Hắn lập tức hiểu ra, không nhịn được mà nhìn sang Tần Phong Hi với vẻ tán thưởng: “Cô mạnh thật.
“Đương nhiên rồi.” Tần Phong Hi không hề khiêm tốn. Cửa động mà họ chặn vừa nhìn cái là có thể nhận ra ngay, nàng dùng nội lực để băng tuyết bên trên rơi xuống, vừa đúng che lấp cửa động, như vậy thì người khác sẽ khó mà nhận ra. Đợi bọn họ phát hiện thì nói không chừng đồ đã tới tay nàng từ lâu rồi.
Bên trong băng động quả nhiên ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, sau khi chặn cửa động thì lại càng cảm nhận được rõ hơn. Bây giờ họ đã có thể đốt lửa, nhưng để đề phòng độ ấm của lửa quá mạnh nên chỉ đốt ba cây đuốc. Sau khi có ánh lửa, bên trong càng đẹp khôn tả. Những ngọn băng, trụ băng, thác băng đó trông như những tác phẩm nghệ thuật độc đáo nằm rải rác trong hang động cực kỳ yên tĩnh này, chẳng biết đã lặng lẽ diễm lệ như vậy trong bao lâu.
Lúc này, đột nhiên Lệ Tử Mặc nắm chặt tay Tần Phong Hi, nàng sửng sốt quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đúng lúc hòa hoãn lại, cái nhíu mày vừa rồi còn chưa kịp giãn ra.
Nàng lập tức hiểu ra, giờ Tý đã tới, tuy có nàng thì độc cổ không phát tác, nhưng hắn đã hình thành phản xạ có điều kiện, thời gian vừa đến là toàn thân đã chuẩn bị sẵn cho sự đau khổ, chờ đợi cơn tra tấn người thường khó lòng chịu đựng nổi kia.
Tần Phong Hi lập tức trở tay nắm chặt lấy tay hắn: “Không sao đâu mà
“Ừ, không sao?” Hắn nhìn nàng, thả lỏng hàng mày, cơ thể căng thẳng cũng buông lơi.
Nguyệt chú ý đến cũng thở phào, càng nhìn Tần Phong Hi lại càng thấy thuận mắt hơn. Nàng rất đẹp, cực kỳ đẹp, lại còn có biết bao công lao, đúng, lần này nếu thật sự có thể tìm được thạch tủy ngàn năm hoặc thằn lằn băng thì lại là công lao của nàng tiếp. Tất cả đều là đại công, đều là công lớn.
“Mọi người nghe đây, mục đích chủ yếu của chúng ta lần này là thằn lằn băng, cho nên, thứ cần tìm là thằn lằn băng, thạch tủy ngàn năm chỉ tiện thể tìm thôi, mọi người đừng có nhầm lẫn giữa chủ yếu và thứ yếu đấy, hiểu chưa hả?” Tần Phong Hi quét mắt nhìn qua mọi người.
“Hiểu rồi ạ!” Chúng thị vệ lập tức hô lên.
“Được, chia nhau ra tìm đi!”
Tần Phong Hi vung tay lên, dẫn đầu đi về phía những tầng băng phát sáng khiến nàng tò mò. Nàng phải xem xem đó là thứ gì. Lệ Tử Mặc bây giờ đã bắt đầu phải dính lấy nàng
không rời nửa bước, hơn nữa hai người nhất định phải có tiếp xúc cơ thể, thế nên một tay hắn ôm eo nàng rồi mặc kệ nàng luôn, nàng đi đâu thì hắn đi đấy.
“Nàng nhìn gì thế?” Nhưng thấy nàng ghé sát vào những trụ băng đó xem xét một cách cẩn thận, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi.
“À, những thứ này chắc là có vi sinh vật phát sáng bám trên bề mặt, nhưng không có thiết bị gì để nghiên cứu cả” Thật ra dù có thiết bị thì nàng cũng sẽ không nghiên cứu xem đây là những vi sinh vật gì, chỉ cần biết nguyên nhân đại khái là được. Những vi sinh vật này cũng không phải có ở khắp nơi, chỉ một vài bề mặt băng có.
Thiên nhiên quả thực vô cùng thần kỳ, dù có là vi sinh vật biết phát sáng thì sao lại có cái đỏ cái xanh chứ? Thật sự quá thần kỳ.
Nàng thám hiểm cũng vì muốn phát hiện ra những thứ thần kỳ này và thưởng thức chúng.
Trong băng động này không đủ ánh sáng, muốn tìm thằn lằn băng toàn thân như một ngón tay tuyết không phải là chuyện dễ, thế nên họ cũng chỉ chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ ảo trong băng động một lúc rồi không có thời gian nhìn thêm nữa, ai nấy đều tìm kiếm dấu vết của thằn lằn băng khắp nơi. Các trụ băng và tảng băng lớn còn đỡ, nhưng những tảng băng dày, băng búp măng, băng chùm nho thì khó hơn nhiều, họ sợ thằn lằn băng ẩn mình giữa các khe hở, thế nên không dám lơ là, tìm kiếm từng chút một.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm như vậy thôi, bởi vì không có ai ghi chép lại đặc điểm của thằn lằn băng, họ cũng không có cách nào dụ nó ra, chỉ có thể dùng đến cách này.
Tân Phong Hi cũng làm thử vài thí nghiệm, chẳng hạn như dùng dược vật có tính dẫn dụ gây mùi, hoặc là phát ra những âm thanh như tiếng muỗi kêu, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
“Ở đây chẳng có gì cả, thằn lằn băng ăn cái gì nhỉ?” Trần Thập đột nhiên hỏi một câu. Vốn dĩ những lời này hắn cũng chỉ tự mình lẩm bẩm, bởi vì đang cảm thấy buồn bực, lẽ nào thằn lằn băng không cần ăn gì sao?
Nhưng Tần Phong Hi nghe thấy lời này xong lại sáng mắt lên, búng tay một cái rồi nói: “Ta biết rồi, nước!” Nếu thằn lằn băng không cần ăn những thứ khác thì chắc chắn cần đến nước.
“Nhưng trong hang động này ở đâu có nước?” Nguyệt hỏi.
Bọn họ cứ tìm như vậy quả thực không phải là cách, cũng không biết phải tìm đến khi nào, ngộ nhỡ hang động này không có thằn lằn băng thì sao? Cứ nghe theo nàng thì hơn.
“Một trong những điều kiện hình thành nên băng động là chắc chắn sẽ có hai cửa ra vào, hơn nữa còn rất kín đáo, hai lối ra cũng phải có đủ độ cao chênh lệch, thế nên cửa còn lại nhất định có địa thế tương đối thấp” Tần Phong Hi nói: “Thứ hai, trong động chắc hẳn có nguồn nước ngầm, hơn nữa, độ ấm ở đó sẽ không khiến nó bị đóng băng.
Bên trong hang động này không có sinh vật sống nào khác để làm đồ ăn cho thằn lằn băng, có lẽ gần nguồn nước sẽ có vài sinh vật sống để thằn lằn băng ăn, vậy nên chúng ta không cần vất vả tìm kiếm trong từng khe hở như vậy nữa, mà phải đi tìm nguồn nước.
Khi Tần Phong Hi nói chuyện, Lệ Tử Mặc vẫn im lặng nhìn nàng như thường.
Tần Phong Hi tự tin tỏa sáng nói ra những kiến thức họ chưa biết, hắn luôn cảm thấy càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thích. Thiên hạ không thiếu phụ nữ am hiểu như nàng, nhưng hắn chưa từng gặp ai biết nhiều như nàng, cái gì mà điều kiện hình thành băng động, họ đều chưa bao giờ nghe nói đến, nhưng nàng có thể liệt kê ra từng điều cho họ.
Hắn thích phụ nữ như vậy, cực kỳ thích.
Hắn ôm chặt eo nàng, lại muốn hít hà hương thơm của nàng tiếp, đáng tiếc ở đây có nhiều người nhìn nên không tiện.
Tìm nguồn nước và tìm thằn lằn băng trong từng góc nhỏ có độ khó khác hẳn nhau. Nàng nói tương đối có lý, điều này khiến mọi người hứng khởi hẳn lên, đám thị vệ nhìn nàng với ánh mắt càng thêm sùng bái.
“Được, vậy bây giờ chia nhau ra tìm nguồn nước.
Băng động sâu ngoài sức tưởng tượng của họ, họ đã tìm một lúc lâu mà vẫn không hề nhìn thấy lối ra. Nhiều người tìm nguồn nước như vậy, Nguyệt đề xuất Tân Phong Hi nghỉ ngơi, nhiệm vụ của nàng là theo sát Lệ Tử Mặc, chỉ cần như vậy là được rồi.
Tần Phong Hi gật đầu đồng ý, nàng chỉ cần đi về phía trước thôi, dù sao thì chỉ cần tới gần nguồn nước là nàng chắc chắn sẽ cảm nhận được. Có vẻ Lệ Tử Mặc cũng nhớ tới lần kia.
Lần đó cũng bởi nàng dựa vào dự cảm mạnh mẽ của mình mà cảm nhận được nguồn nước, cách xa như vậy mà còn cảm nhận được, vậy thì trong băng động này có lẽ sẽ càng dễ nhận thấy hơn. Tuy hắn thật sự không hiểu tại sao nàng lại cảm nhận được.
Thay đổi mục tiêu một cái là trở nên nhanh chóng hơn nhiều. Tần Phong Hi chỉ kéo Lệ Tử Mặc đi ngắm nghía những băng hoa xinh đẹp, đang nói với hắn về những tảng băng điêu khắc nàng từng thấy, Lệ Tử Mặc đột nhiên đứng lại, đồng thời túm chặt lấy nàng.
“Sao thế?”
“Nàng nhìn băng hoa bên kia đi”
Tần Phong Hi nhìn theo ánh mắt hắn, ngay dưới thác băng có mấy băng hoa to như cái miệng bát, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, trông như hoa sen, nửa trong suốt, băng thanh ngọc khiết, trong trẻo mỹ lệ. Đúng lúc một thị vệ đi tới bên cạnh, hắn cũng bị thu hút bởi mấy đóa băng hoa đó, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, rồi vươn tay ra sờ.
“Đừng chạm vào!” Lệ Tử Mặc quát một tiếng. Nhưng thị vệ kia nhất thời không nghĩ lời nói đó là nói với hắn ta, vẫn sờ vào đóa hoa kia rồi mới quay đầu lại nhìn.
Thời gian quay đầu và chạm vào hoa gần như cùng lúc, thế nên hắn ta cũng không nhìn thấy, bên trong nhụy hoa kia đột nhiên vươn ra một thứ to cỡ ngón tay, thứ đó chui vào lòng bàn tay hắn ta, động tác cực kỳ nhanh!
Ngay cả Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi cũng chỉ nhìn thấy thứ đó có màu xám bạc, phần đầu rất nhọn. Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi hoàn toàn trở tay không kịp, bởi vì họ cũng không ngờ thứ đó lại đột nhiên chui thẳng vào tay thị vệ, chờ tới khi họ phản ứng lại thì nó đã hoàn toàn chui vào trong tay thị vệ.
Lúc Lệ Tử Mặc kêu lên, những người khác cũng nhìn về hướng này, thấy họ nhìn thị vệ kia thì cũng đưa mắt nhìn theo.
Thị vệ lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, còn có chút khó hiểu.
“Sao thế?”
“Ngươi không cảm thấy có gì khác thường sao?” Tần Phong Hi vừa hỏi vừa cùng Lệ Tử Mặc đi đến.
Thị vệ kia lắc đầu: “Không có gì lạ cả”
Tần Phong Hi nói với một thị vệ khác ở bên cạnh: “Chém tay phải của hắn đi!”
Nàng nói ra lời này cực kỳ tàn nhẫn, khác hẳn vẻ nói cười hằng ngày với họ, thị vệ kia tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác hỏi: “Tần cô nương, cô nói gì cơ?”
“Mau chém tay phải hắn! Chém tới vai!” Câu này nàng nói với Lệ Tử Mặc, bởi vì chỉ có hắn mới không nghi ngờ dù cho nàng nói gì đi chăng nữa, mà trực tiếp hành động.
Một tay Lệ Tử Mặc ôm nàng, tay kia rút Phá Sát ra, vung lên không trung bay về phía thị vệ kia rồi cứa qua vai phải của hắn!
“Đế quân!”
Thị vệ đó kinh hãi, theo bản năng lăn người đi, tránh được một chiêu này.
Tần Phong Hi cảm thấy hàng mày giần giật, kéo Lệ Tử Mặc đang định chém lần thứ hai lại, sắc mặt đen như mực: “Muộn rồi.
Muộn rồi, ngay vừa rồi nàng nghĩ ra là đã quá muộn, quá muộn rồi.
“Tần cô nương, rốt cuộc cô đang nói gì thế? Muộn cái gì cơ? Ta không cảm thấy có gì kỳ..
Thị vệ kia còn chưa kịp nói ra chữ cuối cùng thì đột nhiên hai mắt lồi ra, đúng, chính là tự nhiên lồi ra, hai tròng mắt bất ngờ xộc ra rất nhiều, sau đó bên tròng mắt phải còn có những vết máu sắc nhọn tràn ra.
Xoet.
Một thanh âm rất khẽ, thứ đồ đó chui ra, cả người đầy máu, trườn trên khuôn mặt hắn, sau đó lại húc đầu, ngay lập tức chui vào gương mặt hắn.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều như bị một bàn tay vô hình tóm lấy yết hầu, hoàn toàn không một ai thốt nên lời, bọn họ thậm chí còn không biết phản ứng như thế nào. Bọn họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, cả người họ lạnh toát, đáy lòng run rẩy. Mà họ không nhúc nhích, không động thủ là bởi đúng như Tần Phong Hi nói, muộn rồi.
Muộn rồi, bởi vì chỉ trong thoáng chốc họ đã không cảm nhận được hơi thở của đồng đội nữa. Tử vong trong chớp mắt.
Cơ thể thị vệ đó cũng ngã xuống ngay khi tiếng kêu này thốt ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất