Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Lại nói nàng là người phụ nữ của hắn nữa rồi. 

Tần Phong Hi vỗ trán. 

“Lệ Tử Mặc, ta nói này, ngươi cũng biết hủy bỏ lễ tuyển phi sẽ có hậu quả gì chứ? Sao lại muốn..” 

Lệ Tử Mặc ngắt lời nàng: “Nàng bằng lòng cùng chung bổn Đế quân với người phụ nữ khác sao?” 

“Hả? Cái gì? Khụ khụ, khụ khụ.” Tần Phong Hi thật sự không biết phải phản ứng thế nào. Không phải chứ, cho dù họ muốn ở bên nhau thì không phải là trước tiên cần có cảm giác với đối phương, sau đó hắn theo đuổi, nàng thấy phù hợp mới đồng ý làm bạn gái của hắn, từng bước từng bước như vậy sao? Bây giờ không có một bước nào mà tiến thẳng đến giai đoạn phu thê luôn á? 

Nàng đã đồng ý chưa? Nàng đã đồng ý chưa? 

“Trả lời bổn Đế quân” Lệ Tử Mặc bóp cầm nàng, nhìn nàng với ánh mắt nặng nề, ý muốn nói, nếu nàng dám nói bằng lòng thì ta sẽ đánh nát nàng. 

Tân Phong Hi không ngốc, thấy được sự nghiêm túc hắn, thấy được tình ý nơi đáy mắt hắn, thấy được sự bá đạo muốn chiếm nàng làm của riêng của hắn. Nàng không biết hắn thích mình từ khi nào, cũng không biết tại sao chỉ mới hơn nửa tháng đã khiến hắn vì mình mà hủy bỏ lễ tuyển phi đã chuẩn bị lâu như thế. 

Hắn bá đạo, hắn liều lĩnh, hắn tùy ý làm bậy, hoàn toàn mặc kệ hậu quả của việc hủy bỏ lễ tuyển phi. 

Nhưng ác cái là một người đàn ông như thế, với tính cách của nàng thì quá chuẩn gu của nàng luôn. Nói thật thì nàng rất thích, rất thích một người đàn ông như thế. 

Tần Phong Hi mím môi, đẩy tay hắn ra, tiến đến trước mặt hắn, giơ hai tay ôm mặt hắn, ngồi lên người hắn, bốn mắt nhìn nhau. 

Nàng cởi bỏ hết lớp ngụy trang, cởi bỏ tất cả mặt nạ, giờ phút này, nàng đã trở lại với diện mạo nữ vương Tần Phong Hi vốn có. 

“Lệ Tử Mặc, nghe rõ cho ta. Nàng nói rõ ràng: “Ta là một người phụ nữ ích kỉ, hẹp hòi, thù dai, bướng bỉnh. 

Hắn nhìn nàng, gật đầu tỏ vẻ mình đang nghe. 

Nàng nói tiếp: “Bây giờ là ngươi tới trêu chọc tán tỉnh ta trước, nếu ngươi đã trêu chọc tán tỉnh ta thì phải nghĩ cho kĩ, có vài lời ta phải nói rõ với ngươi trước. Nếu ngươi nhất định muốn ở bên cạnh ta, vậy thì không chỉ có ta từ nay về sau là người phụ nữ của ngươi, mà ngươi cũng vậy, từ nay về sau ngươi đã là người đàn ông của ta rồi! Ta không chấp nhận tình cảm giả dối, không chấp nhận chơi đùa, đặc biệt là không chấp nhận phản bội! Ngươi có ta, ta sẽ không cho phép ngươi có thêm bất kì người phụ nữ nào khác, tim của ngươi, cơ thể của ngươi, tốt nhất là phải bảo vệ tốt cho ta! Nếu ngươi dám phản bội ta, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!” 

“Vậy nên, tốt nhất ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ đi đã” 

Đáp lại nàng là cái ôm của Lệ Tử Mặc, hắn ôm nàng xoay người, đè nàng xuống hôn, hôn cuồng nhiệt. 

Tần Phong Hi xoa cái đầu hơi sưng của mình, sau khi tỉnh táo lại thì nhận ra mình đang ghé đầu trên ngực người ta, lúc ngước mắt nhìn thì thấy Lệ Tử Mặc đang nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực. 

Tần Phong Hi đang định đứng dậy thì chợt nhớ ra, hôm nay là ngày mười lăm rồi! Hôm nay nàng không được rời khỏi hắn nửa bước, nàng phải làm thuốc của hắn. Bây giờ nếu nàng rời đi, toàn thân hắn sẽ lập tức túa máu, hai mắt đỏ lên, trở thành người mắt đỏ mà nàng gặp khi vừa tới đây. 

“Đừng sợ, hôm nay ta nhất định sẽ không rời khỏi chàng nửa bước đâu. Nàng cười với hắn. 

Không biết vì sao, trái tim Lệ Tử Mặc như bị nắm một lúc rồi lại buông ra. Trong mắt tất cả mọi người, hắn luôn quả quyết, luôn đáng sợ, đây là lần đầu tiên có người nói với hắn, đừng sợ. 

Hắn có sợ không? Không, trước giờ hắn chưa từng sợ hãi, nhưng trải qua mưa gió suốt hơn hai mươi năm, hắn cũng sẽ mệt, sẽ cô đơn. 

Mà giờ đây, nàng đã lấp đầy khoảng trống trong hắn. 

Cảm giác này rất mới lạ đối với hắn, cũng rất tốt, cảm thấy cực kỳ tốt. 

Hắn ôm chặt lấy nàng, cất giọng: “Người đâu. 

Thiên Nhất lập tức xuất hiện sau tấm bình phong: “Đế quân!” Giọng nói của Thiên Nhất mang theo sự vui mừng rất rõ ràng, lúc trước hắn đã nghe Ưng Vệ nói, chỉ cần có Tần Phong Hi bên cạnh là Đế quân sẽ không phát tác vào ngày mười lăm, Đế quân sẽ giống như những người bình thường! Xem ra quả là như vậy, quả là như vậy! 

Tốt quá, tốt quá rồi! 

Vậy thì còn sợ gì nữa, sợ gì nữa chứ! 

“Nói với Ưng và những người khác, lễ tuyển phi cứ tiến hành như bình thường” 

“Vâng!” 

Thiên Nhất lui xuống. 

Ưng và Nguyệt ngay sáng sớm đã canh giữ bên ngoài, nghe được tin này thì thở phào nhẹ nhõm. 

Hôm qua họ thức trắng đêm, chỉ sợ Tần Phong Hi không muốn thuyết phục chủ nhân, nếu lễ tuyển phi bị hủy bỏ thật thì họ sẽ căng thẳng lắm. May quá, may quá rồi. 

“Sức ảnh hưởng của Tân Phong Hi đối với chủ nhân quả thật không nhỏ chút nào” Nguyệt lạnh nhạt nói. 

Ưng nhìn tẩm điện của Đế quân, ôm vai hắn ta: “Tác dụng của nàng ta không nhỏ, tha cho nàng, tha cho nàng đi. 

Hai người lại đi làm việc của mình. 

Thiên Nhất canh giữ ngoài cửa điện, một lát sau, Nhị Linh bưng nước rửa mặt đi vào. 

Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng Nhị Linh vẫn thấy hơi đỏ mặt, vì Lệ Tử Mặc đang ngồi trên giường, còn Tần Phong Hi thì ngồi trên đùi hắn. Bình thường có thấy họ thân mật như vậy trước mặt người khác đâu... 

Hơn nữa, bên ngoài truyền tai nhau hôm nay Đế quân sẽ rất đáng sợ, đáng sợ chỗ nào chứ, không phải vẫn giống mọi ngày ư? Thậm chí bây giờ nàng ấy còn thấy Đế quân đỡ lạnh lùng hơn bình thường một chút. 

Không ai dám tới, ai cũng sợ chết khiếp. Nhưng bây giờ làm gì có chuyện gì đâu? 

“Nhị Linh, đưa khăn mặt cho ta. Tần Phong Hi giơ tay ra, Nhị Linh khẽ cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn hai người. 

Tân Phong Hi nhận lấy, cười hì hì nhẹ nhàng lau mặt cho Lệ Tử Mặc. 

Lúc ăn sáng Tần Phong Hi cũng ngồi trên đùi Lệ Tử Mặc. 

Thiên Nhất không ngăn được Nạp Lan Châu Nhi, lúc nàng ta cùng thị nữ của mình đi vào, Tần Phong Hi đang há miệng, cắn miếng xương sườn được Lệ Tử Mặc đút. 

“Lệ Tử Mặc ca ca, huynh đang làm gì vậy?” 

“Bộp” một tiếng, không ngờ Nạp Lan Châu Nhi lại đập thẳng một chưởng lên bàn cơm, cái bàn nảy lên, bắt đầu xuất hiện một vết nứt dưới chỗ nàng ta xuống tay, sau đó dần lan ra, chia thành hai nửa! Đồ ăn trên bàn rơi hết xuống đất, trước lúc đó, Lệ Tử Mặc đã ôm Tân Phong Hi bay về phía sau. 

“Không phải nàng ta là thị nữ của huynh sao? Có thị nữ nào lại ngồi trên đùi chủ nhân, để chủ nhân đút cho ăn không?” Nạp Lan Châu Nhi giơ tay lên, cầm chặt cái roi kia trong tay, chỉ thẳng vào Tần Phong Hi 

Nhị Linh vốn đang đứng bên cạnh phụ đưa canh, lúc cái bàn đổ nát, Thiên Nhất đã kéo nàng ấy ra, nhưng một chén canh nghiêng đi vẫn đổ lên váy nàng ấy, vì trước giờ Tần Phong Hi luôn thích uống canh nóng, nên giờ khiến nàng ấy không nhịn được mà đau đớn kêu lên. 

Tần Phong Hi nghe vậy thì nhìn lướt qua, sau đó lập tức nổi giận. 

Nàng hơi híp mắt lại, ngón tay khẽ động, kẹp một chiếc đũa giữa ngón tay. 

“Ngươi lại là ai thế hả? Đây là điện tam trọng của Đế quân Phá Vực, người không phận sự miễn vào, ngươi, rồi cả đám người xấu xí ngươi mang vào nữa, ở đâu ra thế?” 

Nàng lạnh giọng hỏi. 

Người không phận sự? Dám nói nàng ta là người không phận sự? Nàng ta không phận sự chỗ nào! Nàng ta đường đường là đệ tử quan môn của Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn, đi tới đâu cũng được tâng bốc, ai dám nói nàng ta là người không phận sự! Hơn nữa, mấy thị nữ của nàng ta cũng rất đẹp, sao lại thành người xấu xí rồi? 

Nạp Lan Châu Nhi chưa từng gặp người nào dám nói chuyện với nàng ta như thế, sao có thể nhịn được, “vút” một tiếng, chiếc roi dài trong tay lập tức bay về phía nàng. 

“Ta thích cái roi này của ngươi đấy, hay là để lại đi” 

Tần Phong Hi “hừ” một tiếng, đang định ra tay thì người đàn ông đang ôm nàng lại đưa nàng ra sau lưng: “Ôm chặt ta, không cần nàng phải ra tay” 

Nói xong, ngón tay phải của hắn cong lên, bắt lấy chiếc roi đang vung tới. Nạp Lan Châu Nhi giật mình, vội thu roi rồi trừng mắt nhìn Lệ Tử Mặc: “Lệ Tử Mặc ca ca, huynh điên rồi à? Chỉ vì người phụ nữ này mà huynh muốn ra tay với ta? Rốt cuộc huynh có biết huynh đang làm gì không?” 

“Nạp Lan Châu Nhi, đây là điện Cửu Tiêu của ta chứ không phải Vấn Thiên Sơn, nếu không muốn ở lại thì mời ngươi cút về, nếu không, bổn Đế quân sợ không nhịn được sẽ giết ngươi đấy. Lệ Tử Mặc lạnh lùng nói. 

Nạp Lan Châu Nhi nghiến răng, nói: “Được, được rồi, hôm nay ta nể mặt huynh, hôm nay là lễ tuyển phi của huynh, ta không giết người. Nhưng qua hôm nay, roi của ta sẽ phải ăn máu!” 

Nói xong, nàng ta vung tay rời đi, mắt Tần Phong Hi tối lại, sau đó dùng móng tay bắn ra, có một ít bột rơi xuống cổ áo của Nạp Lan Châu Nhi. 

Bắt nạt người của nàng, phá hỏng bữa sáng của nàng, chưa bồi thường gì đã cứ thế rời đi, sao mà được. Nàng đã nói rồi, nàng là người ích kỉ, keo kiệt, lại còn thù dai. 

Trước giờ vẫn vậy. 

Nàng ôm cổ Lệ Tử Mặc, hơi híp mắt hỏi: “Này, nếu vì ta mà chàng đắc tội Vấn Thiên Sơn, chàng có hối hận không? Có sợ không?” 

Lệ Tử Mặc kéo nàng từ trên lưng xuống rồi ôm lấy nàng, mặt không biến sắc: “Nếu bổn Đế quân muốn san bằng Vấn Thiên Sơn, nàng có sợ không?” 

Tần Phong Hi sửng sốt một lát, sau đó bật cười, ngông cuồng nói: “Sợ á, sợ cái lông gì! Bổn cô nương đi với chàng!” 

Vấn Thiên Sơn, họ cho rằng mình là người chấp pháp của thế gian ư? Đắc tội nàng, nàng sẽ san bằng cả ngọn núi đó! Ai sợ ai chứ! 

Lệ Tử Mặc nhìn dáng vẻ tùy ý của nàng, không nhịn được đè xuống rồi hôn lên môi nàng. Hắn thích người phụ nữ này, rất rất thích. Tất cả mọi người đều từng khuyên hẳn nhịn, nhịn cơn tức giận, nhịn Vấn Thiên Sơn, một điều nhịn chín điều lành! Chỉ vì Vấn Thiên Sơn quá mạnh. Nhưng chỉ có nàng, chỉ có nàng mới to gan làm liều mà nói với hắn rằng sợ cái lông gì, nàng đi cùng hắn! 

Hắn biết, hắn biết, nàng không phải người yếu đuối nhát gan như hắn gặp lần đầu, hoàn toàn không phải. 

Người phụ nữ mà Lệ Tử Mặc hắn ưng, sao có thể yếu đuối nhát gan được, sao có thể được! 

Nhị Linh quay mặt đi, che mắt lại. 

Hu hu, thật là, sao Đế quân cứ làm thế này ngay trước mặt bọn họ chứ, xấu hổ chết mất. 

Ngày mười lăm tháng chín, lễ tuyển phi của Đế quân Phá Vực. 

Toàn thành Phá Vực đều giăng đèn kết hoa, tràn ngập tiếng cười và tiếng hoan hô. 

Điện Cửu Tiêu, từ ngoài điện nhất trọng đến điện tam trọng đều được trang hoàng theo lối vui vẻ hân hoan. Các thị nữ mỗi cung trong điện nhị trọng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ đón nữ chủ nhân trong cung của mình. 

eyJpdiI6Im03MjcrSCs5MVF2bVgwaWxmSzB3Tnc9PSIsInZhbHVlIjoiRDE4MXYyQ2xYUlZGbFNrNGtCNFUwVDZIQUtqRmh5UXRrVzJpeG1YV2t1VnR5SHNtRWZtRTBvdENWR2dcL3JoU0lTQ3NVZ250akVVTE1vQlZkZ1hGVEZJcjYxdHpscWtQeTVNSmNmcEZFSE1xSFNGOVRnMWI5WnVoQTlyb2R4T3d0SFV2U09aZmd1aDFScFR3WEk3c2R2ZVpRYThSZXRiNFJERm9vTEtIMWZreXpwK0hLb3RtckJ4UVhqWGdVRDhTYWV5MkpzU2Y5TExqalJPXC9FV05HQ1c5OHlwejl5ZUNLTUcxWDlJYnBDcVpmUU00TVQ3S3d1VTQ1OVEzbnBzNE1TbWZvRWZUeFpEdllkeVZVWE1hdmVTaHFtaGVcLys5WDBMb1wvWkdDT3dja1NKeFwvOGlHYXNabFBHWjlRSGs2M1Vtb0VQUU53Z0ZrYzNnXC9tMTBPMVNIV0RhOEJhaUg5ZWpmZ3lmb1BITEJySk93PSIsIm1hYyI6IjJlZWFhZjIzYmViM2JmYzMxMDgyNGQ5MGZmZTUyMjgxYzg0YzY1MmMwYmQxN2E1OWRlZTcyNzc5YTMzMTIwMzQifQ==
eyJpdiI6InN2OVBKZ1wvbXcrbUo3Z25WeGptUXBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhLaVdaWkl5U0l6TFBQVDFkem5HNnNLRm9nXC9FT0tsTUV6YW5LRUtUYjhDVkMrckFFdEtNZFVYTGN6MUwzZkMrQ09xMEM1Smh5eXNGcFwvUm1ueDJQYWtZWEM4UlwvVElLWWtUMkRpWkJ5bXRIdkRSUFRKWjl0TkxXN0kxUWNjOXdvcStiNG10ckJMcjc4cWVGT0hxWXFQT3FwS0Y2ekZaQVo5cFptbnlEcWVvUldhOVBGMTZaM0FmQVdJYVVsQTJZRzNGVEJOUWl1b1RFQ0dSU2o3OUdzMGNzSDJQVThpTjM4ZGJqZUlLME1uQnh6REVJd2JLVTN6S3B5MmVNS2t1bXlKaGRkdUJIQXYrMG51aE9IZ2NLZVRCU1NNaW1lbjJvRENyNEVZNXZpb09JSUQ3UzB1SVNHYzdCTzJWaFJnMlhPXC9RUlwvTk9LMUpoZUhKNjFYMkZVandQM21vRHIxUGN2aExWdlA4RmY2d3N4a0RuQnA0OWR2TjFrbWtEOWg0XC9meTM0K0tvak5OMFwvbzJsY1ZSblQ5UUFqTnBWNzI3R0JcLzlXVlVDMWc1aG5WekJ2NXhRbHU1WklmTkw1OXcyYVB3OWc1SVFIamlJMXRLbUs3Mlwvb2UrMEdERjNzMEYxbWIxbkx1R1hscFR0Q0YxMUhLTXZEanJVOEFINVJ2OWRrR2g5d085XC8wODdGa0Y2WnhnN0FSTDhidFh3YXBCcmRjUDZQTG9VbVwvVUsydFpYVDh5UWdaM1hlTisybkhubjhDdnVuZnJrRit6Z2xnVXRyMWdaUndkdFdteXRNSXMxM05FYWprXC80QnRoWGFvbnVMZnBLYUo1QXFDYUtpWXpjM2VJdU1QU2l5ZUdmbzZka3d0d3h0ZmNIT2pBPT0iLCJtYWMiOiIyODNlMDhmMTA3ZjY1NTliMDM3ZjU3NjIyYjVmMzFlM2I2ODE1NzljYWVmNmEwYzQzMzRmMzM2Njk1NGFjNjQyIn0=

Còn đám chủ sự thì suy nghĩ sâu xa hơn, nếu chọn hết sáu phi, có nghĩa là Đế quân sẽ có ít nhất sáu thế lực giúp đỡ, nếu vậy thì việc họ bình định hoang nguyên Phá Vực sẽ chỉ còn nằm trong tầm tay!

Ads
';
Advertisement