Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Đế quân! Chúng thần thiếp không phục, chúng thần thiếp không phục!” Một mỹ nhân kêu lên, quay người quỳ thẳng xuống đất, rồi lại ngẩng đầu tức giận trừng mắt với Tần Phong Hi: “Rốt cuộc nàng ta là ai? Nếu nàng ta là thị nữ của Đế quân thì với thân phận thị nữ sao có thể tùy tiện xấc láo như vậy? Như thế sao có thể làm gương cho các thị nữ khác của tam điện?” 

Tân Phong Hi lại gật gù, đúng vậy, vị mỹ nhân này hỏi đúng, làm gì có thị nữ nào như thế này? 

Vậy, nàng là hầu cơ à? 

Vừa nghĩ tới đây, Tuyết Vệ như muốn giải vây thay Lệ Tử Mặc, bèn nói: “Tần cô nương có thể làm hầu cơ cho Đế quân.” 

Hầu cái khỉ nhà ngươi. 

Tần Phong Hi không hề cảm kích chút nào. 

Hầu cơ là cái gì? Nếu nói Đế phi chỉ được xem như tiểu thiếp, vậy thì hầu cơ chỉ có thể xem như một món đồ chơi của đàn ông! 

Tần Phong Hi nàng muốn trở thành đồ chơi cho đàn ông bao giờ? Đồn chuyện này ra ngoài thì những gã từng bại trong tay nàng chắc sẽ cười đến rụng răng mất! Nàng nguýt cháy mắt, nói với Tuyết: “Tuyết Vệ đại nhân nói sai rồi, Tần Phong Hi chưa bao giờ là hầu cơ, cũng tuyệt đối không trở thành hầu cơ của Đế quân 

Tuyết cắn răng, trừng mắt nhìn nàng, hạ giọng nói: “Thường ngày ngươi chỉ lo làm loạn, ở đây ngươi tốt nhất nên tem tém giữ kẽ lại cho ta! Nếu không thì ngươi là cái gì của chủ nhân?” 

“Người phụ nữ của bổn Đế quân không cần phải nhún nhường giữ kẽ” Lệ Tử Mặc nói: “Tần Phong Hi cũng phải tuân thủ điều kiện vừa nói, sau này nàng sẽ theo sát bên cạnh bổn Đế quân không rời một tấc, cùng bổn Đế quân chinh chiến bốn phương, giống như bổn Đế quân, có thể rơi máu nhưng không được rơi lệ. Đợi nàng lập công lao, bổn Đế quân sẽ phong nàng làm phi, bất luận thân thế ra sao. 

“Khụ khụ khụ.” 

Tần Phong Hi thiếu chút nữa bị miếng trái cây Nhị Linh vừa đưa qua làm cho chết sặc. 

Không đúng, không đúng, không phải như thế, không hề như vậy! Phần này không có trong kế hoạch của họ! Đã nói là chỉ cần đuổi mấy mỹ nhân đó đi, để họ biết khó mà lui, chứ đâu có nói là nàng cũng tham gia? Nàng sẵn lòng đồng hành với hắn, xem hắn là người đàn ông của mình là một chuyện, nhưng trước bàn dân thiên hạ, nói ra trước mặt bao người rằng từ nay về sau nàng và hắn một tấc không rời, chinh chiến bốn phương, đổ máu không đổ lệ thì nàng không cần đâu! 

Đồ hồ ly! Xảo trá! Ích kỷ! Ngang ngược! 

Nàng trừng mắt nhìn Lệ Tử Mặc, trong lòng hung hăng mắng hắn sa sả. 

Nói như vậy có nghĩa là gì với nàng? 

Có nghĩa là người trong thiên hạ đều biết đến sự tồn tại của nàng! Người khắp thiên hạ đều sẽ coi nàng là người phụ nữ của Lệ Tử Mặc! Muốn trừ khử hắn thì có lẽ cũng sẽ trừ khử cả nàng luôn! Nhìn thấy nàng cũng như nhìn thấy Lệ Tử Mặc! Mọi kẻ địch của hắn, cả những người phụ nữ ái mộ hắn đều sẽ xem nàng là kẻ thù! Trong phút chốc, nàng đã bị hắn đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió! 

Bây giờ có thể nói nàng còn đứng cao hơn cả hắn, gió quét tới người nàng còn mạnh hơn cả hắn! 

Khốn kiếp, khốn kiếp, tự nhiên lại chơi xỏ nàng như vậy, nàng hoàn toàn không có cách ứng phó, không có! 

Thêm nữa, từ nay về sau dù nàng và hắn thật sự ở bên nhau, thì mỗi công lao lập được chắc chắn người ta đều sẽ nói là, ôi dào, liều mạng vì cái danh Đế phi đấy, bạt mạng để lập công! 

Khốn kiếp, khốn kiếp, vậy sẽ khiến người ta cảm thấy nàng rất muốn gả cho hắn đấy có biết không? 

Tần Phong Hi chép miệng, ấm ức nhìn Lệ Tử Mặc: “Chủ nhân, có thể thu hồi lời vừa nói không? 

Một ánh mắt lạnh lùng quét qua, nàng lập tức im miệng, nàng hiểu ý tứ trong đôi mắt hắn, người đàn ông này không chấp nhận bất cứ cảm xúc chống cự nào của nàng, nàng 

nên coi hắn là trời! 

Coi hắn là trời cái con khỉ! Cứ chờ xem tới ngày nàng kéo hắn từ trên trời xuống đập cho một trận như thế nào! 

Lời Lệ Tử Mặc nói ra ngay lập tức chặn họng mấy mỹ nhân kia. Nếu Tần Phong Hi tự nguyện tuân thủ quy tắc này thì họ còn gì để nói nữa? Vốn dĩ họ cũng có cơ hội, chỉ cần họ sẵn lòng thôi! 

Chỉ có một vài người nhận ra sự kỳ diệu trong chuyện này. 

Vốn dĩ thân phận của Tần Phong Hi tuyệt đối không thể làm Đế phi, nhưng bây giờ có quy tắc này thì nàng sẽ có cơ hội, nếu nàng thật sự lập được công lao thì Lệ Tử Mặc phải phong nàng làm phi, vua không nói chơi. Còn nếu nàng thật sự có thể lập được công lao thì chắc hẳn người Phá Vực cũng sẽ nể phục trước nàng và không phản đối việc nàng trở thành phi! 

Ngoại trừ Vấn Thiên Sơn. 

Lệ Tử Mặc tùy tiện phong vài Đế phi, vị bên Vấn Thiên Sơn có thể sẽ không có ý kiến gì, nhưng nếu Lệ Tử Mặc vốn lạnh lùng vô tình đột nhiên sủng ái một người phụ nữ, vị bên Vấn Thiên Sơn còn có thể ngồi yên được chắc? 

“Đừng nói là vị bên Vấn Thiên Sơn, đến cả vị sư tỷ của Lệ Tử Mặc cũng... chậc chậc. Trong một góc khuất, có người vui sướng nở nụ cười khi người gặp họa. Hắn ta còn đang nghĩ xem nên đối phó với nàng như thế nào, nhưng giờ xem ra nàng cũng chẳng ra làm sao rồi, kẻ địch vốn đã không ít, khỏi cần đến họ ra tay, khỏi cần. 

Người trong góc nhìn Tần Phong Hi với ánh mắt như nhìn một người chết. 

Lòng Tần Phong Hi thoáng động, ánh mắt vừa như vô tình vừa như cố ý quét về phía bên đó. Chỉ trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt dao động, nàng tuyệt đối không cảm nhận nhầm ánh mắt dị thường đó. 

Là ai? 

Xem ra trong điện Cửu Tiêu này, trong Phá Vực này thật sự có rất nhiều kẻ đầu trâu mặt ngựa. 

Nàng ai oán vô cùng, không phải chứ hả, vừa mới nói xong là nàng đã cảm thấy lại có chuyện tiếp rồi, không thể để nàng sống những ngày tháng an nhàn được ư? Không thể để nàng ăn no chờ chết được ư? 

Lệ Tử Mặc ôm chặt lấy eo nàng, hoàn toàn phớt lờ vẻ ai oán của nàng: “Thân là người phụ nữ của bổn Đế quân, đương nhiên phải sánh vai cùng bổn Đế quân. 

“Nhưng mà..” 

“Không có nhưng nhị gì hết” 

Lệ Tử Mặc chuyển hướng về phía hai mỹ nhân vẫn đứng trên sân. Còn lại hai người là Đại Công chúa Bắc Thương và Tần Nguyệt của Thanh Sơn trại. 

“Hai vị định thử một lần à?” Lệ Tử Mặc cũng hơi bất ngờ, hắn cho rằng xuất ra một chiêu có tổn thất lớn như vậy thì tất cả mọi người sẽ sợ chạy hết, không ngờ vẫn còn hai người không chạy? 

Có điều, nếu các nàng cho rằng làm như vậy có thể khiến hắn cảm động thì nhầm to rồi, Lệ Tử Mặc chỉ cảm thấy trong lòng dần dâng lên cảm giác phiền chán. Mà điều khiến người ta bị đả kích là sự chán ghét này của hắn hoàn toàn không hề che giấu, thẳng thắn biểu lộ ra, ngay lập tức làm tổn thương trái tim hai mỹ nhân. 

Tần Nguyệt cắn môi dưới nói: “Đế quân, tiểu nữ không thể quyết định được, có thể để tiểu nữ trở về hỏi ý kiến phụ thân rồi quyết định được không?” “Đại Công chúa Bắc Thương cũng có ý này sao?” 

“Bẩm Đế quân, Hải Đường cần thương lượng với hoàng muội. Bắc Hải Đường nói. 

Lệ Tử Mặc: “Được, vậy cho hai vị thời gian hai ngày. 

“Đa tạ Đế quân” 

Sau khi hai người lui ra, Nạp Lan Châu Nhi liếc mắt nhìn Tần Phong Hi, đột nhiên nói: “Lệ Tử Mặc ca ca, nghe nói trước đây Tần cô nương đã thuần phục một con Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn, sư tỷ của ta vẫn luôn muốn thấy Bạch Ưng Vương, có thể để ta mang Ưng Vương này về Vấn Thiên Sơn cho tỷ tỷ ta xem được không? Lệ Tử Mặc ca ca đừng lo lắng, hai tháng sau sư tỷ ta xuống núi, tới lúc đó sẽ đích thân mang Bạch Ưng Vương về lại điện Cửu Tiêu. 

Thánh nữ Vấn Thiên Sơn mượn Tuyết Ưng Vương hai tháng, yêu cầu này đúng là chẳng có lý do nào để từ chối cho hợp lý. 

Lệ Tử Mặc tạm thời cũng không muốn dựa vào con chim ưng đó làm gì, nghe vậy bèn gật đầu đồng ý: “Được. 

Nạp Lan Châu Nhi vui vẻ, đang định lên tiếng cảm ơn thì Nguyệt Vệ đã nói: “Nạp Lan cô nương muốn mang Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn đi thì cũng được, nhưng Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn vô cùng hung hãn, ngộ nhỡ làm Nạp Lan cô nương bị thương thì không hay. 

Đây quả thực là vấn đề, tuy Nạp Lan Châu Nhi có võ công lợi hại, tiên pháp đáng gờm, nhưng đối đầu với Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn thì chắc chắn sẽ yếu thế. 

Ánh mắt Nạp Lan Châu Nhi chuyển sang người Tần Phong Hi, Tân Phong Hi ngay lập tức có dự cảm chẳng lành, nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Nạp Lan Châu Nhi đã nói: “Đơn giản thôi, chẳng phải Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn này là do Tần cô nương thuần phục sao? Vậy thì Tần cô nương đi theo đưa Ưng Vương tới Vấn Thiên Sơn đi Dứt lời, đáy mắt nàng ta ánh lên vẻ lạnh lẽo. 

Lệ Tử Mặc ngay lập tức nhãn hàng mày rậm, đang định từ chối thì Nạp Lan Châu Nhi lại nói: Bây giờ Tần cô nương vẫn chỉ là thị nữ của Lệ Tử Mặc ca ca thôi nhỉ? Hay là Lệ Tử Mặc ca ca muốn để nàng ấy hưởng đãi ngộ của Đế phi luôn?” 

Ngoài miệng nàng ta vẫn luôn gọi Lệ Tử Mặc ca ca, nhưng sự kiêu ngạo tới từ Vấn Thiên Sơn vẫn khiến nàng ta mang một khí thế hùng hổ bức người khi nói chuyện, ngay cả với Lệ Tử Mặc cũng như thế. 

Nhìn xung quanh một lượt, tất cả những người có mặt đều giữ im lặng, xem ra đều đã quen khuất phục trước Vấn Thiên Sơn rồi. 

Nhóm người Nguyệt Vệ và Ưng Vệ cũng như đã quen, chỉ hơi lo lắng nhìn nàng. 

Nhưng Tân Phong Hi thì lại khó chịu. 

Trước giờ nàng mà không vui là sẽ không nghĩ quá nhiều xem có nên hay không nên. Đôi mắt to tròn của nàng hướng về phía Nạp Lan Châu Nhi, chống cằm nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu: “Nạp Lan cô nương, ta có vài chuyện không rõ, có thể hỏi được không?” 

“Ngươi hỏi đi. Nạp Lan Châu Nhi hất cằm. 

“Phá Vực là chủ nhân của bọn ta đánh hạ hay là do Vấn Thiên Sơn phái người đánh hạ?” 

“Đương nhiên là Lệ Tử Mặc ca ca đánh hạ. 

“Ta là thị nữ của chủ nhân, hay là thị nữ của Vấn Thiên Sơn?” 

“Đương nhiên là thị nữ của Lệ Tử Mặc ca ca. 

“Vậy xin hỏi Nạp Lan cô nương, cô là khách của điện Cửu Tiêu hay là chủ nhân của điện Cửu Tiêu thế?” 

Câu hỏi này của nàng đã bắt đầu có chút sắc bén, xung quanh chìm vào yên tĩnh, khiến giọng nói của hai cô gái rõ ràng lạ thường. Tới lúc này, giọng Nạp Lan Châu Nhi đã mang sự lạnh lẽo u ám: “Đương nhiên là khách” 

Nàng ta đang muốn xem Tần Phong Hi còn có thể nói tiếp được gì, nếu nàng dám bất kính với Vấn Thiên Sơn, nàng ta sẽ dùng một roi quất chết nàng ngay tại chỗ, xem Lệ Tử Mặc có dám cản hay không! 

Nhưng nàng ta còn chưa kịp có cơ hội vin vào sai lầm của Tần Phong Hi để gây sóng gió thì Tân Phong Hi đã nổi giận trước. 

“Nếu Phá Vực là của chủ nhân bọn ta thì cô đương nhiên là khách, vậy thì chủ nhân bọn ta đối đãi với ta thế nào. Nàng dừng lại một chút, cực kỳ kiêu ngạo nhìn thẳng vào Nạp Lan Châu Nhi rồi nói: “Liên quan gì đến cô?” 

Liên quan gì đến cô? Liên quan gì đến cô! 

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh! 

Tần Phong Hi, Tần Phong Hi lấy gan này ở đâu ra thế? Ai cho nàng cái gan này? Sao nàng dám, sao nàng dám nói ra lời như vậy với người của Vấn Thiên Sơn, người này còn là Nạp Lan Châu Nhi, đệ tử của Đại trưởng lão với biệt danh là Tiểu La Sát nữa chứ! 

Sao Tần Phong Hi lại dám ấy hả? 

Dù có là ngọc hoàng đại đế tới thì nàng cũng dám! 

Nạp Lan Châu Nhi tức đến run cả người, chưa từng có ai dám nói chuyện với nàng ta như vậy, chưa một ai! 

eyJpdiI6ImRHOVJKR3ZKTjBwS0NNbmlJRFNwTmc9PSIsInZhbHVlIjoiMmlwdnBWeTJHeHdLdEFjdmg1ZUhLMm0wQXJrZVpsYXg3cDRlZHl1OXdNZ2VmZm5YM0JnRENRWW5aemo4WkdMTmVNZ1ZOaXRHZHBiV2dwMzlhOXVmb1JcL09CbWpNOXhjczh4VUxaeTRSTyt6N1FwRUJvaTR1RCtkNVVmTFNzU29ob0VkVlwvTDBnZUl5YnpVazB2TlU5T1Q2ZjFiekMxSkdHYW8rb1hGbmFLdmk0dlB2STBOYTFONFwvSVRBcUtwWXNjRUFURHdOOWZUdFFaQnk1MU16VFwvU1E9PSIsIm1hYyI6ImQxYmJhOTE1MTQxN2NjNzg3N2U4NzNjMzg4YWRhODNhNDFlMjM5Y2E0MjA3ZDg0YzFkMTZiOTc2NmJkMDk1N2QifQ==
eyJpdiI6ImkwdFRFbjZCeHVFeGJDME1Rd2VrbHc9PSIsInZhbHVlIjoiMHRhRnlMdDYxb1wvM0IyVmxMeXVydWxtVW1QNTBNWE1WblJIeGtPUWh6RExMNW0xNHVKWVdZanQrU0hneEdBSE13dnJydTVzZVh2OFwvU2VRWWVpRk8yRHNIT1REcHc3XC9VMnBXM0JuclwvM3V6WTZma2loOUNYUmlPTTN5WVZ5c0w1d2FMNkQ1b1dSaUNJUDQ0V09LTFBnYVF6WVNyNjNwN1dRWit0YjdwTXkrS3N0QXVCRUpSUGliU281cG1tN09QVGpzclhPR1JRbVorbFI1aEVrQkdSQ2lpTHpvRTlQYXVuS1I3WWpQMWhFbkFZWW8wT0dGaVJnS3ZRVEhuTEowREZHOHBuTFNpczBra3RvN3R4WGZrZFVic1Q1SWtCRWxyQkxnZFRZZGxKbXU1N2FxTjdZUDBoR3psRFVPTWhXd0RDNUJNa0tpNWhqWEZiUmlZVndtQzN6eHZMRUI1UDl4WTh2bnZuamhZMEt0VEdVK21cL3plakxsczIrK3VwNFVub1U1VTBcL2JKMmprRU10aWltZmh4Rk9rSlFNWUNuMXpGNnh4ZkdJVVFYcENaMnJ1SWlwNEs0YzNaYVBBT2NhYm0zdzg0MDVsYXVaWVRWN05HRWVhWHgxSWY0NWlhdDlRcnVhT3U5YkFDbUtIZnpGV0VFQlowQ2htamdhdXpDMWVTaDIiLCJtYWMiOiJhOWE0OWM1ZGZhYjY4MmM3ZjZkOWEyZWFlOTI2MjU0NmZiOTEzNTM0YmQ2Yzg0NjkyYTEyZjRhODZmZWIyMDQwIn0=

nàng vừa đứng dậy là tầm mắt đã như đang nhìn xuống dưới, một tay nàng ấn trên vai Lệ Tử Mặc, hai mắt nhìn thẳng vào Nạp Lan Châu Nhi, không chút né tránh: “Ta nói, chuyện của điện Cửu Tiêu thì liên quan gì tới cô!”

Ads
';
Advertisement