Nhưng đây là Đế phi của Lệ Tử Mặc, hắn muốn chọn sao thì chọn, thích người có võ công thì cũng chẳng ai nói gì được. Thiên hạ thượng võ, cũng chẳng ít phụ nữ có võ công, nói ngay Công chúa Bắc Thương đây, công phu cũng không hề yếu, còn cả con gái của nguyên Đại Tướng quân Thanh Sơn trại, hổ phụ sinh hổ nữ, võ công của nàng ta cũng rất khá.
Thế là một câu nói loại thêm năm người, còn lại bảy người.
Tần Phong Hi hơi nhướng mày. Nhìn xem, thế giới này quả nhiên lắm nhân tài, sau mấy tràng tỷ thí còn lại từng này người, không ngờ có tới một nửa người biết võ công.
Mỹ mạo, tài nghệ, cơ trí, võ công, bốn mục đủ cả. Lại còn có gia thế hiển hách, đến cả nàng cũng cảm thấy Lệ Tử Mặc không cưới thì phí, đúng thật là lãng phí.
Cách thức mà Lệ Tử Mặc dùng để lựa chọn trước đó đương nhiên được người Phá Vực tán thành, Đế phi có võ công giỏi vẫn tốt hơn là yếu đuối, dù sao thì với khí phách của Đế quân, họ cũng chẳng sợ không áp chế được phụ nữ dũng mãnh. Thậm chí bên dưới còn có chủ sự Phá Vực cất tiếng trêu đùa.
“Thế này thì về sau chẳng may mấy Đế phi có xích mích, động tay động chân thì chẳng phải hậu cung của Đế quân náo nhiệt lắm hay sao?”
“Cũng không biết trong mấy vị này ai có võ công cao nhất.
“Ta thấy người mạnh nhất là Đại Công chúa Bắc Thương và Mạc Mỹ Trân cô nương của Thanh Sơn trại. Gia thế của hai vị này cũng mạnh, chắc suất hai trong bốn ghế phi rồi.
Bắc Hải Đường đứng giữa sân, lưng eo thẳng thớm, giống như một con chim phượng hoàng cao quý. Nàng ta kín đáo liếc nhìn Tần Nguyệt bên cạnh, đi tới đây, ai nấy đều tự biết rõ đâu là đối thủ mạnh nhất của mình.
Tần Nguyệt vốn là thiên kim con nhà tướng Đông Thanh, từ nhỏ cũng thường ra vào Hoàng cung, thế nên tư thái lễ nghi cũng thuộc hàng thượng đẳng, hơn nữa, sắc đẹp của Tần Nguyệt là một vẻ đẹp kinh diễm dị thường, khiến người ta đều không kìm lòng được mà chuyển ánh mắt về phía nàng ta, trông theo bóng dáng nàng ta.
Bắc Hải Đường lại mang vẻ đẹp quý phái của hoàng thất, hai loại này lại mang theo nét tương tự trong sự bất đồng.
Trên người họ ít nhiều đều có thể nhìn ra một sự kiêu ngạo.
Nam nhân mạnh mẽ sẽ muốn chinh phục những người phụ nữ như vậy.
Mấy người còn lại tuy không xuất sắc như hai nàng, nhưng cũng có ưu thế riêng của mình, hoặc là xinh đẹp dịu dàng, hoặc là yêu kiều, hoặc là toát lên phong thái mỹ mạo khác biệt, đủ loại ưu thế. Huống hồ các nàng đều biết võ nghệ.
Còn lại bảy người, tới bước này quả thật không dễ chọn, dường như loại bỏ ai cũng đều cảm thấy đáng tiếc. Ưng và Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, tuy là không dễ loại, nhưng nếu thật sự chọn bảy người một lần thì lại nhiều quá, chưa kể còn có hai người khác cực kỳ có khả năng nhập chủ điện nhị trọng nữa chứ.
Nhưng Tuyết thì lại cắn môi dưới, chỉ cảm thấy lòng đau châm chích như sắp chết đến nơi. Sắp xếp công việc cho đại điển tuyển phi của người đàn ông mình thích, đã thế còn không nhịn được mà giúp hắn lựa chọn xem rốt cuộc là ai tốt hơn, thật sự quá đau khổ.
Nàng ta không khỏi nhìn về phía Tần Phong Hi bên cạnh Lệ Tử Mặc, lại phát hiện nàng đang bưng một đĩa trái cây, tay còn lại thì cầm dĩa, ăn trái cây đến là vui vẻ, cứ như thể không hề để tâm tới cảnh tượng trước mắt. Đáng hận hơn là, nàng còn mềm oặt dựa cả người vào Lệ Tử Mặc như thể không xương, một tay Lệ Tử Mặc còn ôm eo nàng, nhìn từ góc độ của nàng ta còn có thể thấy bàn tay hắn đang nhẹ nhàng vỗ về eo của nàng.
Hai người này, hai người này đã thân mật đến mức độ đó rồi.
Tuyết chỉ cảm thấy có một vốc máu trong lòng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Trái ngược với sự ghen tuông của Tuyết Vệ, Ngọc thái tử Đông Thanh Đông Thời Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này thì lại chìm vào suy tư. Tuy Tần Phong Hi chỉ là một thị nữ, nhưng luận về mỹ mạo nàng cũng không hề thua kém, còn có bản lĩnh thuần phục Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn nữa, bây giờ xem ra, rõ ràng nàng đã được Lệ Tử Mặc sủng ái, mấy vị vào điện nhị trọng nói không chừng còn chẳng phải đối thủ của nàng.
“Điện hạ, vị Tần cô nương đó vẫn còn trong trắng” Một thị nữ đứng phía sau hắn ta như đã biết suy nghĩ của hắn ta, đột nhiên bước lên một bước, ghé vào tai hắn ta và nói.
Đông Thời Ngọc sửng sốt. Hắn tới Phá Vực đương nhiên không thể mang theo tùy tùng không có bản lĩnh gì, đến cả thị nữ cũng phải có bản lĩnh khác biệt. Người này đi theo mẫu hậu hắn ta trong cung nhiều năm, hẳn là không nhìn nhầm được. Nhưng người ở bên cạnh Lệ Tử Mặc, còn được sủng ái như thế, vậy mà vẫn còn trong trắng?
Rốt cuộc là vì sao?
“Điện hạ, Đông Thanh chúng ta cần người như Tần cô nương. Thị nữ kia lại nói thêm một câu. Đông Thời Ngọc vuốt cằm, ánh mắt hơi tối xuống. Đông Thanh bọn họ đất rộng của nhiều, trong đó còn có một điều khiến các quốc gia khác phải ganh ghét tị nạnh, đấy là Đông Thanh có nhiều linh thú.
Linh thú, là loại giống như Bạch Ưng Vệ ở Tuyết Sơn, chủng loại động vật dũng mãnh mà lại quý hiếm.
Nhưng kể ra cũng lạ, rõ ràng nên là quốc gia có nhiều thuần thú sư nhất, nhưng trên thực tế thuần thú sư lại ít đến đáng thương, có thì cũng có thật, nhưng bản lĩnh lại kém cỏi hơn Tần Phong Hi rất nhiều, nếu không thì chuyến này bọn họ cũng không tổn thất một con Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn, lại còn mất hết cả mặt mũi.
Đông Thanh không thể tìm được người thuần phục Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn, ấy vậy mà Tần Phong Hi lại làm được!
Nếu họ có thể đưa Tần Phong Hi về thì lời to rồi!
“Tùy cơ ứng biến. Đông Thời Ngọc chỉ lãnh đạm nói bốn chữ.
Bây giờ rõ ràng không thể làm được gì, với dáng vẻ của Lệ Tử Mặc thì chắc sẽ không chịu thả người.
Cùng trong lúc này, ở một chỗ thấp, nơi góc khuất u ám, còn có hai đôi mắt đang nhìn về phía Tần Phong Hi, sáng quắc rực rỡ.
“Các vị đều biết tình hình hiện giờ của Phá Vực chúng ta. Khi mọi người đều đang chìm trong suy đoán xem sẽ có mấy người được chọn làm Đế phi, thì Lệ Tử Mặc đã lên tiếng, giọng nói dứt khoát rõ ràng: “Bổn Đế quân có thể quang minh chính đại nói cho các vị tại đây, tiếp theo bổn Đế quân sẽ thu phục hoang nguyên Phá Vực của ta, Phá Vực sẽ chỉ có Cửu Tiêu đứng đầu.
Phá Vực thành, điện Cửu Tiêu, có sự tồn tại của hắn, đương nhiên hắn sẽ không cho phép địa giới của mình tồn tại nhiều kẻ địch rình rập như hổ săn mồi. Bình định hoang nguyên Phá Vực là chuyện duy nhất mà hắn cần làm tiếp theo.
Phá Vực chỉ có Cửu Tiêu đứng đầu.
Lời nói này quả thực quá ngang tàng.
Cũng khiến trong lòng những người Đông Thanh, Bắc Thương đều rùng mình. Ở trước mặt bọn họ mà Lệ Tử Mặc vẫn ngang nhiên sát phạt như thế, không hề che giấu. Người như vậy, người như vậy thực sự là nguy hiểm tột cùng.
Lệ Tử Mặc ôm cô gái bên cạnh, tiếp tục nói: “Con đường chinh chiến không cần người vô dụng. Thế nên phi tử của bổn Đế quân không phải để ăn ngon mặc đẹp trong điện nhị trọng điện tam trọng, mà là để chinh chiến bốn phương cùng bổn Đế quân! Lấy công lao đổi phi vị!”
Uỳnh! Mọi người đều ồ lên!
Có nghĩa là sao?
Ý gì đây?
Lúc này Tần Phong Hi đã ăn xong một đĩa trái cây, tâm trạng rất tốt giải thích nghi hoặc cho họ, giọng nàng nhẹ bẫng: “Ý của Đế quân là bây giờ chưa phong phi, nếu thật sự muốn ở lại cạnh tranh phi vị thì đi theo Đế quân đi chinh chiến trước. Trong quá trình chinh chiến, ai giành được nhiều công lao thì sẽ có cơ hội trở thành Đế phi” “Công lao như thế nào mới được tính?” Đến cả Ưng cũng không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi. Đây là ý của ai vậy?
Tần Phong Hi liếc mắt nhìn hắn ta và nói: “Cũng không ít việc có thể lập được công đâu, chẳng hạn như cứu Đế quân hoặc là cứu được mười người trở lên khi xuất trận. Hoặc ví dụ như phá thế phòng ngự của địch, giết tướng địch, giành được đồ vật Đế quân yêu cầu, mấy chuyện kiểu vậy đó.
“Vậy là muốn để các vị mỹ nhân đi theo Đế quân đánh đánh giết giết sao?” Tiểu Công chúa Bắc Thương lúc này cũng lên tiếng hỏi với vẻ khó tin.
“Nếu không thì sao lại giữ lại những người biết võ công? Đúng rồi, các mỹ nhân võ công có hạn cũng có thể suy nghĩ cho kỹ, phải biết rằng đao kiếm trên chiến trường không có mắt, nếu như dung mạo như hoa như trăng của các ngươi bị cửa vài nhát đao thì không hay lắm đâu” Tần Phong Hi nói với tâm trạng cực tốt. Nàng vừa dứt lời liền có hai mỹ nữ lộ ra vẻ hốt hoảng trong mắt. Tuy có võ công nhưng thân phận của họ sao có thể thực sự đi theo để chém giết tranh đấu chứ?
Hơn nữa, hoang nguyên Phá Vực lớn như vậy, muốn bình định toàn bộ hoang nguyên Phá Vực, ai biết phải trải qua bao nhiêu cuộc chém giết, ai biết phải trải qua bao nhiêu ngày đêm dầm mưa dãi nắng ở bên ngoài?
“Nếu, nếu như không lập được công lao thì sao?” Một mỹ nhân trong số đó hỏi.
Lệ Tử Mặc cực kỳ lạnh lùng: “Bổn Đế quân không cần đồ ăn hại.
Tuyệt tình, đúng là quá tuyệt tình.
Tần Phong Hi suýt chút nữa thì phun ra, không đến mức tàn nhẫn như vậy chứ, dù đây là kế hoạch của họ, đã nói rõ là chỉ cần có chiến công, nhưng đâu có bảo chàng nói đến mức lạnh lùng vô tình như vậy.
Mỹ nhân người ta theo chàng đi chinh chiến bốn phương, kết quả vì năng lực quá bình thường, không thể lập được chiến công, thế là bị coi là đồ ăn hại.
Nói thế thì ai mà chẳng muốn rút lui?
Nếu theo chàng đi chinh chiến bốn phương, khoan chưa nói đến thời gian dài, cứ nói hai năm đã, hai năm chém giết bán mạng vì chàng, cuối cùng vẫn có khả năng bị chàng
xem là đồ ăn hại, không thể làm Đế phi!
Đến lúc đó, nói không chừng các nàng còn bị thương, da dẻ biến dạng, có khi còn mất mạng!
Có tính sổ thế nào cũng không tính nổi!
Đến cả Bắc Hải Đường và Tần Nguyệt đều có sắc mặt khó coi.
Điều kiện lựa chọn mà Lệ Tử Mặc đưa ra quả thật muốn vô liêm sỉ bao nhiêu có vô liêm sỉ bấy nhiêu!
Nếu Lệ Tử Mặc biết suy nghĩ trong lòng bọn họ thì kiểu gì cũng phải kêu oan. Sao hắn có thể nghĩ ra cách thức như vậy được? Với tính cách của hắn, không muốn tuyển phi thì cứ hủy bỏ thẳng, mặc kệ người ta có phục hay không, không phục thì cứ tới mà chiến!
Cách này rõ ràng là do Tần Phong Hi nghĩ ra.
Không hủy bỏ đại điển tuyển phi, chặn đứng những người có khả năng phản ứng dữ dội, nhưng cũng phải để họ như ăn cả một đống ruộng, vừa nuốt không nổi mà vừa chết tức tưởi.
“Bổn Đế quân không bắt ép, hết thảy đều tự nguyện.” Lệ Tử Mặc lại bình tĩnh nói thêm một câu.
“Đế quân, tiểu nữ học nghệ chưa tới, xin Đế quân cho phép xin lui.”
Sau một lúc im lặng, một vị mỹ nhân tái mặt quỳ xuống.
Lệ Tử Mặc không hề tức giận, chỉ hờ hững nói một chữ: “Duyệt”
Mỹ nhân kia thở phào một hơi, lập tức lui xuống.
Ngay sau đó lại có ba mỹ nhân mặt mày tái nhợt, không cam tâm nhưng phải bất đắc dĩ lui xuống. Các nàng đều muốn tranh thủ một phen, nhưng trong lúc lập công trên chiến trường ai biết trước được điều gì, nếu họ không thể lập công, mà còn chinh chiến với hắn hai năm, truyền ra ngoài còn có thể gả đi được nữa chắc?
Còn có một người vì đã mười tám tuổi, tự thấy không thể kéo dài thêm nữa.
Mấy vị mỹ nhân bất đắc dĩ phải từ bỏ trong lúc vô tình nhìn thấy Tần Phong Hi ngồi bên cạnh Lệ Tử Mặc, sự đố kỵ trong lòng thoắt chốc bị thổi bùng lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất