Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Đêm nay, Lệ Tử Mặc ngủ cực kỳ ngon. Tuy rằng từ khi ngủ chung giường với Tần Phong Hi hắn đều ngủ rất ngon, nhưng đêm nay lại ngon đến lạ, ngon hơn bất cứ đêm nào trước đây, không biết có phải vì cuối cùng cũng có người lắng nghe quá khứ của hắn, cuối cùng hắn cũng nói ra nhiều lời như vậy, hay là vì sau khi nói xong, khi đi vào giấc ngủ, nàng đột nhiên lần đầu tiên chủ động xoay người, dựa vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại và nhẹ giọng nói với hắn câu nói kia. 

Lệ Tử Mặc, ta sẽ không để chàng chết đâu. 

Ký ức xa xôi nhất, cũng chính là ký ức sâu sắc mà hắn ghi nhớ thuở ban sơ, chính là mẫu thân hắn bị một thanh kiếm đâm vào ngực, người đàn ông kia rút kiếm ra rồi lại một lần nữa đâm vào, gào lên với khuôn mặt nhăn nhó: “Chết đi, chết đi, hắn tốt hơn ta chỗ nào, vì sao lại muốn thành thân với hắn, ngươi đi chết đi, chết đi, ta muốn cả nghiệt chủng của các ngươi phải chết, để nó phải chết!” 

Lúc ấy hắn năm tuổi. 

Hắn biết, nghiệt chủng mà gã đó nói chính là hắn, người đàn ông đó muốn hắn chết. 

Sau đó hắn được thợ săn nhận nuôi, thật ra cũng chỉ trong thời gian hai năm, hai năm đó, ngày nào thê tử của thợ săn cũng mắng hắn lúc ăn cơm, thế mà vẫn ăn được à, sao không chết đi cho rồi. 

Sau đó nữa, thợ săn bỏ mạng vì hắn, thê tử của ông ấy tự dẫn người truy sát hắn tìm đến hắn, bà ta kêu gào thảm thiết rằng mau giết hắn, mau giết hắn đi! 

Rồi về sau ở Lệ Vân Sơn, bấy giờ người mà hắn vẫn gọi là sư phụ lại tàn nhẫn nói với hắn rằng nể mặt Vân Nhi nên chỉ cho hắn ba chưởng, nếu hắn có thể chịu đựng ba chưởng mà không chết thì sẽ cho qua hết mọi chuyện, không truy cứu tội trộm bảo vật, và hắn cũng không còn là người của Lệ Vân Sơn nữa. 

Ngay sau đó, hắn bị ba chưởng đánh xuống vách núi. 

Cửu tử nhất sinh, là mạng hắn chưa tận. 

Mấy năm sau, hắn vẫn luôn giành giật mạng sống của mình lại từ tay Diêm Vương, có rất nhiều lần hắn cảm thấy mình sắp chết rồi, thậm chí lần trước cổ độc tuyệt mệnh phát tác, hắn còn cảm thấy mình không thể chống đỡ thêm nữa. 

Hắn luôn cảm thấy cuối cùng mình sẽ chết. Không phải sống một cuộc sống dài lâu đắc thọ rồi chết, mà là chết một cách oan uổng, không phải do độc phát thì sẽ chết bởi cổ độc ăn mòn. Thật ra hắn chỉ không cam tâm chứ không hẳn là khó chấp nhận được, dẫu sao thì mạng của hắn cũng chỉ là mạng của hắn thôi. 

Nhưng bây giờ có một người công nhận và tin tưởng hắn như vậy, nói với hắn rằng, Lệ Tử Mặc, ta sẽ không để chàng chết đâu. 

Khoảnh khắc đó, đột nhiên hắn có một cảm giác rằng có người trân trọng mạng sống của hắn. 

Từ bây giờ, mạng của hắn không chỉ là của một mình hắn nữa, hắn phải sống vì nàng, vì nàng. 

Đây là một cảm giác phức tạp khó nói thành lời. 

Cảm giác này thực sự rất tuyệt. 

Trời còn chưa sáng hẳn, đại sảnh khách điểm vẫn còn ánh nến mờ nhạt, tiểu nhị nằm nhoài trên bàn ngủ bị lay tỉnh, dụi mắt nhìn đội ngũ tràn đầy sức sống trước mặt thì lập tức lấy lại tinh thần. 

“Khách quan, các vị phải lên đường sớm vậy sao?” 

“Đúng vậy tiểu nhị ca, đa tạ vì đã tiếp đãi” 

Trong đội ngũ này có một cô nương cười tươi rói cảm tạ hắn ta, trái tim tiểu nhị không khỏi nóng lên. Bọn họ chỉ là tiểu nhị của quán trọ, ai mà thèm để ý đến họ chứ? Đây là lần đầu tiên có người nói cảm ơn với hắn như vậy! 

Tiểu nhị cười toe toét tiễn họ ra cửa, nhìn nàng tiêu soái cưỡi trên con ngựa tốt, hắn ta không khỏi mở to mắt. Cô nương xinh đẹp này cũng biết cưỡi ngựa sao, bảo sao cô nương hung hãn ngày hôm qua muốn mua con ngựa của nàng lại bị từ chối, vậy chẳng phải là kiếm chuyện à. 

Nghĩ đến đây, tiểu nhị đột nhiên vỗ đầu! Vị cô nương kia còn từng dặn dò hắn ta, nếu những người này muốn rời đi thì phải nhanh chóng tới báo cho nàng ta! Sao tự nhiên hắn 

ta lại quên mất chứ! 

Sợ cô nương kia tới làm loạn ở khách điểm, tiểu nhị vội vàng gõ cửa phòng nàng ta. 

“Muốn chết đấy à?” Bị đánh thức vào sáng sớm thế này, Cảnh Tinh Nghiên tức giận kéo mạnh cửa ra, kề kiếm lên cổ tiểu nhị. 

Tiểu nhị sợ run cả người: “Là, là, là tiểu nhân ạ.. 

“Ta nói ngươi này tiểu nhị, ngươi trở chứng đấy à?” Cảnh Tinh Nghiên nghẹn một bụng lửa giận từ ngày hôm qua, cả đêm không ngủ nổi, khó khăn lắm mới vừa ngủ được thì lại bị đánh thức, đương nhiên tính khí sẽ không tốt. 

“Cảnh cô nương, chẳng phải cô nói khi nào vị khách quý kia rời đi thì phải báo với cô sao?” Tiểu Nhị chửi thầm trong lòng, hung dữ như vậy, chẳng trách vị khách kia không cần cô! Nhìn vị cô nương bên cạnh hắn hiền hòa biết bao nhiêu! 

Tần Phong Hi đang lao như bay trên đường đột nhiên hắt xì một cái: “Ai đang nhắc đến bổn cô nương thế” 

Cảnh Tinh Nghiên vừa nghe đã sốt sắng: “Họ sắp đi rồi à?” 

“Cô nương, không phải là sắp, mà là đã đi rồi ạ.” 

“Đã đi rồi?” Cảnh Tinh Nghiên nghiến răng, giơ tay đẩy phăng hắn ra, quay lại phòng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lao ra ngoài. Chắc là người kia cũng tới Băng Nguyên, nàng ta lén lút ra ngoài, chỉ có một mình, nên đương nhiên muốn đi theo hắn. Dù không thể đi cùng nhau thì nàng ta bám theo chắc cũng được. 

Đáng tiếc lần truy đuổi này của Cảnh Tinh Nghiên thúc ngựa cả ngày không ngừng nghỉ mà đến cả mông ngựa của họ cũng không nhìn thấy. 

Nàng ta cũng chẳng nghĩ xem, ngựa của ba người Lệ Tử Mặc, Tần Phong Hi, Nguyệt Vệ đều là bảo mã Đại Uyên, mà ngựa của hai mươi thị vệ kia cũng chỉ đứng sau bảo mã Đại Uyên thôi, con ngựa bình thường mua bên ngoài của nàng ta sao có thể đuổi kịp được? 

Nhóm Lệ Tử Mặc hành quân cấp tốc, cũng không biết Cảnh Tinh Nghiên đuổi theo họ đến nỗi hộc máu đến nơi. Thật ra Tần Phong Hi cũng nhớ tới người này, nhưng nàng cũng lười lãng phí thời gian với nàng ta, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu. 

Mấy ngày tới đây, người trên đường quả nhiên ngày càng đông, đều cùng đi về một hướng. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lúc này tất cả mọi người đều là kẻ thù, đều là đối thủ cạnh tranh, không kịp đề phòng, thường thì không ai bắt chuyện với ai, hay cần sự đồng hành của ai. Băng Nguyên lớn như vậy, hành động một mình thì có thể dựa vào vận may, chứ đồng hành thì chưa chắc. 

Tuy nhóm Lệ Tử Mặc có khá nhiều người đi cùng nhau, nhưng dọc đường cũng không chỉ có nhóm của họ là nhiều người như vậy. Hơn nữa lúc lên đường họ đã cố tình thu bớt khí thế lại, lúc đông người Lệ Tử Mặc sẽ lên xe ngựa, thế nên cũng không có ai nhận ra thân phận. Suy cho cùng, tuy Lệ Tử Mặc vang danh đã hơn một năm, nhưng số người từng gặp hắn rất ít, không dễ bị người khác nhận ra thân phận. 

