Nhưng hắn ta vừa nói xong đã không thể tin nổi trợn mắt nhìn Tần Phong Hi và tay nàng, cứ như gặp phải ma.
Tần Phong Hi phủi tới đâu là muỗi ăn xương vốn vô cùng hung tàn rơi lộp độp xuống đất tới đó!
Động tác của nàng cực đẹp, đôi tay như đang múa, phất lên, phẩy nhẹ, rồi lại vỗ vỗ, bầy muỗi ăn xương giống như nghe theo nàng chỉ huy, nơi tay nàng lướt qua thì chúng đều nghe lời rơi xuống đất, làm mặt đất phủ một lớp màu xám nhạt. Không lâu sau ám vệ được cứu.
Nhưng trên cánh tay hắn ta đã chi chít lỗ máu sâu thấy xương, vô cùng khủng khiếp. Tần Phong Hi đưa cho hắn ta một viên thuốc: “Uống đi.
Ám vệ lập tức nhận viên thuốc rồi nuốt xuống, đây là lòng tin tuyệt đối dành cho Tân Phong Hi. Tần Phong Hi lục bên hông lấy ra một bao thuốc bột ném cho hắn ta: “Thuốc bôi ngoài da.”
“Lui ra. Cùng lúc đó, Lệ Tử Mặc ra lệnh tất cả ám vệ lui xuống.
Tần Phong Hi giơ tay lên, rải một nắm bụi vào bầy muỗi ăn xương khiến một đám muỗi rơi xuống. “Thiên Nhất, lấy lọ thu lại mấy thứ này cho ta, sau này còn cần dùng đến.
Nàng vốn rất ghét thứ này, nhưng nếu đã phải giết, người ta đã đưa tới cửa mà không nhận thì lãng phí quá. Dù sao, về mặt nào đó thì nghiền mấy thứ này thành bột cũng sẽ có hiệu quả cực kinh người.
Tuy rằng mấy người Thiên Nhất không rõ lấy thứ tàn ác khủng khiếp này có tác dụng gì, nhưng bọn họ vẫn phục tùng mệnh lệnh của Tần Phong Hi vô điều kiện. Cả nhóm nhăn mặt nhíu mày bắt đầu thu gom muỗi ăn xương.
Lúc này ba bóng người đã xuất hiện đứng đối diện Lệ Tử Mặc. Ba người cao bằng nhau, thân hình giống nhau, cùng mặc trường bào trùm mũ màu đen che nửa khuôn mặt, có điều nửa gương mặt còn lại cũng khuất trong bóng tối của mũ áo choàng khiến ba người trông như không có gương mặt.
Âm u, tà ác.
Quỷ Sơn Tam Sử, ba người vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ làm người ta thấy lạnh lẽo.
“Ngươi là ai?” Bây giờ đã nghe ra là ai đang nói chuyện, Quỷ Sử ở giữa tuy rằng không nhìn thấy đôi mắt, nhưng Tần Phong Hi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt oán hận âm u đang nhìn mình.
Đối với loại người này, nàng chưa bao giờ cười.
Tân Phong Hi xụ mặt, nói: “Mấy loại ghê tởm không có tư cách được biết. Con người không kinh tởm bởi vẻ bề ngoài khiếm khuyết, mà là bởi tâm lý méo mó, hành vi biến
thái.
Ba huynh đệ này chính là như vậy.
Lời này của nàng thành công chọc giận ba huynh đệ. Không, phải nói lúc nàng giết muỗi ăn xương là đã hoàn toàn chọc giận ba huynh đệ Quỷ Sơn rồi. Bọn họ tốn rất nhiều công sức, mất rất nhiều năm mới thuần phục được bầy muỗi ăn xương này! Mỗi lần sử dụng tốn rất nhiều sức mạnh. Nhưng người phụ nữ trông còn rất trẻ này lại nói giết là giết, còn giết dễ dàng như vậy! Thứ mà bọn họ từng xem là vũ khí tuyệt thế không gì địch nổi cứ như vậy bị hủy trong nháy mắt.
Người này đáng chết, nhất định phải chết!
Ba người đồng loạt đưa tay về phía Tần Phong Hi, muốn bắt nàng, khiến nàng chết bằng cách thảm thiết nhất. Nhưng sao Lệ Tử Mặc có thể để bọn họ cướp người phụ nữ của mình ngay trước mặt mình. Hắn hừ lạnh, tay nắm thành quyền, khí thế hung hãn như sấm làm người ta sợ hãi đánh thẳng về phía người gần nhất.
Ầm!
Đối phương trúng quyền, chỉ nghe tiếng gãy xương, sau đó cái đầu lặc lìa lặc lợi như không thể dính trên cổ nữa.
Quyền này của Lệ Tử Mặc đã đánh gãy cổ người nọ.
Tần Phong Hi toát mồ hôi hột.
Bạo quân nhà nàng vẫn mạnh như vậy, vẫn mạnh như vậy!
Điện tam trọng có động tĩnh lớn như thế, đương nhiên truyền tới điện nhị trọng. Lúc này, Đông Thời Ngọc, hai vị Công chúa Bắc Thương và Tần Nguyệt nghe tiếng động chạy tới, mấy người ở bên ngoài điện tam trọng được Ưng và Nguyệt chặn lại, trên danh nghĩa là bảo vệ.
“Ưng Vệ đại nhân, Nguyệt Vệ đại nhân, các ngươi mau đi giúp Đế quân đi, bọn ta tuyệt đối không làm bậy đâu. Bắc Hải Đường sốt ruột.
Đông Thời Ngọc như suy tư gì đó, nhưng trên mặt cũng có vẻ lo lắng.
Nếu không phải vừa rồi Ưng và Nguyệt ngăn cản thì bọn họ đã đi vào điện tam trọng rồi.
Tuy nhiên, lúc nãy nhìn lướt qua hình như thấy lúc này rồi mà Lệ Tử Mặc còn công Tần Phong Hi?
Nghĩa là sao đây?
“Nguyệt Vệ đại nhân, dù biết Đế quân quan tâm Tần cô nương, nhưng lúc này rồi còn cõng trên lưng, không sợ Quỷ Sơn Tam Sử vô tình làm nàng bị thương à?” Tần Nguyệt hỏi ra nghi hoặc trong lòng hắn ta.
“Suy nghĩ của chủ nhân, đám thuộc hạ không dám phỏng đoán. Nguyệt dùng mềm đối cứng.
Còn Ưng thì lại khó chịu lườm đám người kia. Lúc này những khách khứa khác đang ở trong điện của họ, bọn họ sẽ tự phái người bảo vệ, còn mấy người này ỷ có thân phận
đặc biệt mà chạy ra ngoài, khiến bọn họ chỉ kịp ngăn cản ở đây. Cũng may đã cản lại được, cửa điện cũng đủ ngăn cách tầm mắt bọn họ.
Nhưng nhiệm vụ của hai người là bảo vệ mấy người này an toàn, dù đang rất lo lắng cho Lệ Tử Mặc thì bọn họ cũng không dám tùy tiện xông vào.
Nếu mấy người này xảy ra chuyện ở điện Cửu Tiêu thì sẽ to chuyện mất.
“Ưng Vệ đại nhân, Nguyệt Vệ đại nhân!”
Có thị vệ vội vã chạy tới.
Ưng và Nguyệt liếc nhau, trong lòng có dự cảm không lành.
“Chuyện gì?”
Thị vệ hối hả chạy tới, nhưng vẫn liếc sang Đông Thời Ngọc và Bắc Hải Đường.
“Nói thẳng đi, Ngọc Thái tử, Bắc Công chúa và Tần cô nương không phải người ngoài. Nguyệt Vệ vẫn nể mặt mấy người kia.
“Vâng! Không xong rồi ạ, mấy người Uyển Bội Trân cô nương đột nhiên mặt đỏ bừng, mắt lồi ra, toàn thân cứng đờ, không thể cử động!” “Cái gì?” Ưng và Nguyệt kinh hãi.
Ánh mắt Đông Thời Ngọc chợt lóe lên, hắn ta lập tức hỏi: “Uyển Bội Trân cô nương chính là con gái của nhà giàu số một Đông Thanh ta?”
Tuy rằng lúc này hỏi chuyện này có hơi xấu hổ nhưng Nguyệt vẫn thản nhiên gật đầu, nói: “Đúng vậy”
“Đã là con dân Đông Thanh thì Thời Ngọc phải đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Thị vệ nhìn thoáng qua Nguyệt và Ưng, cắn răng nói: “Ngoài Uyển cô nương ra, Diêu cô nương và vài vị cô nương khác cũng gặp tình trạng tương tự. Tuyết Vệ đã đến mời Thần y nhưng Thần y cũng bó tay.
Thần y cũng không chữa được, vậy không phải bệnh hoặc độc thông thường.
Ưng và Nguyệt nghiêm túc: “Đi, cùng đi xem thử!”
Nếu ba người này đã không muốn trở về nghỉ ngơi, lại không thể để bọn họ ở đây thì chỉ có thể đi cùng.
Ba người Đông Thời Ngọc không hề dị nghị, đi theo Nguyệt và Ưng vội vàng đến điện của khách trong điện nhất trọng.
Đám người Uyển Bội Trân và Diêu Như Hải vốn chỉ tạm thời ở điện nhất trọng, còn những mỹ nhân khác đến tham gia tuyển phi được thì sắp xếp ở chỗ bên cạnh. Bây giờ mấy người này xảy ra chuyện khiến điện nhất trọng vốn dĩ thanh tĩnh chợt bị bao phủ bầu không khí sợ hãi căng thẳng. Sau khi bọn họ tới, các thị nữ đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai chân thì lại nhũn cả ra.
“Ưng, Nguyệt!” Tuyết Vệ thấy bọn họ đến cũng thả lỏng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không phải độc, là chú, chú thuật. Tuyết Vệ đè giọng nói với bọn họ: “Thần y khám xong đưa ra kết luận là chú thuật Tây Cương”
“Đáng chết, trong điện Cửu Tiêu còn có người Tây Cương?”
“Có lẽ nhân lúc hôm nay đông người mà trà trộn vào.” Sắc mặt Nguyệt rất khó coi: “Đám người Tây Minh Viễn chưa từng rời khỏi Phá Vực
“Ngươi nghi ngờ hắn ta?” Ưng cắn răng.
Tây Minh Viễn, rất có thể là hắn ta, hôm nay điện Cửu Tiêu ra lệnh giới nghiêm, nhưng với năng lực của hắn ta thì trà trộn vào được cũng không có gì lạ. Nhưng mà ra tay với mấy mỹ nhân này để làm gì? Hắn ta muốn gì?
“Nguyệt Vệ, Ưng Vệ, không được, ta không giải được chú thuật này.” Thần y gấp gáp đi đến bên cạnh bọn họ, nhíu mày nói: “Đi mời Tần cô nương đi.
Tuy rằng những người này không có địa vị cao, nhưng nếu cùng chết ở điện Cửu Tiêu thì sẽ không dễ ém xuống đâu.
Ưng và Nguyệt liếc nhau.
“Nguyệt Vệ đại nhân, Ưng Vệ đại nhân, không xong rồi!”
Lại một thị vệ hớt hải chạy tới.
Không xong rồi, lại không xong rồi? Buổi tối hôm nay đã định sẵn không được bình yên đúng không!
“Nói.
“Có người xâm nhập dược điện của Thần y, một dược đồng mất tích. Hoa Mê Chi bị trộm rồi ạ!”
Thị vệ nói xong Ưng mới nhận ra người này là thị vệ trưởng của dược điện. Hắn ta nắm cổ áo đối phương: “Cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Hoa Mê Chi bị trộm, hoa Mê Chi mà bọn họ trăm đắng ngàn cay mới lấy được, không ngờ bây giờ lại nói với bọn họ đã bị trộm mất rồi!
“Thần y!” Ưng quay đầu lại, tức giận bừng bừng hỏi ông ấy: “Trong dược điện có nội gián từ bao giờ?”
Dược đồng mất tích vào lúc này, rõ ràng không phải mất tích mà là nội gián! Nghĩ đến chuyện ngay cả dược điện mà cũng có nội gián, mọi người đều không nhịn được là run cả người. Nếu như thuốc trị thương mà bọn họ uống đã bị đổi thành độc dược thì...
“Không, không thể nào, hoa Mê Chi do chính tay ta cất giữ, dược đồng không thể biết chỗ để, vả lại cơ quan ở dược điện đâu dễ phá như thế được.” Thần y nóng ruột đến độ giậm chân bình bịch. Không thể nào, không thể nào, hoa Mê Chi mười năm mới nở hoa, nếu thật sự bị trộm thì thuốc giải của Đế quân phải làm sao đây?
Bọn chúng đã lên kế hoạch nhằm vào đêm nay, bởi vì đêm nay tất cả thị vệ của điện Cửu Tiêu bị chia ra, có quá nhiều khách khứa cần bảo vệ.
Ai mà ngờ được bên phía khách xảy ra chuyện, bên phía dược điện xảy ra chuyện, ngay cả Đế quân cũng xảy ra chuyện.
“Nguyệt Vệ đại nhân, Ưng Vệ đại nhân, xảy ra chuyện rồi đúng không? Nếu có việc gì cần bổn điện hạ thì xin hai vị cứ lên tiếng.” Đông Thời Ngọc đi tới, vừa rồi hắn ta đến thăm Uyển Bội Trân cho nên không nghe bọn họ nói.
“Nguyệt, ta sẽ dẫn người đuổi theo ngay” Ưng nói xong định đi thì một thị vệ chạy tới: “Ưng Vệ đại nhân, trong dược điện để lại thứ này”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất