Thực ra không có quá nhiều người thực sự đi theo Lệ Tử Mặc chinh chiến thiên hạ. Hiện giờ trong hai mươi chủ sự Phá Vực, có ít nhất bảy mươi phần trăm là người Phá Vực gốc, một số người đi theo Thành chủ lúc trước, sau đó quy thuận hắn, số khác là có thù oán với thành chủ cũ, tự giác xin gia nhập dưới trướng hắn. Có lẽ những người này không đồng lòng gì cho cam, nhưng lại có chung một mục tiêu là hy vọng điện Cửu Tiêu có thể lẫy lừng thiên hạ! Phá Vực có thể xưng là một nước! Có như vậy thì vị trí của họ mới cao hơn, quyền thế lớn hơn, sau này ra ngoài cũng oai phong nở mày nở mặt hơn!
Đàn ông trong thiên hạ có ai mà không muốn gây dựng sự nghiệp? Ai mà không muốn uy danh vang vọng?
Thành chủ trước kia tuy có cả dã tâm lẫn năng lực, nhưng chưa bao giờ làm được đến bước đó. Bây giờ họ đặt hết hy vọng vào Lệ Tử Mặc. Lệ Tử Mặc chắc chắn sẽ có khả năng quyết đoán dứt khoát, nếu cộng thêm cả thế lực từ các đế phi thì Phá Vực ắt sẽ huy hoàng!
Tất cả mọi người đều bừng bừng khí thế, phấn khởi hào hùng. Họ đều âm thầm chuẩn bị, chỉ cần buổi tối Đế phi được chọn ra là họ sẽ ngay lập tức bắt đầu bố trí, triển khai được ngay!
Các đại mỹ nhân đều đã chuẩn bị sẵn phục trang lộng lẫy đâu ra đấy, thậm chí có thể nói các nàng đã qua được mấy cửa ải và chọn ra được không ít người. Không chỉ các mỹ nhân có thân phận từ khắp các nước tới, mà còn có cả những người muốn nhân cơ hội vào điện Cửu Tiêu, hoặc là muốn làm một hầu cơ cũng được. Tiểu thư các nhà quyền thế, tiểu thư nhà phú thương khác trong Phá Vực đều có tư cách tới tham gia đại điển tuyển phi. Nhưng so với nhóm Công chúa Bắc Thương thì các nàng phải qua được nhiều ải hơn.
Sáng sớm ngày ra đã phải kiểm tra thân thể.
Việc kiểm tra thân thể này đương nhiên cũng rất phức tạp, phải xem có còn trinh tiết hay không, dáng dấp có uyển chuyển dịu dàng hay không. Béo quá không được, gầy đến độ da bọc xương cũng không xong, xấu quá không ổn, có dị hình không được, da dẻ không trắng không được, hơi thở bốc mùi không được, hôi nách không được, lông trên người nhiều quá cũng không được...
Nói tóm lại là phải hoàn hảo không tì vết.
Thế là trong cả một nhóm mỹ nhân chỉ giữ lại mười người.
Trong số mười người này cũng bao gồm ba vị của điện nhất trọng trước đó, có một vị là Lan Ý con gái của Thành chủ cũ, vì chuyện lần trước mà mất tư cách tham gia.
Cộng thêm những mỹ nhân có thân phận thì tất cả là hai mươi mốt mỹ nhân.
Hai mươi mốt vị mỹ nhân phải chuẩn bị cả buổi chiều, sau đó phô ra dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình trên cung yến, cuối cùng sẽ do Lệ Tử Mặc lựa chọn. Còn về việc muốn chọn ai, chọn bao nhiêu người thì là chuyện của hắn.
Chiều nay nhóm thị nữ của điện Cửu Tiêu cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác bận rộn khi làm các công việc của thị nữ với chủ nhân là như thế nào. Vì những mỹ nhân đó ai cũng có đủ loại yêu cầu, cố gắng làm tốt nhất có thể để trưng ra được mặt xinh đẹp nhất của bản thân nên họ cần đủ thứ đồ, hoặc là yêu cầu các thị nữ tìm hiểu tình hình của các mỹ nhân khác, tóm lại là bận tối mắt tối mũi.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, mà cung yến đã được chuẩn bị từ lúc chạng vạng, yến tiệc trải dài trên hành lang, không gian rộng rãi ở giữa là quảng trường lát gạch xanh, trải một tấm thảm hình tròn to lớn, xung quanh thảm là các trụ đèn cao đến nửa người, đèn cung đình treo bên trên có thể chiếu sáng toàn bộ cung điện.
Có thị nữ bưng hoa quả tươi và rượu ngon đi qua, thị vệ canh gác bên ngoài tuyệt đối sẽ không vì cung yến mà lơ là cảnh giác.
“Điện hạ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Ở một góc hàng lang, vì địa thế hơi thấp, phía trước có cây hoa rậm rạp, không thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh, thế nên bị coi là nơi hạ đẳng. Những người ngồi ở đây là các khách khứa có thân phận thấp nhất tham gia cung yến. Lúc này một người đàn ông có ria mép mặc trang phục mà người ở sơn trại ngoại vực Phá Vực thích nhất đang bưng một ly rượu nhìn chằm chằm quảng trường rộng lớn phía đối diện.
Khoảng cách này chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra là ai, chứ không rõ động tác và vẻ mặt cho lắm.
“Cứ đợi đã.
Người đàn ông để râu này chính là Tây Minh Viễn.
Khó khăn lắm bọn họ mới trà trộn vào được, nhưng ngoài buổi cung yến này ra thì không đi được đâu khác, bây giờ chỉ có thể ngồi đợi ở đây. Bởi vì Lệ Tử Mặc vẫn chưa ra.
“Cứ vào ngày mười lăm là Lệ Tử Mặc sẽ như con chó chết còn gì? Không biết hắn sẽ xuất hiện bằng cách nào đây.” Thuộc hạ của Tây Minh Viễn nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Thật ra không chỉ hắn ta mà tất cả những người biết chuyện đang có mặt ở đây đều chờ đợi, chờ xem rốt cuộc Lệ Tử Mặc sẽ xuất hiện như thế nào.
Thái độ của Vấn Thiên Sơn với chuyện này cũng khá kỳ quái, sao nghe đồn thánh nữ của Vấn Thiên Sơn thích Lệ Tử Mặc cơ mà? Chắc hẳn bọn họ phải biết tình hình của Lệ Tử Mặc, vậy mà còn một mực chọn ngày này làm ngày tuyển phi, rốt cuộc là có ý gì?
Có thể nói những người tới đây chuyến này có một phần là để hóng chuyện, xem trò cười của Lệ Tử Mặc.
Bên ngoài lan truyền cứ vào ngày rằm là Lệ Tử Mặc sẽ như con chó chết, nhưng cụ thể là như thế nào thì chưa một ai biết.
Cung yến cứ thế bắt đầu trong đủ loại suy nghĩ quái dị như vậy.
Các khách khứa được thị nữ dẫn vào trước, tuy đã đợi Lệ Tử Mặc một lúc nhưng chẳng một ai sốt ruột, có ra được hay không thì nói một lời, ra bằng cách được nâng ra, hay là dùng thủ thuật che mắt không để người ta thấy?
Dù thế nào đi nữa thì trong lòng những người có tâm tư, khả năng Lệ Tử Mặc tự đi ra gần như bằng không.
Không thấy chỗ ngồi của hắn là một chiếc sập mềm thoải mái sao?
“Đế quân tới!”
Câu này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngừng thở đợi Lệ Tử Mặc bước ra.
Một cơn gió quét qua, một bóng người vút trên không trung, mọi người tập trung nhìn vào vị trí chủ tọa, Lệ Tử Mặc đã ngồi ngay ngắn trên sập. Hắn khoác trên mình bộ áo gấm màu đen huyền thêu chỉ bạc, toát lên khí thế bức người, tuấn tú ngời ngời.
Ánh mắt hắn sắc bén, thâm trầm sâu xa, nào có vẻ gì là có vấn đề?
Sự xuất hiện này không chỉ nói cho tất cả mọi người rằng hắn chẳng những không sao, mà nội lực còn không chút ảnh hưởng.
Rốt cuộc chuyện là sao?
Đông Thời Ngọc âm thầm siết nắm tay. Không đúng, không đúng chút nào.
Lúc này họ cũng nhìn thấy một cô gái dựa vào bên cạnh Lệ Tử Mặc.
Tân Phong Hi, là Tần Phong Hi! Nàng không mặc trang phục của thị nữ điện tam trọng mà khoác trên mình bộ váy màu đen tuyền giống hệt Lệ Tử Mặc, cổ áo hay cổ tay áo đều thêu chỉ bạc, bên hông cài đai lưng màu đen, siết chặt tấm eo nàng, quả là một vòng eo thon thả đến kỳ diệu!
Chưa bao giờ thấy một cô gái có thể mặc một bộ y phục mà toát lên phong thái như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người bất kể nam hay nữ đang có mặt tại đây đều vô thức hướng về phía nàng.
Dường như nàng hoàn toàn không hề bị lu mờ chút nào khi ở bên một người có khí thế mạnh mẽ như Lệ Tử Mặc.
Nàng chỉ búi tóc đơn giản với một chiếc trâm cài bằng gỗ đàn hương, trên người không đeo trang sức, lại còn để mặt mộc, đến một chút phấn cũng không đánh, thế nhưng gương mặt trắng sáng như phấn lại càng thêm sáng rực trước bộ xiêm y đen tuyền.
Có điều tạm gác những điều này lại, chưa nói vội. Dáng vẻ này của nàng, lại còn ngồi cùng Lệ Tử Mặc như vậy, còn khoác tay hắn nữa, cả người dựa vào hắn, chuyện này rất cuộc là sao đây? Rốt cuộc Lệ Tử Mặc đang làm gì đây?
Hắn làm vậy khác nào tát vào mặt những mỹ nhân kia?
Còn chưa chọn được Đế phi mà đã thân mật cùng thị nữ như thế!
Có điều, tứ vệ của Lệ Tử Mặc lại không có vẻ gì là bất thường, cứ như thể hắn làm vậy mới là đúng đắn vậy.
Trên thực tế, trong lòng Ưng và Nguyệt thậm chí còn mừng như điên. Lần trước Ưng đã chứng kiến sự hữu ích của Tần Phong Hi với Lệ Tử Mặc, nhưng cuối cùng trong lòng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm, ngộ nhỡ chỉ là mèo mù vớ được cá rán thì sao? Lần này không có hiệu quả thì phải làm thế nào?
Còn Nguyệt thì chưa được tận mắt chứng kiến, ít nhiều vẫn không tin tưởng cho lắm.
Bây giờ hai người đều nhìn thấy Đế quân ổn thỏa, thật sự không hề có vấn đề gì, trong lòng đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bên cạnh đó, Nguyệt cũng kinh ngạc cảm thán không thôi. Trên đời này quả thật vẫn còn chuyện như vậy, vẫn còn người như vậy. Không ngờ tiếp xúc cùng lại có thể trở thành thuốc của Đế quân! Tần Phong Hi nhất định phải cống hiến cho tốt, nhất định đấy.
Nguyệt Vệ quay đầu nghiêm túc nói với Tuyết Vệ đang kinh ngạc đến há hốc mồm qua một lúc lâu vẫn chưa khép lại được: “Tuyết, sau này ngươi đừng trêu chọc Tần Phong Hi nữa, nghe chưa hả? Chủ nhân cần nàng ta.
Tuyết ngơ ngác nhìn hai người kia, sửng sốt nói: “Vậy ngươi nói xem, có khi nào vì sự hữu dụng của nàng ta nên chủ nhân mới nhìn nàng ta bằng con mắt khác và dung túng cho nàng ta như thế không?”
Nguyệt liếc nhìn nàng ta một cái, hồi lâu sau mới thấp giọng bảo: “Ngươi nói sao thì là vậy?
Tuyết không nói gì, chỉ nở một nụ cười hơi ảm đạm. Nếu chỉ xem nàng như thuốc thì cần gì phải mặc đồ giống nhau và ngồi cùng nhau như vậy. Mọi người đều nhìn thấy, trông cứ như đế hậu gắn bó bên nhau vậy.
Tần Phong Hi, dựa vào cái gì chứ?
“Ta sẽ cố gắng tìm ra tất cả các loại thuốc giải cho chủ nhân! Ta cũng sẽ tìm được người giải cổ độc!” Hiện giờ nàng ta không thể động vào Tần Phong Hi, nhưng ngày nào đó cổ độc trên người chủ nhân được giải, nàng ta sẽ khiến Tần Phong Hi chết không có chỗ chôn!
Nguyệt nhìn Tuyết, âm thầm thở dài một hơi.
“Tham kiến Đế quân”
Tất cả mọi người đều đứng lên hành lễ với Lệ Tử Mặc. Nhưng vẫn có những người cảm thấy khó chịu trong lòng, tham kiến Đế quân đã đành, nhưng bên cạnh hắn còn có một thị nữ, lúc này chẳng khác nào thị nữ đó và Lệ Tử Mặc cùng nhau nhận hành lễ của họ.
“Đế quân, lẽ nào vị cô nương này chính là Tần cô nương trước đây từng thuần phục Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn sao?" Có một chỉ huy có thế lực trong số người Phá Vực đứng lên chỉ vào Tần Phong Hi.
Lệ Tử Mặc còn chưa nói gì thì Tần Phong Hi đã rụt cổ, nói với vẻ hơi nhút nhát sợ sệt: “Đế quân, hắn chỉ vào ta, có phải thấy ta không vừa mắt không? Ta sợ lắm, hay là ta không ngồi đây nữa vậy” Dứt lời, nàng liền định đứng dậy.
Mấy người Ưng, Nguyệt và Hoa Kiến Công suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Người ta chỉ vào cô thôi mà cô đã sợ quá? Cô lừa ai? Lừa ai thế hả!
“Có cần phải giả vờ như vậy không!” Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
Lệ Tử Mặc trầm mặt, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, ánh mắt như hàn băng, giọng nói toát lên sát khí khiến người ta run rẩy: “Bổn Đế quân thấy ngươi đang chê mình mọc nhiều ngón tay quá rồi đấy”
Một người mười ngón tay, ai lại chê mọc nhiều chứ!
Lời nói này mang ý uy hiếp rõ ràng, ai cũng có thể nghe ra, mọi người đều tin chắc rằng chỉ cần người này dám tiếp tục chỉ vào Tần Phong Hi thì ngón tay kia sẽ bị Lệ Tử Mặc
cắt đứt luôn.
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, hắn ta nhanh chóng rút ngón tay về, không dám nói thêm nửa lời nào nữa mà cun cút ngồi lại chỗ, sự sợ hãi trong lòng qua một lúc lâu vẫn không thể vơi đi.
Bởi vậy nên rất nhiều người có ý kiến, nhưng làm gì còn ai dám tiếp tục nói gì không phải phép về Tần Phong Hi, nói Tần Phong Hi ngồi bên cạnh hắn là không đúng, không hợp quy củ nữa?
Dưới bầu không khí như vậy, Tần Phong Hi lại ngây thơ chớp mắt mỉm cười phá vỡ sự im lặng, nàng hỏi: “Đế quân, có thể bắt đầu tuyển phi được chưa?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất