Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Trong đầu nàng đang nghĩ vớ vẩn gì thế?” 

Nguyệt vừa đi khỏi, Lệ Tử Mặc ngay lập tức kéo nàng vào lòng. 

“Ưm, ha” Tần Phong Hi cố ý ngồi vào chỗ kia rồi vặn vẹo với vẻ tà ác, nghe được tiếng thở đè nén của hắn thì liền cảm thấy vui sướng khi người gặp họa: “Sao nào? Nhắc tới người nào đó khiến chàng nổi ham muốn à?” 

“Nàng có tin bổn Đế quân xử lý nàng ngay bây giờ không?” Giọng hắn trở nên hơi khàn khàn do hiệu quả bất thường. 

“Vua không nói chơi, chàng đã đồng ý với ta rồi!” Tần Phong Hi ngay lập tức nổi nóng, nàng như thế này có tính là đùa với lửa không? Lệ Tử Mặc là đàn ông trưởng thành bình thường, nàng cũng vô cùng tự tin vào sức hấp dẫn từ cơ thể mình, hằng đêm ngủ cùng nhau, nếu không có chuyện gì thì mới là lạ ấy. Nhưng nàng tốn bao nhiêu tâm tư mới moi được lời hứa hẹn từ miệng hắn, trừ phi hai người đại hôn, nếu không hắn tuyệt đối không chạm vào người nàng. 

Dù sao thì nàng cũng đã nhiều lần đề nghị ngủ riêng, nhưng hắn không đồng ý, thế nên mỗi tối khó chịu thế nào cũng là chuyện của hắn. 

Chính vì biết hắn là một người đàn ông coi lời hứa đáng giá ngàn vàng nên vừa rồi nàng mới cố ý trêu chọc hắn, nhưng nàng đã quên rằng mấy chuyện liên quan đến sắc dục rất dễ khiến cho lời hứa hẹn của đàn ông bị thiêu đốt bởi ngọn lửa ham muốn nhất thời. 

“Vậy thì thu lại cái suy nghĩ rác rưởi trong đầu nàng đi.” Hắn hừ lạnh một tiếng. 

“Nguyệt Vệ đại nhân nói vậy là có ý gì?” Nàng hỏi thẳng. 

“Hồi ta còn nhỏ từng đi theo Lệ Vân Sơn” 

Tần Phong Hi kinh ngạc: “Chàng là người của Lệ Vân Sơn?” Nàng nhớ tới lời Cảnh Tinh Nghiên nói lúc trước, thánh nữ của Vấn Thiên Sơn và Lưu Vân tiên tử của Lệ Vân Sơn đều muốn gả cho chủ nhân Phá Vực, vậy Lưu Vân tiên tử của Lệ Vân Sơn có quan hệ gì với hắn? 

“Tố Lưu Vân đã từng là Đại sư tỷ của ta. Lệ Tử Mặc nhìn thấu tâm tư của nàng, nói thẳng ra. Tân Phong Hi chú ý tới cách dùng từ của hắn. “Đã từng?” 

Lưu Vân tiên tử tên là Tố Lưu Vân sao? Chắc hẳn là một cô gái có dung mạo lừng danh thiên hạ nhỉ. Sư tỷ sư đệ gì đó, lại còn là hồi nhỏ, lẽ nào từng có mối tình cảm mập mờ trong tối ngoài sáng với nhau? 

Nhưng đã từng là sao? Chẳng lẽ sau đó xảy ra chuyện gì, sau đó sư tỷ sư đệ trở mặt thành thù, vì yêu sinh hận, thế nên bây giờ kẻ thù mang theo tâm trạng của một người tình cũ tới nhắm vào nàng? 

Nàng không nhịn được mà bắt đầu liên tưởng. 

Vừa thấy nàng như vậy là Lệ Tử Mặc biết ngay nàng lại đang suy diễn lung tinh, bèn duỗi tay vỗ một cái vào trán nàng, hắn đã cố nén sức nhưng chẳng kiểm soát được lực là bao, cái vỗ này vẫn khiến trán Tần Phong Hi ngay lập tức ửng hồng. Nàng nhất thời nổi giận: “Chàng đánh thật đấy à!” 

“Không đánh thật thì nàng có nhớ kỹ không?” Lệ Tử Mặc hừ một tiếng, nhưng tay lại không nhịn được mà dán vào, vận nội lực xoa dịu cho nàng một lát, chỗ ửng hồng kia lập 

tức tan đi. 

Tần Phong Hi cảm thấy vô cùng cạn lời, lửa giận như bị bóp nghẹt đột ngột không thể nào bùng lên, tức chết mất. 

“Lúc ta tới Lệ Vân Sơn mới có bảy tuổi. Tố Lưu Vân bằng tuổi ta, là... con gái nuôi của chủ nhân Lệ Vân Sơn” 

Lệ Tử Mặc biết nàng muốn nghe nên bắt đầu kể cho nàng về quá khứ của mình. 

Năm bảy tuổi, Lệ Tử Mặc vô tình biết được Thành chủ Phá Vực lúc bấy giờ chính là kẻ thù của mẫu thân mình, hắn của năm bảy tuổi kích động bốc đồng, muốn tới tìm Thành chủ thành Phá Vực để báo thù, là thợ săn nuôi dưỡng hắn dùng tính mạng của chính mình để kéo dài thời gian giữ mạng cho hắn, sau đó hắn gặp Tố Lưu Vân cùng chủ nhân Lệ Vân Sơn ra ngoài xử lý công chuyện. 

Đương nhiên hắn không nói rõ về tình hình gặp phải lúc bấy giờ, nhưng Tần Phong Hi có thể tự hình dung ra được. 

Hoàng hôn ngày đông giá rét, chàng trai mặc bộ đồ trắng muốt, trên mặt đông đặc đầy vết nước mắt, ánh mắt sáng quắc vì hận thù, mang theo một sự hắc ám muốn hủy đất diệt trời, ngay lập tức khiến cho Lưu Vân tiên tử nhỏ bé được nâng niu trong lòng bàn tay kia động lòng. 

Là Tố Lưu Vân xin chủ nhân Lệ Vân Sơn nhận hắn làm đồ đệ. Lúc ấy chủ nhân Lệ Vân Sơn không thích Lệ Tử Mặc cho lắm, ông ta nói trẻ con bảy tuổi mà đã thể hiện ra sự u ám trong tính cách, sự lạnh lùng ấy của Lệ Tử Mặc sợ rằng sẽ vô tình với sư môn về sau. 

Chuẩn xác. 

Khi nghe đến đó, Tần Phong Hi không khỏi âm thầm giơ ngón cái. 

Nhưng chủ nhân Lệ Vân Sơn trước giờ yêu thương Tố Lưu Vân, vì Tố Lưu Vân là con gái của người phụ nữ ông ta thích trước kia sinh hạ, ông ta thương nàng ta như con gái, thế nên không thể từ chối yêu cầu của nàng ta. 

Vì vậy, Lệ Tử Mặc cứ thế mà trở thành đồ đệ của Lệ Vân Sơn trang. 

“Nếu vậy thì Tố Lưu Vân là người có ơn với chàng, nếu không thì lúc ấy chàng mới có bảy tuổi, cha nuôi bỏ mạng, có người truy sát, một đứa trẻ như chàng biết đi đâu? Nói không chừng đã chết cóng trong núi, hoặc là bị Thành chủ cũ của Phá Vực giết chết rồi. Còn nữa, chủ nhân Lệ Vân Sơn đã dạy võ công cho chàng, vậy cũng coi như là hết lòng dạy dỗ chàng mà, tuy là đánh giá không tốt về chàng. 

Lệ Tử Mặc lắc đầu bảo: “Nếu không tới Lệ Vân Sơn thì ta sẽ không xảy ra chuyện, võ công của ta, có lẽ chỉ có một phần là do ông ta dạy” 

“Vậy chàng?” Tần Phong Hi kinh ngạc. 

“Khi còn nhỏ ta từng gặp một vị kỳ nhân, người đó cho ta một cuốn tâm pháp, chỉ là hồi bé đọc không hiểu, cũng chẳng có ai dạy, thế nên chỉ học qua quýt. Sau khi cha nuôi chết, vốn dĩ ta muốn vào núi sâu để luyện võ công cho tốt, sau đó mới ra ngoài báo thù. Nhưng việc được tới Lệ Vân Sơn vào lúc bấy giờ khiến ta cảm thấy cũng ổn, ít nhất thì có người lo cho cơm ăn áo mặc, còn có chăn đắp. 

Hay lắm, chỉ vì những lợi ích này? Trẻ con bảy tuổi thôi đó, một đứa trẻ bảy tuổi mà đã nghĩ nhiều như vậy ư? Quả là trưởng thành sớm quá. 

Sau đó, hắn cứ vậy mà sống ở Lệ Vân Sơn. Vốn dĩ hắn cũng từng kỳ vọng sư phụ sẽ dạy cho hắn võ công lợi hại, để hắn sớm ngày có thể xuống núi báo thù, nhưng chờ đợi ở đó hai năm hắn mới nhận ra, người sư phụ này thu nhận hắn chẳng qua là để thể theo nguyện vọng của Tố Lưu Vân thôi. 

Tố Lưu Vân chưa bao giờ biết, chính vì như vậy mà lúc đó Lệ Tử Mặc lại muốn tránh xa nàng ta, hắn muốn biết nếu không vì nàng ta thì sư phụ sẽ phớt lờ hắn đến mức nào. 

Đương nhiên, lần thử nghiệm này khiến hắn hiểu rõ tất thảy. 

Hắn đã từ bỏ, mỗi ngày sau khi hoàn thành xong các bài luyện tập tăng cường thể chất cơ bản, hắn đều tìm một nơi bí mật để bắt đầu luyện quyển tâm pháp kia. Hắn chỉ có một quyển tâm pháp, không có ai dạy cho hắn bất kỳ chiêu thức, kiếm pháp, đao pháp nào, không hề có chút chiêu thuật hay chiến thuật nào. Đây cũng là lý do vì sao hiện giờ hắn đánh nhau với người khác chỉ giảng chưởng thật mạnh bằng một bàn tay hoặc hai bàn tay, nếu không thì là trực tiếp dùng nắm đấm để hạ gục. 

Nhưng thế thì có sao, thẳng thừng thô bạo mới là sát chiêu mạnh nhất. Tân Phong Hi lại cảm thấy như vậy rất tốt, hắn quả là thiên tài, là thiên tài trong số các thiên tài! 

Tố Lưu Vân nói nàng ta là sư tỷ của hắn nên muốn lén lút dạy hắn võ công, nhưng Lệ Tử Mặc ngày bé khá ngạo mạn, luôn cảm thấy cha nuôi của nàng ta còn không dạy, mà lại để con gái nuôi của ông ta dạy mình thì mất mặt quá. Hơn nữa, để một bé gái dạy hắn võ công, truyền ra ngoài thì không hay, không hay chút nào. Thế nên Lệ Tử Mặc lại càng xa cách nàng ta, nhưng chẳng biết có phải Tố Lưu Vân được chiều quen thói không mà lại rất thích phản ứng này của hắn. 

Mãi cho tới năm mười bốn tuổi, Thành chủ thành Phá Vực tới Lệ Vân Sơn tìm sư phụ của hắn, hắn mới phát hiện, không ngờ quan hệ giữa Thành chủ thành Phá Vực đó và sư phụ hắn rất tốt, hơn nữa, con gái Lan Ý của Thành chủ còn là bạn tốt của Tố Lưu Vân. 

Lan Thành chủ cũng phát hiện ra hắn, thế là lại một lần nữa nổi lên sát khí với hắn, nhưng ông ta e ngại chủ nhân Lệ Vân Sơn nên không tiện thẳng thừng ra tay. 

Đúng vào đêm hôm đó, Tàng Bảo các ở Lệ Vân Sơn mất trộm. 

Chủ nhân Lệ Vân Sơn nổi cơn thịnh nộ, nói rằng nếu bắt được tên đạo tặc kia thì sẽ băm vằm hắn ra làm ngàn mảnh! Lúc này Lan Thành chủ bước ra, nói vài câu có ý ám chỉ rất mạnh, hướng hiềm nghi lên người hắn. 

Tính cách của hắn không phải loại người sẽ biện hộ thay cho mình, khi tất cả người ở Lệ Vân Sơn không tin hắn, khi Lan Thành chủ bỏ đá xuống giếng, hắn chỉ giữ im lặng. 

Chủ nhân Lệ Vân Sơn cho rằng hắn là người trộm bảo vật, thế là trước mặt tất cả mọi người, ông ta dùng ba chưởng đánh hắn tới đỉnh sương mù độc sau núi Lệ Vân Sơn. Cũng chính vào lần đó, trong lúc cửu tử nhất sinh, hắn mới phát hiện trong cơ thể mình lại có kịch độc, loại kịch độc này khiến sương độc trên đỉnh núi sương mù độc ấy không có tác dụng với hắn, thế nên hắn mới sống sót được. 

Trong người mang trọng thương, hắn phải dựa vào ý chí và sức nhẫn nại mạnh mẽ của mình để đi suốt hai tháng ra khỏi nơi ấy, sau đó còn cứu Ưng. Ưng tự nguyện làm phụ tá giúp việc, nhưng hắn chỉ thu nhận hắn ta làm thị vệ của mình. 

Sau đó lại lần lượt thu nhận những người khác. Còn về Tuyết Vệ, đó là đứa bé nhà hàng xóm của người cha nuôi thợ săn, trước năm bảy tuổi, họ quả thực là thanh mai trúc mã, đáng tiếc trong lòng trúc mã này luôn ghi nhớ cái chết của cha mẹ ruột, chưa bao giờ cười nói chơi đùa cùng thanh mai. 

Giọng điệu hắn rất bình thản, dù nói đến chuyện gì cũng không hề bấp bênh cảm xúc, nhưng Tần Phong Hi lại có thể “nhìn ra” sự đau đớn và căm hận của hắn lúc đó trong sự bình thản ấy, và cả sự chua xót khi bị tất cả mọi người đều vu khống chỉ trích, bị sư phụ đánh cho ba chưởng xuống vực sâu. 

Mười bốn tuổi, một mình hắn lại lần nữa dựa vào chính mình, sát vai với những người đi theo hắn, cùng nhau đi đánh Phá Vực, giết Thành chủ Phá Vực thay mẹ, cuối cùng lên làm chủ nhân Phá Vực. Những vất vả nhọc nhằn trong này, người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. 

Đến cả nàng cũng khó mà hình dung được hắn đã đi đến ngày hôm nay như thế nào. 

Tuy hành trình của nàng cũng không hề thuận buồm xuôi gió, hơn nữa cũng phải chịu mưa gió bão bùng nhiều năm, qua mấy phen sinh tử. Nhưng từ nhỏ nàng đã có lão đạo sĩ, lão đạo sĩ hết lòng dạy dỗ nàng, thậm chí còn dạy nàng đến nỗi nôn cả ra máu, vì nàng rất khó dạy. 

Cũng không phải là do nàng ngốc hay lười, mà là bởi nàng quá thông minh, quá chăm chỉ, luôn có quá nhiều vấn đề suy một ra ba cho lão đạo sĩ, lần nào lần nấy đều khiến ông ấy quay cuồng. 

“Ngay năm đó ta đã nói rồi, ta không còn quan hệ gì với Lệ Vân Sơn nữa, nếu muốn nói là sư phụ thì tiền bối cho ta cuốn tâm pháp kia mới được xem là sư phụ của ta. Nhưng sau đó ông ấy không hề xuất hiện nữa. Lệ Tử Mặc lãnh đạm nói. 

“Vậy, sao lại lan truyền chuyện thánh nữ Vấn Thiên Sơn và Tố Lưu Vân đều muốn gả cho chàng?” 

“Họ muốn gả thì bổn Đế quân phải cưới chắc?” 

Tần Phong Hi sửng sốt, tiếp đó bật cười sang sảng, không sai, đúng là có lý! Tuy rằng những lời này chẳng khác nào vả vào mặt hai vị đại mỹ nhân kia, nhưng nàng thích, nàng thích lắm! 

“Lệ Tử Mặc, ta phát hiện ra mình càng ngày càng thích chàng rồi, phải làm sao đây?” Nàng nhìn hắn, cười đến nỗi đôi mắt cong cong. 

Ai ngờ hắn lại gật đầu như một lẽ đương nhiên, nói: “Đừng sợ, bổn Đế quân không cho người phụ nữ khác cơ hội đâu, nàng không cần sợ thua” 

eyJpdiI6ImJLNmlaSFU1UkhiazJZVFZmdEJxZEE9PSIsInZhbHVlIjoiTWlScDAwd0Z6UzV1dGRXVFJ0SGRDd2hOYk5uYkxMXC9tY09XV01SdDFEbnFxMHhnN2U0ejA0Um1zMVRpWWNiUndrcThKZnpJWWU3eWNDeUN6VE1QUWRtbHd1UlVTZ25sSzdpOVJvV0lxQnFld0VhbEZteXN1V0Nsa2FWRTRieFQrazd2ZGM2cFVuejR4WU9KU2IzcStoeFR3S1JhZkpoSkZzZTRZMldmcmtJU2xKT0tTTEtPbHhSb1FFNnAzSVdiVjBNclN1anBnZWNxUWpvNXdqTk80dlVVWTZBS3BGOUkwYjZjNjRCem1WMEc2MXQ5VnhwcDVhUDhhS1l5UWliVGVGRkQzdEYybmtLQzlBSk9aWWQxVjQyOHg1K2RoNjViN21aeUJ0Vkw2cFp0THpSV1wvUWt6OUpwcDZQZ0JsbEQ2Zm13VTNMZm1KNW1ZZ0txaUEwOHd3Umd2c3ZlM3dzTmtPUkpLRGNsZU1aQnFrcXpxVEpUWmMrK3lTNWdXQURmRkU5eVQ4Wk9sTkprbzVwK0x0YThFeXhKMFwvckZCZm1xZzM2M0lcL3Q0RDFQNTI0cElGVmpVeGdlMUxWZ0FLUTZzZm5TK0lKa2NsdGpYak5KcEVON2RBaTNUK0U3NHIxVHNPVHJwcndBajIzaDdkUFJrWUc1Z3hWQjY2M1VNVXFJY1BRUnZiMFo5WXJPZFNwM2I0eWl1cGxNdz09IiwibWFjIjoiY2RlMGU5ZjhiNWVjZTQ3ZTM2ODdiZTE3N2FhYjUzYWVhZTE5OTk0YzRhZjliNjNiNDkzM2FkNjY1MjhkNGY4ZiJ9
eyJpdiI6InJ0RU0wR0hDaHVMRkgwTG5zZFJDXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZEUTJoemtDXC9Sbm94WVd2emh6VUZCSWxXcDRDbDIyVEFJOHNDc1JwRW85RFR3XC9BVzFuR0lrY0liWnU2ck1jMHhjS2k1RXExd0FRdG5wMFVJYmk2R0xqKzZ5bTViUXJNelwvODBcLzZ3ZXV4RkhkZ1wvOTV6b2FPdFE4TzZ5MEJIMWtoWTlENzkyU0puWVVrQVpYZTM3WGY0czFOZzNITk01U29TaGdiMVN1eUk0SzhGWGdNQVp3QjhWUHFrMW5qU0JxNXp5bWRxa3FsT1VMMzhISXpWNHZWTjRUTlZlWlR6TjI0M2htWGR0d1NtdllrdW1nYTMrZXVPYzlFRXAzYXk0bFkyWTdFTStrZ0VFU29JZVRFQ01rc0FlcE9VYTlEeTBIRmRyZnVSV2dTVWM4NG9HSm9KVnhHV1BQVUtkWEpVVDQiLCJtYWMiOiIwOWExOTJhMTc5YjdjYmUzNTlkNGMyNTM4MzY3ZDc4OTYxMWJmYTcyMWRmYTkxZjc1YjY2MjRlYTlkOTQ2MTEwIn0=

Người đàn ông do nàng chấm, chẳng một ai có thể giành được!

Ads
';
Advertisement