Mà Tần Phong Hi thì lại càng không có ai quen, trừ phi gặp phải những người từng tham gia đại điện tuyển phi ở điện Cửu Tiêu lần trước. 

Có điều dọc đường họ chưa từng gặp người quen nào. 

Có lẽ vì nhiều người cùng đường nên nửa tháng tiếp theo, họ đều không gặp phải nguy hiểm gì, có mấy tên tôm tép không có mắt nhìn, Tần Phong Hi còn chưa kịp ra tay đã bị nhóm Trần Thập đập cho tan tành. 

Lúc trên đường có trải qua một ngày rằm, cả ngày lẫn đêm nàng đều rúc trong lồng ngực Lệ Tử Mặc, hắn không hề đau đớn chút nào, đây là ngày rằm đầu tiên hắn không cần chịu chút đau khổ dằn vặt nào. 

Thật ra cũng vẫn vất vả, càng sát gần nàng, càng thân mật với nàng thì bản năng của hắn càng dâng cao, càng khó kiểm soát. 

Tới ngày hôm nay, họ đã đi suốt cả tháng trời. 

Tần Phong Hi nhớ nhung chiếc máy bay cũ của nàng, nếu có máy bay trực thăng thì nàng đã tới nơi từ lâu rồi. 

Tuy trước đây nàng từng nghĩ đến việc có cơ hội sẽ đi dạo khắp nơi, bây giờ nàng đã có cơ hội băng qua non nửa nước Đông Thanh rồi, nhưng lại chẳng có lợi ích gì hết, cứ suốt ngày ở trên đường thôi. 

“Đi ba ngày nữa là chúng ta tiến vào Băng Nguyên rồi.” Nguyệt cầm bản đồ chỉ cho nàng xem: “Mấy ngày nay chủ nhân cũng nói với cô nhiều về tình hình Băng Nguyên, tới đó 

cô nhớ phải chú ý. 

Tần Phong Hi không hiểu: “Vì sao lại chỉ bảo mình ta chú ý?” 

Nguyệt nói: “Bởi vì khi tới Băng Nguyên vừa đúng ngày rằm. Vả lại, chẳng phải cô là phúc tinh của chủ nhân sao? Còn nói mình có vận may siêu cấp vô địch, tới lúc đó hẳn là có rất nhiều người tiến vào Băng Nguyên, có thế lực khắp nơi, chúng ta phải tìm ra kẻ thù có khả năng đã bỏ lỡ kia, lại còn vừa hay có thể tìm được phương hướng của thằn lần băng và thạch tủy ngàn năm, nhiệm vụ này sẽ giao cho cô.” 

Tần Phong Hi: “... 

Chết tiệt! 

Đúng là có rất nhiều người muốn tiến vào Băng Nguyên, đây là con đường họ đi, nhưng vẫn còn có vô số con đường khác để tiến vào Băng Nguyên. Tóm lại, chắc chắn bốn phương tám hướng đều có người tiến vào Băng Nguyên. 

Băng Nguyên còn lớn hơn và lạnh hơn so với tưởng tượng của Tần Phong Hi nhiều. 

Khi bước tới địa giới Băng Nguyên, nàng đã mặc thêm một lớp áo bên trong, hai lớp áo ở giữa, thêm cả một chiếc áo choàng lông chồn, và cả đôi giày da giữ ấm được nàng tự đặc chế cải tiến, đeo bịt tai lông xù, quấn chặt người lại nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, buộc phải vận nội lực, làm cơ thể ấm lên. 

Nếu không phải Lệ Tử Mặc nhắc nhở nàng thì nàng cũng không biết nội lực còn có công dụng như vậy. Ở hiện đại nàng chỉ cần mặc một bộ đồ lót giữ nhiệt là được rồi. 

Màu trắng bao la trải dài ngút ngát, núi non và đồng bằng phía xa như hòa làm một màu, nhưng bầu trời lại rất xanh, xanh đến độ trong vắt. 

“Tránh đường nào. 

Phía sau có người cất giọng kêu lên, sau đó mấy con ngựa vọt qua người họ, vó ngựa giương lên làm một ít tuyết bắn vào người họ, Tần Phong Hi bị bắn hơi nhiều. Nguyệt lập tức nói: “Có cần đuổi theo trút giận cho cô không?” 

Tần Phong Hi nói: “Ta là người nhỏ mọn thế sao? Làm gì đến mức đó, chuyện có gì đâu. 

Mọi người đều im lặng cạn lời. 

Nàng không nhỏ nhen ghi thù, vậy mà có hôm một người đàn ông chỉ nói một câu “nữ nhân, mặc nhiều quá chẳng nhìn thấy ngực gì cả”, mà nàng đã ném lương khô của người ta vào phân ngựa? 

Còn có một cô gái giả vờ ngất xỉu muốn vào trong xe ngựa của chủ nhân, nàng còn lột đồ người ta ra chỉ còn lại bộ áo mặc ở giữa, rồi vùi cả người người ta vào trong cát, bảo là tăng cường thể chất cho người ta? 

Thế mà gọi là rộng lượng đấy. 

“Này, thái độ của các ngươi như vậy là sao? Ta nói cho các ngươi biết... 

“Đi hướng nào vậy?” Lệ Tử Mặc chen lời. 

“Bên đó đi. Tần Phong Hi tùy tiện chỉ tay. 

Đám thị vệ cạn lời toát mồ hôi. 

“Cô có thể nghiêm túc hơn chút không?” Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng, đúng là bọn họ dựa vào may mắn của nàng để tìm phương hướng. Nhưng có thể nghiêm túc được không? Vừa rồi nàng bảo nàng rộng lượng không so đo, vậy mà bây giờ lại chỉ vào hướng đoàn người ngựa kia vừa chạy đi làm gì? Còn dám nói là không phải muốn đuổi theo trả thù ư? 

Tần Phong Hi tỏ vẻ cực kỳ vô tội: “Ta thật sự không có ý đó, các ngươi nhìn mây bên đó kìa. 

Mọi người đều nhìn theo hướng ngón tay nàng. 

Phía chân trời xa xăm kia có mấy đám mây trắng to to. Hai mươi tên thị vệ, Nguyệt Vệ đại nhân, bao gồm cả ngài Đế quân, đều nhìn chằm chằm đám mây trắng suy xét thật lâu, cuối cùng là Lệ Tử Mặc lên tiếng hỏi trước: “Đám mây đó có gì lạ sao?” 

Lẽ nào những đám mây đó ám chỉ điều gì sao? 

Nơi có thạch tủy ngàn năm, đến cả mây trên trời cũng cực kỳ đặc biệt? 

Đầu óc mọi người bắt đầu căng ra. 

Lúc này, Tần Phong Hi chớp mắt nói một câu: “Các ngươi không cảm thấy mấy đám mây trắng đó có hình dáng rất đáng yêu sao? Nhìn kìa, có một đám mây giống một con bò sữa! Biết bò sữa là gì không? Chính là bò có thể vắt sữa ấy! Nhìn kìa, đám mây kia, giống bóng dáng của Nguyệt Vệ đại nhân không?” 

eyJpdiI6IkpkYzdHZ0prWFU0REpEajJzMGxPclE9PSIsInZhbHVlIjoieCtmUkt3RzlKb0JZTVwva3k3MXVkZGpFYVJTQjlOK0c4VUhxOEI0RFh0ZEZOVTZvekU1RmpTMEI5citHR3d2UjlRRXRFTWFMYnBUXC9haDM3OUZxcGdSVURMQ1B0cGxlXC9rMER3WktwYXlNOUNIVXJyRStTckVhSjVYVUR4SGRlWnUiLCJtYWMiOiI0MmVjNjMwZTBjYmVmN2Q5MTZkOGY3NmI1ZTFlNzhkMzlmZDM1ZGU1ZTNkYWZiNDdmODljZjBiNDY2Y2IxOWM5In0=
eyJpdiI6IjYyV1l2T0pSc0Q0R3FkMzVTOTlVRUE9PSIsInZhbHVlIjoib0NcL0Z3NGxsenhBOGtvUEMzOTQraGdjVndPUWs0YmQ5ZUtTdGVuVzBGb3ZMY01JMURaVjhxak9lelwvRHVxSzE5TXE4RitscDZpbFRrYjN6YU1xZ1dpUG1sdStpU0VkcHlNZGFydll0ZnRaQ1FvQVRXazl1MVZjQmJJZnM3NnlIMiIsIm1hYyI6IjVlYTQ2YTM4ODA0Mjg3M2Q1OTJiNTQwMDMxMzZmNmVkMTViMmU2MDhlZjJiYTI4YjExZTZkM2Y1NzVmZDgzYTkifQ==

Cô còn dám nói cô không đùa à!

Ads
';
Advertisement