Tân Phong Hi đang tức giận xù lông lập tức được dỗ dành ngay.
Mới vừa nói hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, vậy mà giờ nghe xem, mát lòng mát dạ ghê.
Tần Phong Hi vui liền.
“Đế quân, có người tới. Thiên Ảnh đột nhiên hiện thân.
Nếu như không có chuyện quan trọng thì Thiên Ảnh sẽ không chủ động hiện thân, lúc này hắn ta vội vàng xuất hiện như vậy cho thấy người tới rất mạnh.
“Ôm chặt vào.” Lệ Tử Mặc chỉ nói với Tần Phong Hi ba chữ. Tần Phong Hi lập tức quấn chân lên eo hắn, tay ôm sát cổ hắn. Ngày hôm nay vẫn chưa qua hết, nàng không thể buông hắn ra, một giây cũng không được.
Tần Phong Hi có thể cảm nhận được Lệ Tử Mặc cũng đang căng thẳng, ngay cả hắn cũng đề phòng như vậy, cho thấy đối phương quả thật rất mạnh.
Vì vậy nàng càng phải bám chặt lấy Lệ Tử Mặc, trong lúc cao thủ so chiêu, chỉ cần nàng rời khỏi vài giây thì Lệ Tử Mặc sẽ lập tức biến thành phế nhân không thể nhúc nhích, đối phương sẽ lập tức giết chết hắn.
Lúc này bên ngoài vang tiếng tiếng cười rợn người, không nghe ra đến từ hướng nào, giống như đã bao vây cả tòa tẩm điện vô cùng quái dị.
“Quỷ Sơn Tam Sử đến chúc mừng Đế quân tuyển phi.
“Quỷ Sơn Tam Sử đến chiêm ngưỡng phong thái của Đế phi.
“Quỷ Sơn Tam Sử đến tặng quà cho Đế quân, Đế phi
Ba giọng nói giống nhau như đúc, nghe như là cùng một người nhưng Tần Phong Hi biết không phải, là ba người.
“Quỷ Sơn Tam Sử là một trong những thế lực ở hoang nguyên Phá Vực, bọn họ là ba huynh đệ, nghe nói lúc sinh ra đã có khiếm khuyết cho nên bị cha mẹ vứt bỏ ở bãi tha ma. Kỳ lạ là ba anh em này vẫn sống sót, chỉ có điều trở nên người không ra người ma không ra ma đi tới đâu cũng bị xua đuổi” Lệ Tử Mặc hiếm khi nói về của lai lịch Quỷ Sơn Tam Sử cho Tần Phong Hi nghe: “Bọn họ tới hoang nguyên Phá Vực, tìm được một bãi tha ma luyện thành tà công ở đó, tự lập quỷ sơn, thu quỷ đồ, bình thường chưa bao giờ bước ra khỏi quỷ sơn nửa bước.
“Nếu không bước ra khỏi quỷ sơn nửa bước thì sao bây giờ lại tới đây?” Tần Phong Hi nhướng mày, tuy rằng cảm thấy cuộc đời của ba huynh đệ thật bi thảm, nhưng đừng tưởng rằng nàng sẽ đồng cảm với người như vậy, bản thân đáng thương không liên quan đến người khác. Hoặc là nếu bởi vì chuyện quá khứ mà tâm lý vặn vẹo, muốn trả thù xã hội thì càng không đáng đồng cảm. Rồi, giờ thì sự thương cảm của nàng đối với bọn họ chẳng còn lại bao nhiêu hết.
“Không biết” Lệ Tử Mặc trầm mặt.
Tần Phong Hi không hỏi nữa.
“Lệ Tử Mặc, gọi ngươi một tiếng Đế quân đã là nể mặt ngươi lắm rồi, không ngờ ngươi lại như con rùa rụt đầu không dám bước ra, vậy mà còn muốn làm chủ nhân Phá Vực?”
“Chi bằng nhân lúc còn sớm chạy lấy người, nhường vị trí này cho ba huynh đệ bọn ta đi”
“Cũng hay đấy, chúng ta sẽ là Phá Vực Tam Chủ, nghe cũng được đấy chứ, hay lắm”
Ba người liên tục nói chuyện bằng giọng điệu âm u, hơn nữa còn khàn khàn giống như chà vào cát, làm người nghe rất khó chịu.
“Thuộc hạ ra đón tiếp bọn họ. Địa Nhị nói xong thì liền lắc mình bay ra ngoài như cái bóng im hơi lặng tiếng. Võ công của Địa Nhị không phải cao nhất nhưng khinh công lại vô cùng tốt.
“Đi đi” Lệ Tử Mặc cõng Tần Phong Hi đi ra cửa điện.
Cửa điện mở toang, hắn cõng Tần Phong Hi đứng trước cửa, tuy rằng còn đang cõng một người nhưng nhìn lại nhẹ như không. Hắn đứng đó, thu lại khí thế toàn thân, không hề nao núng, giống như đang nói với đối thủ rằng ta ở đây này, có giỏi thì tới đi.
Bổn Đế quân ở ngay đây, không sợ chết thì cứ đến.
Địa Nhị bay lên nóc đình trong vườn hoa, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, lóe hàn quang dưới ánh trăng. Thanh kiếm đâm thẳng về phía đình, “âm” một tiếng, một bóng đen bay ra đứng giữa không trung. Địa Nhị chỉ kiếm lên trời, mũi chân đạp lên ngói đình, mau chóng đuổi theo.
Tân Phong Hi ngẩng đầu lên nhìn, mặt chợt biến sắc: “Mau tránh ra!”
Mau! Mau tránh ra!
Địa Nhị nghe thấy thì lập tức muốn nghiêng người tránh, ngặt nỗi đang ở trên không không có chỗ mượn lực đổi hướng.
Thiên Nhất vừa đi tiễn Thần y trở về nhìn thấy vậy thì liền ném thanh kiếm trong tay ra. Hắn ta và Địa Nhị hợp tác nhiều năm, sự ăn ý không phải tầm thường, thanh kiếm bay đến đúng mũi chân Địa Nhị, Địa Nhị đạp nhẹ lên thân kiếm lách người tránh đi. Còn thanh kiếm của Thiên Nhất lại như bị thứ gì đó giống như đám mây từ trên trời rơi xuống bọc lại một cách im hơi lặng tiếng, cho đến khi đám mây kia tan ra thì thanh kiếm đã biến mất chẳng còn tăm hơi.
“Muỗi ăn xương!” Thiên Nhất hoảng sợ kêu lên.
Tần Phong Hi vừa nghe ba chữ này là lông tơ lập tức dựng đứng. Muỗi ăn xương, nàng từng nghe lão đạo sĩ nhắc đến thứ này, lúc đó ông ấy còn nói bởi vì thứ này quá độc ác cho nên không muốn nhớ đến thứ kỳ lạ cực kỳ tàn độc kia.
Trên thực tế muỗi ăn xương nhỏ hơn muỗi bình thường nhiều, hơn nữa trên người còn có thêm một đôi cánh màu trắng cực mỏng. Loài này hoạt động theo bầy, thường là mấy trăm đến hơn một ngàn con, khi tụ lại thì tựa như đám mây màu xám.
Bầy muỗi này do Quỷ Sơn Tam Sử nuôi, bọn họ điều khiển bầy muỗi ăn xương này bằng một cách rất phức tạp, bởi vì quá phức tạp cộng thêm tốn nhiều sức mạnh cho nên bọn họ mới không thể mang theo chúng hoành hoành khắp nơi. Nếu không thì điện Cửu Tiêu cũng chẳng thể bình yên.
Đáng sợ nhất chính là muỗi ăn xương tuy rằng rất nhỏ nhưng không sợ nước, không sợ lửa, con nào cũng như mặc giáp đao thương bất nhập, làm người ta nghe thôi đã tái mặt.
Cho nên, sau khi Thiên Nhất kêu lên ba chữ này, sắc mặt Lệ Tử Mặc cũng không nhịn được mà thay đổi mấy lần.
“Trở về!”
Hắn lập tức trầm giọng ra lệnh. Đối đầu với muỗi ăn xương, Thiên Nhất và Địa Nhị không có phần thắng, hắn không thể để bọn họ hy sinh vô ích.
“Khặc khặc khặc khặc khặc, xem đi Lệ Tử Mặc, đây là quà bọn ta mang đến cho ngươi đấy, có hài lòng không nào?”
“Sao có thể không hài lòng? Lệ Tử Mặc, mau nhận quà đi”
“Không nhận là xem thường bọn ta đấy, xem thường bọn ta, ba huynh đệ bọn ta sẽ tức giận!”
“Bọn ta mà tức giận thì mấy vật nhỏ kia sẽ cắn người lung tung đấy, khặc khặc khặc khặc khặc!”
Giọng của ba người rất khó nghe, lúc này cả ba cũng nói cùng một lúc, thật sự làm lỗ tai người ta không được nghỉ.
“Dầu hỏa!”
Thiên Nhất ra lệnh, một đội mười ám vệ bay ra chặn trước mặt Lệ Tử Mặc, trong tay cầm cung tiễn, đầu mũi tên châm lửa nhằm thẳng vào đám mây màu xám kia vèo vèo vèo bắn tới.
Lửa bình thường không được nhưng cho thêm dầu hỏa có lẽ có tác dụng?
Nhưng những mũi tên kia sau khi bắn ra giống như toàn bộ cắm vào trong đám mây màu xám kia, lại giống như được đám mây giữ lại không rơi xuống một cây, còn lửa rất nhanh bị dập tắt.
“Cái đệch!”
Thiên Nhất quen miệng nói tục theo Tần Phong Hi, trán nổi gân xanh.
“Khặc khặc khặc, vô dụng thôi, vật nhỏ này của bọn ta không sợ dầu hỏa”
“Khặc khặc khặc.
Trong Quỷ Sơn Tam Sử, ngoài người đầu tiên bị Địa Nhị phát hiện vị trí rồi bị ép phải xuất hiện thì hai người còn lại không biết đang trốn ở góc nào, bọn họ cũng có bản lĩnh làm giọng nói trở nên hư ảo không biết phát ra từ đâu.
“Khói mê!” Thiên Nhất lại ra lệnh, đội ám vệ khác nhảy ra, đồng loạt cầm ống khói dài cỡ ngón tay, châm lửa.
“Nín thở.” Lệ Tử Mặc nói với Tần Phong Hi, còn hắn rất thản nhiên, hắn đã bách độc bất xâm rồi, huống chi khói mê.
Ám vệ nín thở chưởng khói mê về phía đám mây xám càng lúc càng đến gần.
Khói bao trùm bầy muỗi ăn xương, cả một góc trời đều bị làn khói bao phủ.
Khói dần tan ra, bầy muỗi ăn xương lại xuyên qua đám khói mù tiếp tục bay về phía bọn họ. Nếu không phải tốc độ của muỗi ăn xương không nhanh thì lúc này bọn họ đã bị bao vây rồi.
“Khói mê cũng không có hiệu quả! Đế quân, xin hãy vào trong điện!” Thiên Nhất gấp gáp kêu lên.
“Vào trong đi, ta cần lấy một thứ!” Bởi vì Tân Phong Hi rất ghét thứ kia cho nên không mang theo trên người. Giờ xem ra dù ghét tới đâu, vì giữ mạng thì sau này vẫn nên mang theo mới được, Tần Phong Hi nghĩ thầm.
Lệ Tử Mặc biết nàng sẽ không làm chuyện vô ích, thế là lập tức bay vào trong điện.
“Khặc khặc khặc, Lệ Tử Mặc quả nhiên muốn làm con rùa đen rụt đầu. Giọng Quỷ Sơn Tam Sử lại vang lên.
Lúc này bầy muỗi ăn xương đã tới trước mặt ám vệ, người ở đầu hàng không hề do dự vung kiếm ngăn cản.
Phải ngăn cản! Tuy rằng không có phần thắng nhưng sứ mệnh của bọn họ là bảo vệ Đế quân, không được lùi bước, không được trốn chạy, một người cũng không được.
“Chưởng phong!”
Địa Nhị cắn răng, đánh một chưởng về phía bầy muỗi ăn xương, quả nhiên khiến chúng lùi lại một ít, nhưng bọn họ còn chưa kịp vui vẻ thì bầy muỗi lại bay tới.
Đệch đệch đệch! Đây cũng không phải cách hay!
“Dùng độc!”
“Chó má, khói mê còn không có tác dụng kia kìa, ngươi nói cho ta biết độc nào có tác dụng hả!”
Thiên Nhất và Địa Nhị bực bội nói tục. Không được, không được, chiêu gì cũng không dùng được.
Quỷ Sơn Tam Sử đắc ý cười sang sảng, cứ như thể nhìn thấy ám vệ của Lệ Tử Mặc bị muỗi ăn xương của bọn họ xoay như chong chóng, làm cho sứt đầu mẻ trán thì bọn họ vui vẻ lắm vậy.
Lúc này “đám mây” màu xám kia sắp bao trùm một ám vệ, chỉ cần bị đám mây nuốt chửng thì chỉ một lát sau sẽ bị gặm không còn xương cốt!
“Á!” Ám vệ kia đau đớn hét lên, những người này đã được huấn luyện đến vô cảm, ngay cả bọn họ cũng hét thảm thiết như vậy, có thể thấy xương cốt bị gặm cắn đau đớn đến mức nào!
Tiếng hét kia rất trầm, nhưng lại giống như tiếng sấm vang lên bên tai những ám vệ khác, khiến sắc mặt bọn họ đen như mực, nghiến chặt răng.
“Giết! Liều mạng! Liều mạng!”
Vấn đề là giết thế nào, liều mạng thế nào, bọn họ không có cách nào đối phó với bầy muỗi ăn xương như vậy!
“Khặc khặc khặc, Lệ Tử Mặc, ngươi còn không ra, muốn bọn ta giết sạch ám vệ của ngươi đúng không?”
Sao Tần Phong Hi có thể làm như vậy, sao nàng dám!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất