“Chủ nhân khí phách quá!”
Nàng thích lắm, ngày càng thích hắn hơn!
“Nhưng mà không thể lơ là cảnh giác được. Lần trước ta đã nói với chàng rồi, chắc hẳn có kẻ nào đó đang âm thầm để mắt tới chàng, muốn dùng hết thảy mọi cách để đoạt đi mạng sống của chàng”
Lệ Tử Mặc vẫn rất điềm tĩnh bảo: “Dù có trúng phải kịch độc hay cổ tuyệt mệnh thì cho tới giờ bổn Đế quân vẫn sống rất yên ổn, huống hồ sau này còn có cả nàng. Có nàng, nàng chính là phúc tinh của hắn, là thuốc giải, là Thần y và cũng là tất cả mọi thứ của hắn.
Lời này của hắn khiến Tần Phong Hi cảm thấy trách nhiệm nặng nề, nhưng đồng thời lại không khỏi ngạo nghễ. Nàng vỗ nhẹ lên bả vai hắn và nói: “Được! Chắc chắn bốn cô nương sẽ cố gắng hết sức để cứu chàng!”
Buổi chiều, Tần Phong Hi quyết định đi dạo, ngày mai sẽ phải gấp rút lên đường nên nàng muốn đi mua sắm một số thứ. Ban đầu Lệ Tử Mặc định đi cùng nàng, nhưng nàng lại cảm thấy dẫn theo một ông tổ thế này đi dạo phố thì hơi áp lực. Tất nhiên không phải nàng thấy áp lực mà là sợ đám chủ sạp hàng kia sẽ cảm thấy áp lực ấy chứ.
Cho nên nàng bèn bảo hắn ở lại khách điểm, tiếp tục bàn kế hoạch với Nguyệt, còn mình thì dẫn theo Trần Thập và Tân Nghĩa ra ngoài.
Chứ nếu không mang theo ai bên mình thì e rằng vị “chủ nhân” nào đó sẽ không đồng ý mất.
Thành trì này rất sầm uất, hàng hóa phong phú, có rất nhiều thứ mà ở Phá Vực không có. Đông Thanh quả nhiên là đất rộng của nhiều mà. “Nơi này cách Đông Thanh Quốc còn bao xa?” Tần Phong Hi nhớ tới Đông Thời Ngọc, sau đấy chợt suy tư cất giọng hỏi Trần Thập.
“Thưa Tần cô nương, nếu đi theo tốc độ hành quân cấp tốc của chúng ta thì cần thêm tám ngày tám đêm nữa mới tới Đông Thanh Quốc.
Với tốc độ hành quân cấp tốc của họ thì phải dùng ngựa chiến Hãn Huyết cộng với đi đường suốt cả ngày lẫn đêm, vậy mà vẫn còn tám ngày đêm nữa, quả thật rất xa, cực kỳ
xa. Cũng không biết lúc này Đông Thời Ngọc đã trở về Đông Thanh Quốc chưa, nhưng Tần Phong Hi cứ cảm thấy chắc chắn Đông Thời Ngọc sẽ không bỏ lỡ lần tranh đoạt thạch tủy ngàn năm này.
Đông Thời Ngọc, người này...
Nàng đang trầm ngâm suy nghĩ thì một đứa nhóc chẳng biết từ đâu thình lình lao vọt tới chỗ nàng.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị va phải, mà vừa hay lúc này Tần Phong Hi lại đang mải suy nghĩ nên hiếm khi không chú ý. Nhưng Trần Thập và Tân Nghĩa sao có thể để người ta va vào nàng được? Trước khi đứa trẻ đó lao tới, họ đã đồng loạt tiến lên một bước, sau đó mỗi người duỗi một tay ra, mỗi người nắm lấy một cánh tay của đứa trẻ.
Đứa nhóc bị tóm lấy thì căng thẳng giãy giụa loạn xạ, hai chân lơ lửng giữa không trung, đá lung tung rồi gào lên: “Thả ta xuống! Thả ta ra! Cứu mạng, người đâu, kẻ xấu bắt cóc trẻ con này!”
Khi Tần Phong Hi hoàn hồn lại thì đã trông thấy ngay cảnh này. Nàng bèn đưa ngón út lên móc lỗ tai: “ồn quá, này thằng bé kia, im miệng lại coi.
