Trước khi xe chấn động, họ hoàn toàn không cảm thấy có người, hơn nữa, mặt đất đột nhiên sụp xuống, nếu có người thì chắc chắn sẽ không chạy kịp.
Vốn dĩ họ đã chuẩn bị ngủ rồi, bởi vì ở bên ngoài nên đương nhiên không thể thoải mái như ở điện tam trọng, do đó y phục trên người vẫn mặc hẳn hoi, chỉ không có áo choàng thôi, áo khoác dày bên ngoài cũng cởi ra nốt. Tần Phong Hi mặc trên mình bộ đồ nam, trước kia đi dạo trong thành một buổi chiều mà mua bao nhiêu là đồ, trong đó có vài chục bộ đồ nam, thế nên bây giờ nàng mặc vậy không bị lộ chút nào. Nhưng những thị vệ lại không dám liếc mắt nhìn qua, cẩn thận tuân thủ lễ nghi, bởi vì trong mắt bọn họ, không mặc áo ngoài tương đương với y phục thiếu chỉnh tề, huống hồ nàng còn không đi tất đi giày, đôi chân trần trụi nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Lệ Tử Mặc ôm chặt nàng, không hề có ý đặt nàng xuống.
Còn hắn vẫn đang đi chân trần trên băng tuyết.
“Lấy giày và tất trong xe ra trước.” Tần Phong Hi nói.
Vừa dứt lời, Trần Thập đã cầm đồ bay lên, cúi đầu tới gần, giơ y phục lên trước mắt, chắn ngang tầm mắt mình.
Tần Phong Hi nhận lấy, rúc trong lòng Lệ Tử Mặc đi giày và tất của mình vào, bấy giờ Lệ Tử Mặc mới buông nàng xuống, lấy áo khoác màu đen tuyền mặc vào cho nàng, rồi lại cài cho nàng đai lưng được chế tác riêng, sau đó lại choàng áo lên cho nàng, lúc này mới khẽ thở phào.
“Chàng mau đi giày đi.” Tần Phong Hi hít mũi một cái, ngồi xổm xuống muốn đi giày giúp hắn.
Lệ Tử Mặc kéo nàng lại: “Bổn Đế quân tự làm”
“Vậy ta cũng đi xem xem!” Tần Phong Hi nói xong liền lao qua.
Cái hố kia ước chừng rộng mười mét, chiều sâu thì nếu so với độ cao mà nhóm Nguyệt đứng, có lẽ là khoảng năm mét.
Tuy ngựa kéo xe không phải bảo mã Đại Uyên nhưng cũng là Xích Huyết hiếm có, bây giờ té bị thương, khổ sở hí vang, đã có thị vệ kiểm tra thương thế.
Thùng xe rất nặng, dùng toàn vật liệu gỗ dày, tuy không rơi vỡ hoàn toàn nhưng vẫn có vài chỗ bị gãy, cửa còn bị Lệ Tử Mặc đá văng.
Bọn họ đều không biết sửa xe, dù có nâng được xe lên thì cũng không sửa được.
Tần Phong Hi thất vọng, không có xe ngựa thoải mái để ngủ nữa rồi. “Dọn đồ trong xe ngựa ra đây đi. Nguyệt dặn dò mấy thị vệ ở đối diện.
Tần Phong Hi nhảy xuống làm hắn ta giật mình: “Tần Phong Hi, cô nên ở bên cạnh chủ nhân!” Giọng điệu hắn đè nén sự sốt ruột. Qua giờ Tý cái là sẽ tới ngày rằm.
Vừa rồi Tần Phong Hi nhất thời không nghĩ tới, bây giờ hắn vừa nói thì trong lòng cũng nhảy dựng lên, ngày rằm tới rồi, nàng phải ở bên cạnh Lệ Tử Mặc một bước không rời. “Ta sơ suất rồi.” Nàng lập tức vận khí, nhưng Lệ Tử Mặc đã bay qua, vươn tay nắm lấy tay nàng.
Nguyệt và Tần Phong Hi đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy thời gian chưa tới nhưng vẫn phải cẩn thận.
Bên trên truyền đến tiếng Tân Nghĩa: “Đứng lại.
Tiếp đó liền có giọng nói xa lạ truyền đến: “Bọn ta không có ác ý gì cả, chỉ là muốn xem đã xảy ra chuyện gì, có cần bọn ta giúp đỡ không?”
“Không cần.
“Xe ngựa của các ngươi bị rơi xuống à? Nghe nói đất ở Băng Nguyên hơi mỏng, không phải nền đất thật, chỉ là một cái hố đột nhiên bị băng tuyết phủ lên thôi, sau đó rơi thêm mấy lớp băng tuyết nữa, nhìn thì trông như mặt đất nhưng thật ra lại chẳng khác nào một cái bẫy. Ta nghĩ vì lúc trước các ngươi nhóm lửa bên trên, xe ngựa lại quá nặng nên mới phá mặt băng trên miệng hố và rơi xuống”
Giọng nói đó không nhanh không chậm, có căn có cứ, đến cả Tần Phong Hi cũng cảm thấy có căn cứ khoa học, vốn dĩ lúc đầu nàng cũng suy đoán như vậy.
Coi như họ xui xẻo, gặp phải nơi như vậy, còn chọn chỗ như thế để qua đêm.
“Đa tạ các hạ quan tâm, xin mời đi cho. Giọng điệu Tân Nghĩa không lạnh lùng như vừa rồi nữa, nhưng vẫn canh chừng không cho người đó lại đây. Người đàn ông kia lại nói: “Nếu đã không cần giúp đỡ thì bọn ta tiếp tục về nghỉ ngơi vậy. Vị huynh đệ này, ta họ Niên, thô danh chỉ một chữ Đao, tới đây để học hỏi thêm kiến thức, thật sự không có ác ý gì đâu. Nếu có gì cần giúp thì cứ gọi tên ta, nhất định ta sẽ tới.
Tần Phong Hi nghe người đàn ông tên Niên Đao nói vậy, chỉ cảm thấy tính tình hắn rất tốt, giọng điệu chân thành bình tĩnh, một chút thay đổi cảm xúc nhỏ cũng không có, cũng hoàn toàn không tức giận với một người lạnh lùng xa cách như Tân Nghĩa.
“Tên Niên Đạo này nói không sai, nguyên nhân rơi xuống đúng là như hắn nói” Nguyệt kiểm tra khắp nơi rồi nói. Hắn ta cũng có vài phần bực bội, nơi nghỉ ngơi này là do hắn ta tìm, hắn ta hoàn toàn không lường trước khả năng này, không ngờ lại không tra ra mảnh đất này có vấn đề.
Bây giờ ngựa bị thương, xe cũng hỏng rồi.
“Mất xe ngựa rồi thì thôi, có khi sau này xe ngựa lại thành gánh nặng” Lệ Tử Mặc lãnh đạm nói.
Lúc này, đột nhiên một thị vệ kêu lên.
“Có phát hiện gì?” Nguyệt lập tức hỏi.
“Nguyệt Vệ đại nhân, ngài nghe xem
Thị vệ kia gõ gõ vào bức vách trước mặt. Đó là vách hố hình thành nên bởi băng tuyết, hắn ta vừa gõ là nghe ra ngay bên kia trống rỗng.
“Lẽ nào còn một cái hố nữa?”
“Đập nó ra” Tần Phong Hi nói.
“Để ta. Một tay Nguyệt vỗ vào vách băng, chỉ thấy vụn băng ào ào rơi xuống, lộ ra một lớp băng bóng loáng khác bên trong, không ngờ lại có chút sáng sủa. “Ồ?”
“Không phải một cái hố khác, không giống nhau, trông nó sâu lắm.”
Tần Phong Hi lập tức chạy qua, cũng kéo theo cả Lệ Tử Mặc.
Vốn dĩ có thể coi đây là một lớp băng trong suốt, bên kia là dưới nền đất, đáng lẽ phải tối tăm u ám mới đúng, nhưng xuyên qua vách tường băng mờ ảo, họ lại có thể nhìn thấy thấp thoáng những bóng xanh bóng đỏ, chỉ là không nhìn ra được là thứ gì.
“Băng động!” Tần Phong Hi hưng phấn.
Đây chắc chắn là băng động! Nơi sụp xuống thật ra chính là lối vào băng động!
Những người khác cũng phấn khích theo: “Tìm thấy băng động rồi!”
“Thật không ngờ đấy! Đúng là niềm vui bất ngờ mà!”
“Phá vỡ vách tường kia, sau đó gọi những người khác xuống” Tần Phong Hi đã phấn khích đến nỗi không chờ nổi nữa, muốn vào thám hiểm ngay. Đây là thứ nàng thích, nàng thích nhất là mấy kiểu thám hiểm thế này, nếu không thì sao có thể tự lái máy bay tới cùng tam giác bí ẩn ở Bermuda.
Lệ Tử Mặc giáng một chưởng qua, không một tiếng động, nhưng dưới chưởng đó liền xuất hiện vô số vết nứt. Tần Phong Hi lại đẩy nhẹ một cái, vách tường dày khoảng hai mươi xen ti mét vỡ nát mở ra, trên mặt đất chất đầy một đống băng.
“Đây là..”
Những người đứng ngoài động đều mở to mắt.
Đẹp không sao tả xiết.
Đây là câu đầu tiên xuất hiện trong đầu họ.
Trong băng động có đủ loại trụ băng, nón băng và tảng băng nhỏ có hình thù kỳ lạ, tất cả đều trong suốt và độc đáo. Phía trên phủ một lớp không rõ là thứ gì, những ánh sáng màu đỏ màu lục màu lam đó phát ra từ những thứ này, ánh sáng đầy màu sắc chiếu sáng những khối băng trong suốt, thoạt nhìn như một hang động thần tiên, khác biệt với trần gian.
Không phải Tần Phong Hi chưa từng thấy băng động ở hiện đại, trên thực tế nàng từng tới một vài động băng về sau đã trở thành địa điểm thu hút khách du lịch, nhưng ánh đèn nhiều màu sắc trong đó là do lắp đặt hệ thống ánh sáng, tạo nên không gian ảo diệu đẹp đẽ. Còn nơi này chắc chắn không có đèn, những ánh sáng rực rỡ sắc màu kia là
sao?
“Chủ nhân, mọi người đều xuống hết cả rồi”
Chỗ sập này cũng đủ lớn, hơn hai mươi người đi xuống mà không hề chật chội chen chúc. Có người muốn châm đuốc, Tân Phong Hi ngăn lại: “Đừng dụ người tới.
Tân Nghĩa khó hiểu: “Đợi lát nữa chúng ta tiến vào, đối phương chắc chắn sẽ qua xem.
“Ngươi ngốc à” Tần Phong Hi trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Chúng ta đi vào rồi mà không chặn cửa lại sao? Chỗ này phải hy sinh xe ngựa của bổn cô nương mới phát hiện ra đấy, dựa vào đâu mà để người khác chiếm hời?”
“Nhưng chặn cửa lại rồi chúng ta không ra được thì phải làm sao?” Tân Nghĩa lại hỏi.
Tần Phong Hi nói: “Chắc chắn còn có một cửa ra khác, cứ tìm là được, ngươi ngốc thế.” Nói xong, nàng liền quan sát xung quanh một chút, bố trí họ mang đầy đủ đồ đạc rồi chuẩn bị vào động.
Tân Nghĩa không nhịn được mà hỏi Trần Thập ở bên cạnh: “Vì sao lại chắc chắn sẽ có một cửa ra khác?”
Trần Thập lắc đầu: “Ta cũng có biết đâu.
Những đồ vật nên mang đều đã mang cả, bây giờ ngựa của họ lại hơi phiền phức vướng víu. E là không gian bên trong không lớn lắm, không tiện để ngựa đi qua, thế nên không thể dẫn theo ngựa.
Lệ Tử Mặc nói: “Phi Ngân sẽ dẫn chúng theo. Phi Ngân và Đạp Tuyết đều là vương giả trong bảo mã Đại Uyên, những con ngựa đó sẽ đi theo chúng, Phi Ngân đi theo hắn đã lâu, chắc chắn sẽ tìm thấy hắn.
Tân Phong Hi nói: “Để ta tạo ký hiệu trên người chúng, tới lúc đó chúng không tìm tới thì chúng ta vẫn có thể tìm thấy chúng”
Lệ Tử Mặc đi theo nàng, thấy nàng sờ soạng bên hông một phen, không biết là dùng gì quét lên thân mình những con ngựa đó, động tác rất nhanh, cũng không nhìn ra chỗ được quét có cái gì.
“Đạp Tuyết, ngoan ngoãn dẫn các huynh đệ đi nhé, đi theo Phi Ngân, cứ đi dọc theo nơi này, nếu có người xấu muốn bắt các ngươi thì cứ đá mạnh vào mông chúng cho ta, đánh không lại thì chạy, đợi ta trở về sẽ báo thù cho ngươi, biết chưa hả?”
Lệ Tử Mặc nghe nàng ghé vào Đạp Tuyết dặn dò cẩn thận, không nhịn được mà nổi vạch đen đầy đầu.
Khi họ tiếp tục xuống hố động kia thì tất cả đều đã chuẩn bị xong.
“Đi thôi, chúng ta vào lấy thạch tủy ngàn năm và thằn lằn băng nào!” Tần Phong Hi hào hứng vô cùng. Nhưng mọi người lại đổ đầy mồ hôi, đi vớ đi vẩn mà phát hiện ra một băng động đã là may mắn ngút trời rồi, đương nhiên họ hy vọng bảo vật có trong băng động, nhưng cũng không dám tự tin tuyệt đối như nàng, nói cứ như thể chắc chắn thứ ở bên trong đang chờ nàng vươn tay tới lấy vậy.
Có điều, Lệ Tử Mặc lại cảm thấy có khả năng, Tần Phong Hi cực kỳ may mắn, cũng là phúc tinh của hắn, nói không chừng nàng nói sao thì sẽ là vậy thật.
“Mặt đất trong động ướt lắm, mọi người nhớ cẩn thận. Tuy Tần Phong Hi phấn khích nhưng vẫn không quên nhắc nhở mọi người.
“Vâng, Tần cô nương yên tâm.
Mọi người vào băng động, bên ngoài vốn lạnh thấu xương, không ngờ vừa vào lại cảm thấy hình như ấm áp hơn nhiều. Mặt đất quả nhiên rất trơn, chỉ có thể cất từng bước nhỏ đi thật cẩn thận.
Vừa dứt lời, hắn ta đã nghe thấy tiếng băng tuyết như trút từ trên đỉnh đầu xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất