Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Cho dù nàng biết nếu nàng đắc tội với Vấn Thiên Sơn thì cũng đồng nghĩa với việc thay Lệ Tử Mặc đắc tội với Vấn Thiên Sơn, dẫu nàng biết lúc này Lệ Tử Mặc vẫn không có đủ năng lực đối đầu với Vấn Thiên Sơn, nhưng thế thì sao? 

Đối với người chạm vào giới hạn của nàng, trước giờ nàng chưa từng mặc kệ, dù hậu quả có ra sao thì cứ diệt trừ đối phương đã rồi tính. Đây chính là nàng, là Tần Phong Hi từng bị rất nhiều người mắng là kẻ điên ở kiếp trước. 

Điểm này, dù có là với Lệ Tử Mặc thì nàng cũng sẽ không thay đổi. 

Cùng lắm là khi người của Vấn Thiên Sơn tìm tới cửa, nàng cùng hắn chống đỡ, cùng nhau giết. 

“Ngươi chán sống rồi!” 

Nạp Lan Châu Nhi vung tay, roi Kim Lôi mang theo lửa giận ngút trời quất tới trước mặt Tần Phong Hi 

Trong khoảnh khắc đó, Tần Phong Hi nhìn thấy vẻ đắc ý trong đáy mắt Nạp Lan Châu Nhi, nàng lập tức hiểu ra, Nạp Lan Châu Nhi cũng không hẳn là ngốc, chắc chắn nàng ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội ra tay lần này, tuy nàng ta không ngờ nàng dám nói năng như thế, nhưng đây vẫn là kết quả nàng ta muốn. Từ lần gặp mặt ở khu nhà lao, tâm tư của Nạp Lan Châu Nhi vẫn không hề thay đổi. 

Nàng ta muốn giết nàng. 

Nhưng thế thì có sao, nàng không sợ chút nào. Nạp Lan Châu Nhi muốn giết nàng, nhưng làm gì có chuyện nàng lại không muốn giết Nạp Lan Châu Nhi! 

Chỉ có điều, lúc này e là nàng không có cơ hội. 

Khi roi kia sắp quất vào mặt Tần Phong Hi, khoảnh khắc nàng sắp ra đòn quyết định, Lệ Tử Mặc đột nhiên đứng lên túm lấy roi Kim Lôi kéo một phát. 

Nội lực của Nạp Lan Châu Nhi không thâm hậu bằng Lệ Tử Mặc, bị hắn kéo trong cơn thịnh nộ như vậy, roi Kim Lôi rời khỏi tay nàng ta rồi rơi vào tay Lệ Tử Mặc. Roi Kim Lôi 

mang theo vô số gai châm, người bình thường dùng tay cầm trực tiếp thì chắc chắn sẽ bị gai đâm, sau đó độc trên roi Kim Lôi sẽ ngay lập tức ngấm vào máu rồi nhanh chóng phát tác không thuốc nào giải nổi. 

Thế nên ngay sau khi Lệ Tử Mặc túm được cây roi, trên sân lại vang lên cả một tràng tiếng những người phải hít sâu một hơi, có vài người còn không nhịn được mà kinh hô. 

Ngay cả sắc mặt Nạp Lan Châu Nhi cũng tái nhợt. 

Tuyết Vệ thì đột nhiên nhào tới Lệ Tử Mặc, nhưng lại bị Nguyệt và Ưng một trái một phải kéo lại. 

“Chủ nhân!” 

Tần Phong Hi không ngờ Lệ Tử Mặc lại thẳng thừng dùng tay không túm lấy roi Kim Lôi như vậy, tuy nàng cũng nhanh chóng phản ứng lại, trên người hắn trúng cổ độc, gần như đã tương tương với bách độc bất xâm, nhưng uy lực của roi Kim Lôi không phải ai cũng có thể chịu được, lẽ nào hắn không có chút do dự nào sao? Ánh mắt nàng dừng ở tay trái đang nắm lấy roi Kim Lôi của hắn, có máu đang nhỏ giọt từ tay hắn, từng giọt, từng giọt, sàn bên dưới tay hắn nhanh chóng có một vũng máu ghê người. 

“Lệ Tử Mặc ca ca..” 

Nạp Lan Châu Nhi không hề biết chuyện Lệ Tử Mặc bách độc bất xâm, nàng ta chỉ nhìn thấy máu của hắn, màu môi dần trở nên trắng bệch, nếu Lệ Tử Mặc xảy ra chuyện gì thì vị sư tỷ kia chắc chắn sẽ không tha cho nàng ta. 

“Roi Kim Lôi này đã quất về phía mặt Tần Phong Hi hai lần.” Lệ Tử Mặc cứ như hoàn toàn không có cảm giác đau, vẫn lạnh lùng như thường, mặt không chút biểu cảm, nhìn Nạp Lan Châu Nhi và nói: “Bổn Đế quân sẽ không cho phép nó tiếp tục tồn tại” 

Mọi người còn chưa biết lời này của hắn có nghĩa là sao thì Tần Phong Hi bỗng dưng mở to hai mắt. 

Chỉ thấy tay còn lại của Lệ Tử Mặc túm lấy roi Kim Lôi, trước mắt bao người, đôi tay hắn dùng sức, mẩu roi Kim Lôi trong tay hắn ngay lập tức hòa thành bột phấn bay đầy đất. 

Roi Kim Lôi mất đi hai đoạn chỉ còn lại ba khúc, một đoạn ở đằng chuôi, một đoạn ở giữa và một đoạn ở phần ngọn, đều rơi trên mặt đất. 

Roi Kim Lôi uy danh hiển hách, khiến người người khiếp đảm cứ vậy mà bị hủy họai? Bị hủy rồi? 

Xung quanh lạnh ngắt như tờ. 

Có cơn gió lạnh đột nhiên nổi lên. 

Nạp Lan Châu Nhi rùng mình một cái. 

“Roi Kim Lôi của ta!” Nạp Lan Châu Nhi không dám tin nhìn vào ba đoạn roi tàn trên mặt đất, cả người run lên, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ, đong đầy nước mắt. Nàng ta ngẩng phắt đầu lên nhìn Lệ Tử Mặc: “Lệ Tử Mặc ca ca, huynh dám hủy hoại roi Kim Lôi của ta!” 

“Hủy cũng hủy rồi.” Lệ Tử Mặc hừ lạnh: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì không quất vào mặt Tần Phong Hi, nếu không thì thứ bổn Đế quân hủy không chỉ là roi đâu. 

Sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn khiến những giọt lệ trong mắt Nạp Lan Châu Nhi cuối cùng cũng tuôn rơi. 

“Được! Huynh che chở nàng ta như thế, có giỏi thì che chở suốt đi!” Nạp Lan Châu Nhi vung tay áo, bay người lên, người hầu đi theo nàng ta ngay lập tức đeo bao tay nhặt ba khúc roi Kim Lôi kia lên, trừng mắt nhìn Tần Phong Hi 

“Ngươi đợi đó, Vấn Thiên Sơn bọn ta nhất định sẽ lấy mạng người. 

Dứt lời bèn xoay người đi theo Nạp Lan Châu Nhi. 

“Ha ha, đang uy hiếp đấy à?” Tần Phong Hi đột nhiên cười phá lên: “Nếu vài câu không hợp ý đã muốn lấy mạng ta thì chẳng phải ta thiệt thòi quá rồi hay sao? Hay là để mạng ở lại đây trước đã!” 

Lời vừa dứt, tay nàng liền dùng lực, chỉ thấy Nạp Lan Châu Nhi đang bay giữa chừng đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, thân mình lập tức bất ngờ rơi từ không trung xuống. 

"A a a!" 

Trong lúc rơi xuống, nàng ta còn gào thét thê thảm! 

“Cô nương!” Trong vài thị nữ phía trước có một bóng dáng áo xám nhanh chóng vọt lên, đón được cơ thể nàng ta rơi xuống, sau đấy còn có thể nâng mình lên một chút, cơ thể lại lần nữa vút cao, ngay lập tức bay ra ngoài điện Cửu Tiêu. 

Thị nữ của nàng ta cũng đi theo. 

Không có ai dám ngăn cản, cũng không có người đuổi theo. 

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người trước biến cố này. 

Vốn dĩ cho rằng đại điển tuyển phi có thể chọn ra vài Đế phi, nhưng Lệ Tử Mặc đưa ra quy tắc lựa chọn như vậy, cuối cùng lại chẳng chọn được người nào. Sau đấy vì một thị nữ mà Lệ Tử Mặc nổi giận chặt đứt roi Kim Lôi của Tiểu La Sát Vấn Thiên Sơn! Mà khi Nạp Lan Châu Nhi đang muốn rời đi, Tần Phong Hi lại nói muốn nàng ta để lại mạng, không ngờ Nạp Lan Châu Nhi lại như bị thương rồi rơi xuống từ không trung, chật vật được ám vệ cứu đi. 

Thời thế của Phá Vực thay đổi rồi sao? 

Đại điển cứ như vậy mà kết thúc một cách quỷ dị. 

Hai người Tuyết Vệ và Nguyệt Vệ xử lý nốt công việc còn lại, Lệ Tử Mặc ôm Tần Phong Hi về điện tam trọng. 

Tuyết Vệ theo sát phía sau. 

Thần y cũng ở cung yến, khi Lệ Tử Mặc bị thương, ông ấy cũng cho người đi mang hòm thuốc của mình đến, lúc này đang xách theo hòm thuốc hổn hển chạy tới: “Mau lên, mau lên, Thần y mau cầm máu cho chủ nhân!” Tuyết Vệ lo đến nỗi mặt mày trắng bệch. 

Thấy lúc này Tần Phong Hi vẫn dính sát bên mình chủ nhân làm nàng ta cực kỳ ngứa mắt, nếu không phải vì hôm nay cần nàng thì nàng ta chỉ ước gì có thể vung kiếm chém đứt tay nàng luôn! 

“Chủ nhân bị thương vì ngươi, vậy mà ngươi lại thờ ơ như vậy, ngươi là đồ phụ nữ máu lạnh!” 

Sắc mặt Tần Phong Hi thản nhiên, duỗi tay ấn hai phát vào cánh tay của Lệ Tử Mặc, máu vẫn chảy không ngừng nghỉ nãy giờ đột nhiên ngưng lại, ngay cả Thần y cũng sửng 

sốt. Tần Phong Hi nhận lấy băng gạc tẩm thuốc cầm máu từ tay Thần y, lau sạch máu trên tay Lệ Tử Mặc rồi nói với Thần y: “Mang thuốc lên 

“Vâng, vâng” Sau khi chứng kiến bản lĩnh của Tần Phong Hi, Thần y nhất mực làm theo nàng trong mọi điều, giờ nghe vậy thì lập tức tuân mệnh và tiếp tục công việc. Hôm nay Tần Phong Hi là thuốc của Lệ Tử Mặc, hoàn toàn không thể rời khỏi hắn, thế là nàng trở mình, chuyển thành cả người nhoài trên lưng Lệ Tử Mặc, đặt cằm trên bờ vai rộng của hắn, tư thế này trông vô cùng thân mật, bọn họ nào đã thấy ai thân thiết trước mặt người khác như vậy? Khuôn mặt già nua của Thần y nóng lên, Tuyết Vệ thì tức đến hai mắt đỏ ngầu, găm ánh nhìn chằm chằm vào Tần Phong Hi 

“Tuyết Vệ đại nhân, thứ cho ta nhắc nhở ngươi một câu, bây giờ ở đây không cần ngươi nữa, nhưng phía điện nhị trọng có mấy mỹ nhân cần ngươi an ủi đấy.” Tần Phong Hi cũng lười liếc mắt nhìn nàng ta. 

“Chủ nhân.” Tuyết Vệ cắn môi, thật ra nàng ta cũng biết thế. Nhưng nếu không có Tần Phong Hi thì lúc này đáng lẽ chỉ có nàng ta bầu bạn bên chủ nhân mới phải. 

Nàng ta cũng chẳng nghĩ rằng, nếu không có Tân Phong Hi thì bây giờ độc trên người Lệ Tử Mặc đã phát tác, toàn thân đổ máu, một mình nằm trên giường trong tẩm điện, không ai được tới gần, chỉ có hai ám vệ Thiên Nhất Địa Nhị canh gác không rời thôi. 

Nếu có thêm thì là thêm Nguyệt và Ưng, vì lúc đó toàn thân Lệ Tử Mặc trần trụi nên quả thực chẳng có việc gì cho nàng ta. 

“Đi thôi” Lệ Tử Mặc chỉ nói đúng hai chữ đó. 

Tuyết cắn chặt răng, nặng nề xoay người rời đi. 

“Tuyết Vệ đại nhân càng ngày càng ngứa mắt ta rồi.” Tần Phong Hi dựa sát vào lưng hắn, nói: “Ta sợ lắm. 

Thần y thấy đôi tay đang băng bó của Lệ Tử Mặc run lên. Tần cô nương, vừa rồi ta cũng thấy chuyện ở đại điển, chẳng phải cô cũng nói sợ suốt đấy sao? Lúc sợ mà cô còn như vậy, thế thì lúc không sợ sẽ thế nào? 

“Đến cả Thần y cũng không tin nàng kia kìa. Lệ Tử Mặc lãnh đạm nói. Từ lúc tay bị thương hắn chưa nhăn mày lần nào, chảy máu nhiều như vậy mà sắc mặt vẫn thản nhiên, như thể người bị thương không phải hắn,người mất nhiều máu như thế không phải hắn vậy. 

Tần Phong Hi liếc về phía Thần y: “Thần y, ông cảm thấy ta đang diễn kịch sao?” 

Thần y nhanh chóng thu dọn hòm thuốc chuẩn bị rời đi: “Nào có, nào có, Tần cô nương biết diễn kịch ạ?” 

“Ồ, có khi biết thật đấy” Tân Phong Hi nở nụ cười. 

“Tần cô nương, đây là thuốc của Đế quân, ngày mai Tần cô nương thay thuốc nhé?” Không phải ông ấy muốn làm biếng, mà quả thực hai vị này bây giờ thân mật như vậy, ông ấy nhìn mà mặt đỏ tim đập như trống trận, từng này tuổi rồi mà vẫn muốn kích thích ông ấy mãi như vậy à. 

Còn nữa, tay nghề băng bó pha thuốc của Tân Phong Hi đều hơn ông ấy rất nhiều, cứ muốn ông ấy bẽ mặt trước nàng mãi thì thực sự chẳng khác nào một sự giày vò. 

“Để lại hai bình, còn nữa, để nhiều băng gạc chút. Tần Phong Hi gọi ông ấy lại. 

Đợi ông ấy đặt đồ xuống, Tần Phong Hi bèn nói: “Thiên Nhất, tiễn Thần y về 

“Vâng” 

Thiên Nhất vừa đáp lời thì phát hiện không ngờ mình lại làm theo lệnh của Tần Phong Hi không chút do dự. Thế này thì, thì... Đế quân vẫn còn ở đây đấy, vậy chẳng phải chứng tỏ vị trí của Tần Phong Hi trong lòng hắn ta đã ngang bằng Đế quân hay sao? 

Vãi chưởng. Đây là chuyện tốt hay xấu? 

Thiên Nhất không hề biết vãi chưởng nghĩa là gì, nhưng mấy ngày qua hắn ta vô tình nghe thấy Tần Phong Hi nói, chắc là hắn nghe đến nhập tâm, bất tri bất giác lại học theo 

luôn. 

“Chàng biết rõ tay chàng cầm roi Kim Lôi sẽ bị thương, vì sao còn muốn làm như vậy?” Bọn họ vừa đi là Tần Phong Hi liền sa sầm mặt mày. 

“Cũng không hẳn đều là vì nàng” Lệ Tử Mặc nói: “Ba lần Nạp Lan Châu Nhi mang theo roi Kim Lôi tới diễu võ dương oai trước mặt bổn Đế quân là bổn Đế quân đã muốn hủy hoại cây roi đó từ lâu rồi. 

eyJpdiI6IkdIVjhuXC95cWlTVURqVDNEMXE0dzZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkMxbTVFeTdlT3g4NGxPeWYwbjRTeXBxS1laU1JtMkppdDc1bk1WNHhuTXcyOWxpeGlxTzBxMjJSQWxDekh5N0J4N1hDWFYxekwwd3JcL1oyS0VWbEt2N0RvdVZtNkx4OXY2WWpSNjdIRExpSzZXUEVGK2ViclwvU0pObzQzXC9wTG9OZmtOSXRTMWNROFFMa2pvTGNxZWd4QWpwMWNmUmxkRGQraEwzT0RRRWY1QVhMM0FpNmk0MWY5cW55aFFHajJQSk5rVjFURnNpZXU0Q3ZEeXZheFd5SFwvR3JKdTZWTElyUUswUnhrYno2TVBvOVptdDZKb0tUVk42UXVQdEJZQSsyVTJoSVJuZDVRSHJQXC8zWWxQT0xNK2E0aEE0ZklsVk5KN0VZVEprd2Z3ZmNQaXlTMEFCOFc1TFlLVjBXZHRVME1XRXRHc3Z0UkdPU1QwU0R3eTRTUk5tdFM3RHFHanRPcmZGZVpKcE81eWhOdWFiMDRTZTlkUmZWSjNHWngrT29qSnU0UDJqQzAwbmtwNTFUTGVRcmlhRU1Ca2xoRWM1ZVAyaUpiMUIzTWV1WFBWeVwvc0ZhVFRVU2lMdzVcL3grdUpWNVVoWHBYUFZrVzk0bkZ1NVdndVcxd3FLT0RqY2FJbGV5N1ZWbmJOWEtzRT0iLCJtYWMiOiJkMzU0NWNkZjAwMTQ0NTZmM2M1YTM1ZTUyMzRkZjNiMDEwZGM3OWE5YTAwMmRjM2MxOTgzNTgzNDJhMmUyZGExIn0=
eyJpdiI6ImZ1S2JnbnBUWVRMemt0K0JpR0FJclE9PSIsInZhbHVlIjoieXl3WERWa1R0SmFseTJoUTlxZStcL3BVeFc3SE5oaFJyOHE2UGxTQzhoc1NCb2RNTGZiSHdOek5PN0NRa2txXC90S1NXNmdieWFJQVVyN21lNDgyeXhadmoyTk5KMTNGSVhwaER3WXBOd1A0MUt1d09acXFsTWV1dkhCSGFLT0VYWjNyQWJyRW8xMWNPc0dFOVwvdlJzSG9SczdPemNERkwzclprQjBGU2l6alE3TjNaTFVOcnJkZ3BrVHJKbWs4YkJlbldjWXNoa3V6NXlKOTVEQ0V1dHZZWDBKTENRSjBcL1A1amVwTW0xR0FQWStXQU1wNkg3VnVvWG9EU0wzaUVtYWk5cktOTHVzYjVyNGdJMmtDWTF6SU90OEo3Z2k1YXR1K0VtdTdXV2phVTB4T2M5SGt3Zm9iY1NXNlpaM1I0YlhVWGo0SWRIU0psXC9XVWpnVlVPWU1lM3NNRGZkOUNvXC9hcmtRKzNyRjFjUUZpKzRTaTdDOHo0MVwvejRaOGUzZ1p5SVB3ekpvWFZZREswK2U3dFwvdjVrNXRBPT0iLCJtYWMiOiIxZjQ2YmZiNmRmMDg5ZTgxYzkxMzcyYjc0YTEyZWMxNDQwYWY2ODcwNDliZWU0ZDQ2OGM4MWFlNTBmMjc1NTMyIn0=

“Không có gì khác biệt cả, bổn Đế quân hủy cũng như nàng hủy thôi. Tương tự, từ nay về sau nếu nàng hủy vũ khí của ai thì cứ bảo kẻ đó tới gặp bổn Đế quân.”

Ads
';
Advertisement