! Đây cũng là lý do ban đầu ám vệ ẩn thân trên núi giả không thể nhận ra nguy hiểm, chờ đến khi phát hiện thì đã không kịp né tránh! 

Rốt cuộc nàng làm như thế nào? 

Rốt cuộc nàng làm sao giấu được tất cả mọi người? Nhìn là biết Đế quân cũng bị lừa luôn? 

Lệ Tử Mặc nhìn nàng, ánh mắt nặng nề ẩn chứa vẻ nguy hiểm. 

Tần Phong Hi lập tức cười lấy lòng: “Chủ nhân, chủ nhân, bây giờ không phải lúc truy cứu đúng không? Chờ ta trở lại rồi nói, chờ ta trở lại rồi nói nhé” 

Đúng vậy, quả thật bây giờ không phải lúc truy cứu. 

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua. 

Trong bóng tối, không biết có bao nhiêu tiểu quỷ đang chờ ra nhảy nhót. 

Một bóng người giống như làn khói nhẹ, im hơi lặng tiếng bay vút về phía nơi nào đó trong hoang nguyên Phá Vực. 

Một lát sau mới có hai bóng người khác đuổi theo tới, đứng đó tìm kiếm xung quanh nhưng nào còn bóng dáng của người nọ. 

“Ta đã nói mà, với khinh công của Lệ Tử Mặc, chúng ta không theo kịp đâu. 

“Nhưng chẳng phải tôn thượng đã nói lần này rất có thể không phải Lệ Tử Mặc mà là người khác giả dạng hay sao?” 

“Ngươi thấy ai giả dạng? Ngoài Lệ Tử Mặc ra còn ai có thể nhẹ nhàng chạy thoát khỏi chúng ra như vậy?” 

“Nói vậy cũng đúng.” 

“Đi thôi” 

Hai người bay về hướng Đông, sau khi bọn họ đi rồi, một bóng người ra khỏi phía sau một thân cây, Lệ Tử Mặc buộc lại áo choàng gấm đặc trưng của mình. 

Ánh trăng ló ra khỏi tầng mây, ánh sáng trùng hợp chiếu lên mặt người nọ, không ngờ lại là Tân Phong Hi xinh đẹp như hoa đang cải nam trang. 

“Chỉ có vậy mà đã đòi đấu với ta. Tân Phong Hi nhíu mày nhìn theo hướng hai người kia bỏ đi. Nếu không phải lo lắng cho Lệ Tử Mặc, hôm nay không thể rời khỏi hắn quá lâu thì nàng tin nếu nàng đuổi theo thì chắc chắn có thu hoạch. 

Nàng thở dài, xoay người theo đường cũ trở về điện Cửu Tiêu. 

“Không được rồi, chú thuật sắp phát tác, áp chế không có tác dụng, không thể áp chế được nữa rồi!” Đêm nay Thần y cũng sứt đầu mẻ trán, hoa Mê Chi bị trộm ngay trong dược điện của mình nhưng ông ấy còn chưa có thời gian suy nghĩ về việc này. Lúc này thần y đang dựa theo cách Tần Phong Hi hướng dẫn để áp chế chú thuật của mấy mỹ nhân, nhưng ông ấy phát hiện không áp chế được nữa rồi, sắp không chịu nổi nữa rồi. 

“Thần y, chú thuật phát tác thì sẽ thế nào?” 

“Các nàng sẽ phát điên giết hại lẫn nhau cho đến chết.” Thần y tái mặt, đưa tay bắt ấn, cảm giác có luồng sức mạnh từ chú thật trên người mấy mỹ nhân chống lại, bởi vì ông ấy không có nội lực cho nên rất khó giữ được ấn này. 

Mọi người hốt hoảng. 

Đương nhiên, lúc này nhóm Đông Thời Ngọc đã được khách sáo mời về điện cho khách, chỉ còn lại Ưng Vệ và thuộc hạ của hắn ta ở lại đây, còn có mấy thị nữ biết võ công, có thể giúp đỡ Thần y. 

“Không được, không được, ta không chịu nổi nữa!” Thần y đột nhiên hét lên, sau đó lảo đảo ngã về phía sau, mặt trắng bệch. 

Mà lúc này, mấy mỹ nhân nằm song song dưới sàn nhà đột nhiên mở choàng mắt ra, mặt đỏ bừng bật dậy. Đúng vậy, cực kỳ quỷ dị, cơ thể không hề cử động mà cứ thế cứng ngắc đứng dậy. Mọi người lo lắng không yên, cảm giác nguy hiểm bao trùm. 

Các nàng vốn không có võ công, nhưng bây giờ lại cho người ta có cảm giác trở nên rất mạnh. 

eyJpdiI6ImI5WGVJd2ZobjBWUFI3a3R5cVRVNmc9PSIsInZhbHVlIjoiN01rYXc4VWxhYjBsaHhyS3o4YWlhUXBIUmk0amxzOVNhNU82YVZJMlFBZzYraitXb0VyeWgwOXY5VnhkTjZuYjZGaGhyZzduR0gzK1I4RFpxMENCcksrR09xaklEQmdHeWFaN0licDNLSkUxak55YzcxMVhHdjlnZXVoOVBMVWlJODRDNjFnRVRHNlpXYkpVSWM5Nnl3PT0iLCJtYWMiOiI5ZTA0MzkwNTllNzE5NjNlMTlmZTczN2UyM2Y0ODRjNDYzMWYzZTg3ZTNhMmUyMzU0ZDIyMzBhYmU3ZGI5ODYwIn0=
eyJpdiI6IkVON2J2NVBlZkprNDVNa25zRm5yd2c9PSIsInZhbHVlIjoidlU0XC9yWG9zYUVReWx6TUpvZmRYQWFnMkdvVlwvYVBmdHBGb0FTXC9hV3BicTI2Y1k2SlVPN3M1TXNyQ1BpbVpuWWRHZldmMW1SZUpjUzJ0NkUwS0I5WlwvZFd2TlpYeGU3NmR5ME1QVklpRWRjMGJRWUFadXh1N2o0S01vcUxwXC9rViIsIm1hYyI6ImM2MmE0MmI4ZTU3ZGUxZTJlYTdkODRkY2U1MDY3NGYyMzg0NDkyMWYwNzQzMTU3YWMyNTAxNTBkNTFkZjU5ZGEifQ==

“Không được, đã thử rồi, điểm huyệt bị các nàng vô hiệu rồi!” Ưng lạnh lùng nói.

Ads
';
Advertisement