Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Bây giờ có Tần Phong Hi hỏi câu này thay họ lại khiến tất cả mọi người thở phào một hơi, nếu không thì họ cũng chẳng dám hỏi vấn đề đó vào lúc này. 

“Bắt đầu tuyển phi” Cuối cùng Lệ Tử Mặc đã lên tiếng. 

Tiếng nhạc vang lên, nữ chủ sự của buổi tuyển phi bước lên phía trước, hành lễ với Lệ Tử Mặc rồi cất giọng: “Bẩm Đế quân, thông qua sơ tuyển, hiện có hai mươi mốt vị mỹ nhân đủ tiêu chuẩn tham gia lễ tuyển phi điện Cửu Tiêu, mời Đế quân đích thân lựa chọn ạ. 

Vòng cuối cùng đương nhiên phải do Lệ Tử Mặc đích thân chọn. 

Lúc này ngồi bên trái hắn chính là người của Vấn Thiên Sơn, Nạp Lan Châu Nhi. Vừa rồi khi Tần Phong Hi được hắn dẫn ra là Nạp Lan Châu Nhi đã nghiến răng nghiến lợi rồi, nhưng có người đi trước nàng ta một bước đã bị Lệ Tử Mặc áp chế, thế nên nàng ta không lên tiếng. Bây giờ nghe nữ chủ sự nói vậy thì bèn cười bảo: “Lệ Tử Mặc ca ca, nghe nói hai mươi mốt vị mỹ nhân đều đã chuẩn bị các tài nghệ riêng của mình, nhưng chúng ta mà xem hết phần biểu diễn của hai mươi mốt mỹ nhân thì phải ngồi đến lúc nào đây? Cách chọn này thực sự là mệt quá đi mất!” 

Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi liếc nhìn nhau, hắn thấy được ý cười ánh lên trong mắt Tần Phong Hi, bèn chuyển hướng hỏi Nạp Lan Châu Nhi: “Vậy Nạp Lan cô nương có chủ ý hay họ nào?” 

“Hay là thế này đi, hai mươi mốt người chia làm ba nhóm, mỗi nhóm bảy người, cả bảy nhóm cùng biểu diễn tài nghệ, dù sao thì sân rộng như vậy, chắc sẽ không vấn đề gì đâu” 

Tần Phong Hi hơi bất ngờ khi nghe được ý kiến của Nạp Lan Châu Nhi, ý kiến này hay đấy, hoàn toàn có thể. 

Nhưng nàng cảm thấy được, còn người khác thì lại cho là vớ vẩn. 

Một chủ sự Phá Vực đứng lên nói: “Nạp Lan cô nương, sao có thể như vậy được? Phải biết là tiết mục của các mỹ nhân không giống nhau, như vậy chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng lẫn nhau sao? Tới lúc đó lại rối tung cả lên.” 

Ánh mắt Nạp Lan Châu Nhi khẽ động, thân hình đột nhiên bay vút qua, chỉ thấy một ánh sáng xẹt qua cùng một tiếng roi xé trời truyền tới, ngay sau đó liền thấy chủ sự Phá Vực kia bị một roi quất bay ra ngoài, sau mấy mét mới nặng nề rơi xuống đất rồi phun ra hai ngụm máu, bị trọng thương. 

Người Phá Vực nháo nhào cả lên, có người ngay lập tức đứng bật dậy, đưa người vừa mới bị đánh ngã lảo đảo bước về chỗ, nhìn Nạp Lan Châu Nhi với vẻ nén giận. Nhưng Lệ Tử Mặc không lên tiếng thì họ sao dám mở miệng trách phạt. 

Những người khác thì im bặt, họ đều là khách khứa, những lúc thế này thì chỉ cần ngồi nhìn thôi, chứ nếu chọc phải bên đó thì họ cũng không gánh nổi. 

Làm sao họ quên được rằng Nạp Lan Châu Nhi tới từ Vấn Thiên Sơn này còn có một biệt danh không ai dám gọi là Tiểu La Sát. 

Nạp Lan Châu Nhi tuổi tác không lớn nhưng thủ đoạn tàn nhẫn ác độc vang danh thiên hạ, sau lưng còn có Vấn Thiên Sơn làm chỗ dựa, đi đến đâu cũng ngang tàng, hoàn toàn không có ai dám động đến nàng ta. Đã thế vừa rồi chủ sự kia cũng không hề đối đầu với nàng ta, chẳng qua là tỏ ý kiến với lời nàng ta nói thôi. 

Vậy mà Nạp Lan Châu Nhi không chịu dung thứ, thẳng thừng đánh trọng thương người ta trên địa bàn của họ. Cái tiếng Tiểu La Sát này quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng đúng là cũng hơi ác độc quá, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật chứ, Đế quân người ta còn ngồi lù lù ở kia kìa. 

Nhưng cũng có thể nhìn ra được, mấy năm qua Vấn Thiên Sơn quả thật ngày càng kiêu ngạo hống hách. 

“Lệ Tử Mặc ca ca, huynh nhìn xem kìa, Châu Nhi có ý tốt kiến nghị cho Lệ Tử Mặc ca ca, để Lệ Tử Mặc ca ca không cần quá vất vả mệt nhọc, tiết kiệm được chút thời gian nghỉ ngơi, vậy mà hắn lại mắng ta. Lệ Tử Mặc ca ca, huynh cũng biết đấy, từ nhỏ đến lớn ngay cả sư phụ cũng không nỡ mắng ta câu nào, sao có thể để người khác mắng được chứ? Nếu để sư phụ của Châu Nhi biết thì chẳng phải sẽ tức điên lên ư?” 

Sư phụ của nàng ta chẳng phải là Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn sao? 

Lôi một nhân vật như vậy ra thì còn ai dám nhiều lời thêm một chữ nào nữa. 

Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn là một ông lão không bao giờ nói lý và cực kỳ bênh vực người của mình. Chỉ cần Nạp Lan Châu Nhi về khóc lóc một trận kể lể rằng ở Phá Vực có người mắng nàng ta thì có lẽ Phá Vực sẽ nhanh chóng bị Đại trưởng lão tấn công. 

Đúng, không sai, Đại trưởng lão có thể tấn công Phá Vực hiện giờ một cách dễ dàng. 

Đây là một sự uy hiếp trần trụi. Ta đánh người của ngươi thì đã sao? Ta có sư phụ bảo vệ, có cả Vấn Thiên Sơn bảo vệ. 

Nhìn khuôn mặt mang nụ cười xinh đẹp của Nạp Lan Châu Nhi, bàn tay Lệ Tử Mặc siết lại thành quyền, đang chuẩn bị đánh một cú qua thì chợt thấy một bàn tay nhỏ ấm áp đặt trên nắm tay của hắn. 

Tần Phong Hi không nhìn hắn, chỉ nhìn Nạp Lan Châu Nhi và cười nói: “Nạp Lan cô nương còn ít tuổi, gặp chút ấm ức là lại muốn về nhà khóc lóc kể lể với trưởng bối để trưởng bối chống lưng, điều này quả thực có thể hiểu được. Ta nhớ hồi nhỏ ta cũng vậy, chẳng biết phép tắc phải trái gì hết, nếu trưởng bối không giúp ta ức hiếp người khác thì ta sẽ khóc lóc làm loạn không ngừng” 

“Tần Phong Hi, ngươi nói ai ít tuổi? Nói ai bảo trưởng bối ức hiếp người khác hả?” Nạp Lan Châu Nhi ngay lập tức xù lông. 

Tần Phong Hi chớp mắt: “Còn chẳng phải sao? Vị chủ sự Phá Vực kia của bọn ta đã bị trọng thương rồi, Nạp Lan cô nương muốn gọi Đại trưởng lão cách ngàn dặm xa xôi chạy tiếp tới đây cho hắn một đao nữa ư?” 

Lời này nói ra đúng là bêu danh thật, bên dưới có người không nhịn được mà bật cười, nhưng lại ngay lập tức cảm thấy không đúng, vội vàng che kín miệng thu hồi nụ cười này lại, thế nên trong sân có rất nhiều khuôn mặt vặn vẹo vì phải nhịn cười. 

“Ồ, ta nghĩ ta nói chuyện như vậy với Nạp Lan cô nương, Nạp Lan cô nương cũng tức xì khói nhỉ? Có phải lại định lấy roi quất ta không? Nào, Nạp Lan cô nương, chỉ cần cô vui thì cứ coi Tần Phong Hi ta như một trò tiêu khiển cũng không sao? Tần Phong Hi vẫn không sợ chết mà nói tiếp. 

Lúc này mà Nạp Lan Châu Nhi quất nàng thật thì chẳng khác nào thừa nhận lời nàng nói. 

Tuy Nạp Lan Châu Nhi đã có cái tên Tiểu La Sát, nhưng trước mặt người khác không thể bị người ta nói khó nghe được. Lấy người phụ nữ đang được Lệ Tử Mặc yêu thích cho ngồi bên cạnh hắn ra quất để làm trò tiêu khiển ư? Nàng ta không có cái gan lớn đến vậy. Dẫu sao thì Lệ Tử Mặc cũng là người mà sư tỷ nàng ta thích, nàng ta sẽ không thách thức giới hạn của hắn. 

“Hừ. 

Nạp Lan Châu Nhi “hừ” một tiếng rồi ngồi xuống. 

“Chủ sự kia có phải người của ngươi không?” Tần Phong Hi lặng lẽ hỏi Lệ Tử Mặc. Câu này có nghĩa là người đó có thật sự trung thành với hắn không. Trong số các chủ sự Phá Vực hiện giờ cũng có người có tâm tư khác, phải loại bỏ ngay những người này khi thời cơ đến. 

Lệ Tử Mặc hiểu ý nàng, thế nên trả lời ngay: “Không phải” 

“Thế thì tốt, nhân cơ hội này để loại bỏ luôn. Nhưng ngươi cứ đợi đã, nắm bắt cơ hội, cục tức này vẫn phải đòi lại từ người Nạp Lan Châu Nhi.” Trong mắt Tần Phong Hi hiện lên vẻ u ám, dáng vẻ nhỏ nhen ghi thù này, Lệ Tử Mặc nhìn thế nào cũng thấy thích. Cực kỳ thích. 

“Lệ Tử Mặc ca ca, đề nghị vừa nãy của Châu Nhi thế nào?” Nạp Lan Châu Nhi không nhìn nổi Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi thì thầm to nhỏ với nhau, bèn lập tức cao giọng bảo: “Vấn đề ảnh hưởng lẫn nhau cũng dễ giải quyết, ai vẽ tranh thì có thể ở cùng nhóm với thư pháp, thổi sáo. Như thế thì sẽ không ai làm ảnh hưởng tới ai. Còn mùa thì cứ việc múa, dù sao thì cũng xem được hết. 

Bây giờ không còn ai dám đứng lên đưa ra lời dị nghị nữa. 

Vậy mà cuối cùng Lệ Tử Mặc cũng nghe theo ý nàng ta, hạ lệnh chia hai mươi mốt vị mỹ nhân thành ba nhóm, mỗi nhóm bảy người cùng nhau biểu diễn. 

Khi tin này truyền tới tai các mỹ nhân, lập tức khiến các nàng náo loạn. 

“Sao có thể như thế chứ? Loạn lắm!” 

“Là ý của Nạp Lan cô nương, Đế quân cũng đồng ý rồi, có ý kiến thì chi bằng mọi người tự đi nói với Đế quân đi?” Nữ chủ sự cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể nghe các mỹ nhân này xì xào ầm lên. 

“Mời chủ sự chia nhóm đi.” Bắc Hải Đường lại hờ hững nói. 

Chuyện này chẳng sao cả, với nàng ta mà nói thì thứ đại diện sau lưng nàng ta mới thật sự có thể khiến Lệ Tử Mặc suy tính, biểu diễn gì đó cũng chỉ có thể cược một lần, để xem có thể đả động hắn được luôn hay không thôi. Còn tiết mục của nàng ta dù là một mình hay mấy mình thì cũng chẳng đáng ngại. 

Thế là cuối cùng hai mươi mốt mỹ nhân phân thành ba nhóm. 

Ba màn biểu diễn quả nhiên trôi qua rất nhanh. 

Bởi vì các mỹ nhân đều chưa hề có sự chuẩn bị cho phương thức này nên quá nửa mỹ nhân đều bị ảnh hưởng, Lệ Tử Mặc loại khá mạnh tay, người ta chỉ sai sót một chút đã bị hắn thẳng thừng đuổi ra ngoài. 

Sau ba vòng thể hiện tài nghệ thì còn lại mười hai người. 

Mười hai vị mỹ nhân này đều có mỹ mạo hơn người, tài nghệ xuất chúng, cũng có đủ năng lực ứng phó và gan dạ sáng suốt, có sự bình tĩnh. Trong đó có Đại Công chúa Bắc Thương, còn có thiên kim nhà giàu số một Đông Thanh và thiên kim của Trại chủ Thanh Sơn trại hoang nguyên Phá Vực. Đừng xem thường Thanh Sơn trại này, năm đó ông ta cũng từng là một vị Đại tướng của Đông Thanh, sau đó bị kẻ gian trong triều hãm hại, tức giận dẫn binh bỏ đi, chiếm lĩnh làm chủ hoang nguyên Phá Vực, thuộc hạ của ông ta cũng không phải một đám ô hợp mà là một nhóm mãnh tướng hùng dũng thật sự! 

“Đế quân, hay là tuyển sáu phi?” Ưng đứng phía sau Lệ Tử Mặc, hơi nghiêng người qua, khẽ giọng nói. 

Muốn để Lệ Tử Mặc chọn mười hai vị này là điều không thể nào, nhưng nếu chọn một nửa thì vừa hay có thể nhận cả mấy người mà họ muốn. Ưng vừa nói ra câu này thì liền nhận được một ánh nhìn lướt qua của Tần Phong Hi, chẳng hiểu vì sao hắn ta lại cảm thấy ánh mắt đó khiến toàn thân hắn ta phát lạnh, cứ có cảm giác không ổn lắm. 

Đương nhiên, mãi tới tận sau này Ưng mới biết vì hắn ta bảo người đàn ông của nàng thu nhận sáu người phụ nữ nên đã bị nàng ghi hận. Mà hậu quả của việc bị Tần Phong Hi ghi hận, một ngày nào đó trong tương lai Ưng cũng đã được lĩnh hội sâu sắc rồi. 

Lệ Tử Mặc không để ý đến hắn ta, một cánh tay hắn đang bị Tần Phong Hi ôm lấy, tay còn lại nhẹ nhàng gõ trên tay vịn, từng tiếng từng tiếng khiến trái tim của mười hai mỹ nhân đang yên tĩnh chờ đợi hắn trên sân cũng nhún nhảy theo. 

“Bổn Đế quân còn hai ái nữa. 

Còn hai ải nữa? Ai nấy nghe xong đều sửng sốt. 

Nhưng Nạp Lan Châu Nhi lại vỗ tay: “Hay lắm, Lệ Tử Mặc ca ca không phải người tùy tiện lựa chọn phụ nữ để hầu hạ bên mình, nhiều ải cũng là điều dễ hiểu. Lệ Tử Mặc ca ca, còn có cửa ải nào nữa?” 

Lệ Tử Mặc không để ý tới nàng ta, ánh mắt quét qua mười hai người trên sân, nói: “Bổn Đế quân không thích phụ nữ yếu đuối, ai có võ nghệ thì giữ lại, không có võ nghệ thì mời đi cho” 

eyJpdiI6IkczS0oyOFNaV0xZaUdzSVg1WU9zS0E9PSIsInZhbHVlIjoiSzVROEJFY01GQ3NxY0praEtVWG02VDluc0M1ck5NbmxhaHlFUXQ5eEhmakVSWG5oajM1Z3ZVS3FPeFRIeVBXaVwvbzJqbWR4dE4rR0dqTXU2NDE2UHcyY2x3RzRlNTd4TDB1Q0NvejQxcEpIb0F4SnFyeTJHSTQ1R1R0UjJuTTRMRkk1dnRNSlwvOEZsenNzKzBHalFoRUJ0SkJDUVV4UWh0ZHhPcE5ST1VoeERHejJxbWRxQWJ6dzdTcjFlMFFqdE8rYjBmaHIyZXBcL3VjMWwrd2FnYUJ0QT09IiwibWFjIjoiNTdhMThjZDBkMTU2N2RkYzc0N2Y3OGRhOWI3YWNhMTEyMDlhY2U2MWMwZDk0NmMzYTI2NjkxNmM3YzhiNjJlZiJ9
eyJpdiI6ImhJWWpqeXRtOXlIalwvM1lESjN0VmRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRYb3hxN2c2Y25Mak93QzFUMkJyY1ZIXC9MQ0xOZmNCeUw3b0I2U05ldFEra2NVS3hNVllUV3lzcTZtekYxTzdPMGVTK0tGU3d6NHpUSWdzQmVGT0FWQ1Q5b2E1dUoycHRrTjBycEVtRGw4bW5ncFN6OWUyRjl1QnMzUURJMkQ5XC9pckRSSkpBb1pGNGN3WnJJSkV6M09GNnhXRkJ4WmkyYXlLTm1WYmZKY3ZZPSIsIm1hYyI6IjJiM2MyZTI3ZjkzMjdjYTNmN2ViNDAxNWVjMTc1ZGUzNTA5NzViMDNjOTRlYjA4NzRjODZmYTE5NmNlZGNmNmMifQ==

Đế phi của điện Cửu Tiêu còn cần biết võ công! Sở thích của Lệ Tử Mặc quả là không giống người bình thường!

Ads
';
Advertisement