Đứa nhóc nhìn chằm chằm nàng, tủi thân thốt lên: “Ngươi bảo tùy tùng của mình thả ta xuống đi thì ta mới im miệng”
“Kẻ trộm thì không có tư cách mặc cả nhé” Tần Phong Hi bảo. Nàng chỉ hơi xuất thần không để ý nhiều thôi, chứ chẳng phải không biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Đường phố rộng lớn thênh thang như này, vậy mà đứa bé kia lại đụng ngay phải nàng. Đây chẳng phải là chiêu trò ăn cắp thời cổ đại thì còn là gì nữa.
Nàng vừa thốt lên hai chữ “kẻ trộm” là rõ ràng đứa bé kia đã chột dạ ngay, ánh mắt né tránh, nhưng vẫn cứng họng cứng cổ bảo rằng: "Ai là kẻ trộm? Ngươi mới là kẻ trộm ấy!” Nhưng giọng nói đã nhỏ đi hẳn.
Tần Phong Hi buồn cười nhìn chằm chằm cậu nhóc, chỉ nhìn như thế chứ cũng chẳng hé lời nào. Không có mệnh lệnh của nàng, Trần Thập và Tân Nghĩa cũng chỉ biết túm lấy cậu nhóc, để hai chân nó không chạm xuống đất. Với chiều cao và sức của họ thì xách cậu nhóc bảy, tám tuổi này lên dễ như trở bàn tay.
Chiến thuật tâm lý.
Cuối cùng cậu nhóc cũng không kìm nén nổi nữa, lập tức cúi đầu buồn bã nói: “Làm ơn đừng bắt ta tới quan phủ, ta vẫn chưa ăn trộm trót lọt mà”
“Nào nói đi, ai sai ngươi tới đây?”
Tần Phong Hi chợt sa sầm mặt mày.
Cậu nhóc cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi.
“Không, không, không ai sai ta tới đây cả”
“Trần Thập, nếu nó còn không nói thật thì cứ rút lưỡi nó đi” Tần Phong Hi lạnh lùng buông lời: “Bổn cô nương không có kiên nhẫn đâu. “Vâng!” Trần Thập cũng lạnh lùng đáp lại.
“Hu hu!” Cậu nhóc lập tức khóc toáng lên: “Ta nói, ta nói, ta không biết hắn là ai, hắn đeo mặt nạ và bảo ta đi ăn trộm thắt lưng của ngươi! Sau đó sẽ cho ta một hạt đậu vàng!”
Sắc mặt của Tần Phong Hi lúc này thật sự đã tối sầm.
Muốn lấy thắt lưng của nàng ư.
Kẻ nghi ngờ trong thắt lưng của nàng có càn khôn thì hẳn là đã từng trông thấy nàng ra tay. Có lẽ kẻ này cũng từng mai phục ở điện Cửu Tiêu, thậm chí còn có mặt lúc nàng giết vua dơi cách đây mấy ngày.
Thế nhưng rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì mà lại có thể hành động một cách bí mật ngay dưới tầm mắt của nàng và Lệ Tử Mặc như thế? Nếu thật sự mạnh như vậy thì tại sao lại không tự mình tới cướp thắt lưng của nàng? Rốt cuộc kẻ này muốn lấy thắt lưng của nàng để làm gì?
Bỗng chốc, một loạt câu hỏi ập vào đầu nàng. Vẻ mặt của Tần Phong Hi cực kỳ khó coi, nàng rất ghét việc này, ghét phải động não nghĩ suy, cho nên mới nảy suy nghĩ rửa tay gác kiếm rút lui khỏi giang hồ, từ đó trở thành một cô nương ngốc nghếch đáng yêu sống qua ngày.
Nhưng nàng không tốt số, sau khi rơi vào vòng tay của người đàn ông nào đó thì lại vướng phải một chuỗi phiền phức khó giải! Ban đầu nàng cũng biết rõ, nếu đã xác định ở
bên cạnh hắn thì đừng mong tưởng những ngày tháng bình yên, và cũng đừng mong cầu đầu óc được nghỉ ngơi! Lúc này nàng lại muốn quay về hỏi Lệ Tử Mặc rằng, nàng lỡ lên nhầm tàu cướp biển, liệu có thể trả vé lại được nữa không!
“Kẻ đó đâu?”
“Hắn, hắn bảo là chỉ cần ta trộm được thắt lưng thì hắn sẽ tự biết”
Ngay khi đứa bé dứt lời, Tần Phong Hi chợt ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía quán trà cách đó không xa. Mắt nàng tối sầm lại, đột nhiên giơ ngón giữa về phía hướng đó.
Quả nhiên, hắn ta ở đấy.
Tuy nhiên nàng biết rõ, khi nàng chạy tới nơi thì kẻ đó chắc chắn cũng chuồn mất, nàng hà tất phải làm việc vô ích như vậy. Dù sao ít nhất hiện giờ cũng đã biết có một con sâu luôn chầu chực trong bóng tối như vậy. Kẻ đó ở trong tối, họ ở ngoài sáng, nhưng nàng chẳng hề cảm thấy đối phương chiếm nhiều ưu thế, hắn ta muốn theo dõi nàng chứ gì? Thế thì cứ để hắn ta thỏa sức theo dõi! Với mười tám môn võ nghệ và bảy mươi hai phép thần thông biến hóa của mình, nàng còn sợ kẻ nào thăm dò mình ư!
Tần Phong Hi căm tức nghĩ ngợi.
“Thả nó xuống”
Cậu nhóc vừa được thả tự do là lập tức chuồn đi mất dạng y hệt con khỉ nhỏ.
“Tần cô nương, còn muốn đi dạo phố nữa không?” Trần Thập cất lời hỏi.
“Dạo chứ, sao lại không? Đi thôi, chúng ta cứ vui vẻ dạo phố!” Nàng chuyển động con ngươi, nụ cười ranh mãnh lóe lên nơi khóe môi. Nếu kẻ đó đã hứng thú với hết thảy mọi thứ của nàng, lại còn muốn lấy thắt lưng của nàng, thế thì chắc chắn cũng muốn xem thử nàng sẽ mua những gì. Như vậy nàng cứ dẫn theo người, vui vẻ thoải mái dạo phố thôi!
Kết quả lần dạo phố này lại mất tận hai tiếng.
Đối với phụ nữ, dạo phố lượn lờ cả ngày trời còn được, chứ đàn ông thì chắc chắn là một kiếp nạn, là thảm họa, là tra tấn. Chỉ cần trông dáng vẻ sức cùng lực kiệt của Trần
Thập và Tân Nghĩa là biết ngay.
Ba người trở lại khách điểm, Nguyệt và Lệ Tử Mặc đang kẻ đứng người ngồi ngơ ngác nhìn chằm chằm đống đồ trong phòng nàng.
Suốt cả buổi chiều liên tục có kẻ ra người vào đưa đồ tới tận cửa, bảo rằng đều là đồ Tần cô nương mua, đây là dịch vụ giao hàng tận nơi do nàng yêu cầu. Tất nhiên cũng bảo quản gia đại nhân vui lòng thanh toán tiền luôn.
Quản gia đại nhân đương nhiên chính là Nguyệt Vệ. Thế nên công việc cả chiều của hắn ta chỉ là ký nhận hàng rồi thanh toán tiền.
Lúc Nguyệt quay lại trông thấy trên tay của Tần Phong Hi và cả trên tay lẫn vai của Trần Thập, Tân Nghĩa vẫn còn một đống đồ nữa thì trên trán lập tức hiện lên ba vạch đen xì.
“Cô định khiêng sạch cả thành về đấy hả?” Khóe môi Nguyệt khẽ run rẩy. Trước đó hắn ta còn tưởng họ lười xách đồ nên mới yêu cầu giao hàng tận nơi, nhưng giờ mới phát hiện là vì họ không có nhiều tay đến thế nên cầm không xuể. “Lần tới đi dạo phố, cô có cần dẫn luôn theo hai mươi thị vệ để tiện xách đồ hộ mình không?”
Tần Phong Hi liếc hắn ta: “Ngươi tưởng ta là kẻ nghiện mua sắm đấy à?” Nàng đặt đồ xuống, rồi trông thấy Trần Thập và Tân Nghĩa gần như bay ra ngoài ngay sau khi bỏ đồ trong tay xuống, sau đó quay sang nhìn đống đồ chất đầy trong phòng thì khóe miệng cũng không nhịn được mà run rẩy, gật đầu thừa nhận: “Thôi được rồi, đúng là nghiện thật.
Nguyệt vỗ trán tỏ vẻ đầy ngán ngẩm.
“Mua những thứ này có công dụng gì chứ?” Lệ Tử Mặc tiện tay cầm một túi giấy dầu lên rồi lấy đồ bên trong ra. Cái quái gì đây? Hai sợi vải buộc hai chiếc cốc vải hình cái
bát?
Tần Phong Hi hét lên một tiếng rồi bổ nhào tới, giành lại món đồ trong tay hắn nhét trở lại túi giấy. “Chàng đừng lật lung tung đồ của ta!”
Nguyệt lại vỗ trán lần nữa, Tần Phong Hi, cô đúng là lợi hại!
Quả nhiên lời này của nàng khiến Lệ Tử Mặc chau mày, hắn chỉ vào đống đồ to đúng kia rồi cất lời: “Nàng trả tiền chắc?”
Nhiều đồ này mà do nàng trả hết á? Huống hồ số vàng bạc hôm nay nàng mang theo ra ngoài đều là do hắn cho đó, hắn cho cả đó.
Tần Phong Hi lập tức nghẹn lời, nhưng sau đó lại cất giọng: “Chẳng phải chàng là người đàn ông của ta ư? Đến chàng còn là của ta cơ mà, vậy thì tiền của chàng tất nhiên cũng là của ta rồi. Thế chẳng lẽ không phải là tiền ta trả chắc?”
“Nói vậy cũng đúng” Lệ Tử Mặc lại gật đầu.
Nguyệt lắc đầu cạn lời, nếu tính như vậy thì điện Cửu Tiêu cũng là của nàng, Phá Vực cũng là của nàng, hắn ta và đám Ưng Vệ cũng là thị vệ của nàng, tất cả đều thuộc về nàng hết.
Tân Phong Hi hài lòng mỉm cười, bấy giờ mới giảm âm lượng, nói với họ về chuyện có kẻ lén lút theo dõi mình.
Lệ Tử Mặc và Nguyệt đều tỏ ra ngờ vực, Nguyệt liếc nhìn Lệ Tử Mặc, cứ ngập ngừng mãi mà không dám nói. Còn Lệ Tử Mặc thì lại lên tiếng: “Kẻ có thể làm được chuyện này mà né được bổn Đế quân, thì ngoài kẻ địch không rõ danh tính mà nàng suy đoán kia, vẫn còn một người nữa, là Lệ Vân Sơn.
“Rốt cuộc tên Lệ Vân Sơn này có lai lịch như thế nào? Vì sao lại có thể thoát khỏi tầm mắt của chàng?” Tần Phong Hi thoáng hoang mang. Nhưng nàng vừa thốt ra câu hỏi này, Nguyệt lại không dám tin, nhìn nàng: “Ngay đến cả quá khứ của chủ nhân mà cô cũng không biết ư?” Tần Phong Hi lắc đầu, trừ khi là lão đạo sĩ kia nói với nàng, nếu không nàng chẳng quen biết ai ở thế giới này hết, nói gì đến quá khứ của họ. Nguyệt vỗ trán, rồi lại ngán ngẩm thở dài. Gì cũng không biết, không ngờ lại không biết một cái gì hết. “Thế còn mấy cô nàng trước của chủ nhân..
Lệ Tử Mặc bình thản liếc qua, nhưng Nguyệt lại lập tức ngậm chặt miệng. Tần Phong Hi nhíu mày “hử” một tiếng. Sao lời này nghe cứ kỳ quặc thế nhỉ? Nhưng ngày nào nàng cũng chung chăn chung gối với hắn, nhiều lúc hắn sẽ không tự chủ được mà nảy sinh phản ứng. Ban đầu nàng thậm chí còn không thích nghi nổi với sự biến hóa cơ thể của hắn, nàng còn từng cho rằng đó là vì vị “chủ nhân” này vẫn còn là xử nam, chẳng lẽ không phải ư?
Nàng nhìn sang Lệ Tử Mặc, ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía “chỗ ấy” của hắn, miệng há hốc ra rồi lại khép vào. Nhưng ánh mắt này của nàng lại khiến nơi nào đó trong người hắn “ngóc đầu dậy”.
Ừm, bản năng của đế quân thức tỉnh, khiến người khác vui mừng thay hắn, nhưng họ cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận của hắn ta chứ. Ám muội như thế, nhiệt tình như vậy, hắn ta cũng không chịu nổi đâu nha!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất