Sau khi ngã xuống, bọn họ bắt gặp côn trùng kia chui ra từ tròng mắt trái của hắn ta, sau đó tiếp tục ngọ nguậy, cuối cùng chui vào đỉnh đầu của hắn ta.
Mỗi khi con trùng đó tiến vào da thịt sẽ tạo thành âm thanh da bị xé rách, âm thanh ấy vang lên vô cùng rõ ràng trong băng động yên tĩnh này, khiến lông tơ của cả nhóm đều dựng đứng.
“Tránh ra, không được động vào bất cứ băng hoa nào cả!” Lệ Tử Mặc sầm mặt, chỉ một con côn trùng to bằng đầu ngón tay, vậy mà chớp mắt đã đoạt mạng một tên thị vệ võ công cao cường của hắn rồi.
Đúng vậy, nếu tên thị vệ này không có võ công cao cường thì đã không tránh khỏi chiêu kia của hắn!
Tên thị vệ vừa đứng bên cạnh tên thị vệ đã chết càng tức giận và đau lòng hơn. Hắn ta nghiến răng rút trường kiếm ra, muốn chém đứt những đóa hoa băng kia cho rồi. Bọn chúng nào phải băng hoa, băng ở đâu, hoa ở đâu, rõ ràng trong đó nuôi dưỡng quái trùng đáng sợ cơ mà! Lúc này hắn ta vô cùng tự trách bản thân, nếu vừa rồi không phải hắn ta chất vấn Tần Phong Hi, nếu hắn ta làm theo lời nàng nói thì huynh đệ của hắn ta sẽ không mất mạng rồi đúng không!
“Đừng chém!” Lệ Tử Mặc gần như không khống chế nổi sát khí tỏa ra khắp nơi của mình, hắn xoay vòng Phá Sát trong tay rồi quăng ra ngoài, đánh trúng trường kiếm của thị
vê no!
Nhưng lúc trường kiếm kia rơi xuống vẫn đụng phải một đóa băng hoa.
“Rút, rút mau!”
Tần Phong Hi lập tức sợ hãi la lên.
Tên thị vệ kia cũng không suy nghĩ gì nhiều, lần này Tần Phong Hi nói gì thì hắn ta bèn làm nấy, không chần chừ như trước nữa!
Tiếc rằng dù hắn rút lui khá nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng côn trùng đầu nhọn ấy! Lõi của băng hoa bất thình lình nổ tung, sau đó một con côn trùng đầu nhọn bay ra, nhào về phía mặt của thị vệ đó, vừa đến nơi thì nó đã chui tọt vào trong người thị vệ. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Tần Phong Hi chẳng kịp quăng món đồ trong tay ra, trở tay không kịp.
“Tần Ca!”
Hai thị vệ ở gần hắn ta la to, định tiến lên kéo hắn ta nhưng Lệ Tử Mặc đã nổi giận hét thành tiếng: “Tránh ra cho ta!”
Tất cả mọi người lập tức lùi về sau, cách xa hai thi thể và những đóa băng hoa ra rất xa. Người nào người nấy đều sợ hãi khôn cùng, toàn thân lạnh ngắt nhìn hai đồng đội lúc nãy còn sống sờ sờ nhưng vừa chớp mắt đã biến thành hai thi thể, còn có con quái trùng thi thoảng chui ra chui vào khắp người họ. Bọn họ chỉ dám đứng nhìn chứ không dám đến gần!
Cảm xúc u ám đáng sợ vây quanh lòng họ, khiến bọn họ như muốn gào thét, ngực nghẹn lại như không thở nổi: “Tại sao lại như thế.
Có người thì thào thành tiếng.
“Tần Phong Hi, đó là gì vậy?” Nguyệt đi đến bên cạnh Tần Phong Hi, giọng điệu nặng nề. Hai mươi thị vệ đi cùng chuyến này đều là tinh anh trong tinh anh, võ công mạnh nhất. Họ biết sẽ có rất nhiều cao thủ xuất hiện tranh giành bảo vật nên đã chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng vô số lần, ai ngờ chưa kịp đánh nhau với người ta thì đã bị hai con côn trùng nhỏ làm thiệt hại mất hai người.
Tần Phong Hi lắc đầu, nặng nề trả lời: “Ta cũng không biết đó là gì, trước giờ chưa từng gặp loại quái vật đó.
“Vậy tại sao vừa rồi cô bảo chặt tay hắn ta?”
“Ta chỉ đoán thôi!” Tần Phong Hi nhìn hai thị vệ ở chung với mình được một tháng lại biến thành hai cái xác thủng trăm ngàn lỗ, nàng cũng buồn đau không thua gì mọi người: “Vật đó chui vào cơ thể người nhanh chóng và dễ dàng, ta chỉ nghĩ nó sẽ xâm nhập vào nơi quan trọng, cho nên phải nhanh chóng chặt bỏ cánh tay, làm vậy có khi sẽ không bị nó chui vào đầu!”
Nguyệt im lặng, mọi người đều không biết đó là gì, nhưng đầu óc của nàng nhanh nhạy hơn bọn hắn rất nhiều. Lần này hắn ta thật sự thừa nhận bản thân không bằng Tần Phong Hi.
Nguyệt cảm thấy tâm phục khẩu phục Tần Phong Hi. Bởi vì theo hắn ta nghĩ, những gì nàng đã nói trước đây đều là nàng đã từng học mà bọn hắn thì chưa học thôi, chứ không phải nàng giỏi hơn bọn họ bao nhiêu cả. Nhưng hiện giờ khi đối diện với một thứ mà tất cả đều không biết gì về nó, bọn họ lại chẳng nghĩ ra được cách xử lý nào ổn thỏa hết! “Làm gì đây?”
“Đi thôi. Tân Phong Hi nói: “Mau tìm nguồn nước, sau đó tìm thằn lằn băng, tìm được chúng là phải rời đi ngay”
Ban đầu họ cho rằng trong hang động kết băng ngàn năm không có gì nguy hiểm, không có gì sống quá lâu, chỉ có mỗi thằn lằn băng thôi, nhưng bây giờ họ mới biết trong băng động này còn ẩn chứa bao nhiêu vật nguy hiểm đoạt mệnh. Vì vậy phải tăng tốc độ tìm kiếm, rời khỏi nơi này.
“Đừng tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì trong băng động này” Lệ Tử Mặc lên tiếng, hắn không ra tay cứu hai thị vệ kịp thời nên lúc này tâm trạng của hắn rất tệ.
Tần Phong Hi nắm chặt tay hắn.
Không thể trách hắn, không thể trách hắn được.
“Đằng trước cũng có băng hoa thế này!” Một thị vệ đi ở đằng trước bất thình lình hoảng hốt la lên. Hắn ta đi ở đầu, chuẩn bị đi xuyên qua một lối đi khá hẹp, mọi người ở phía sau đều thấy hắn ta đứng yên một chỗ, nhìn chằm chằm ra trước, sắc mặt hoảng hốt lạ thường.
“Cứ kệ nó, không được động vào... Nguyệt vừa nói vừa bước tới, nhưng khi thấy tình hình trước mặt, hắn ta bỗng ngừng lại, câm như hến.
Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi thấy vậy thì biết có điều chẳng lành, lập tức bước đến, thị vệ lui ra một bước để hai người nhìn rõ tình cảnh ngoài trước.
Đến cả Lệ Tử Mặc cũng phải hít sâu một hơi, con ngươi co rụt lại.
Sau khi đi hết con đường ngắn này, trước mặt nào còn đường nữa? Tất cả chỉ toàn là băng hoa, ngợp cả một vùng! Rất nhiều, rất nhiều băng hoa, từng đóa nở rộ vô cùng đẹp đế, từng đó hoa động lòng người, nhưng cũng giống như ma quỷ đòi mạng!
Cả một vùng trước mặt toàn là băng hoa, nếu bọn họ muốn đi qua nơi này thì phải đi xuyên qua đám băng hoa đó. Nhưng vừa nghĩ đến trong mỗi băng hoa đều là một côn trùng đầu nhọn quái dị kia, mọi người đều sởn gai ốc.
Nếu phải chết như hai đồng đội lúc nãy, thì họ thà cắt cổ tự sát cho xong. Hiếm khi mọi người mới nhất trí được tiếng lòng, bọn họ không muốn chết rồi còn phải trở thành ổ cho quái trùng, hoàn toàn không muốn.
Nhưng bây giờ phải ra ngoài ư?
Lỡ thằn lằn băng ở đằng sau đám băng hoa này thì sao? Lỡ thạch tủy ngàn năm cũng ở đằng sau băng hoa này thì sao? Nếu bây giờ họ trở ra ngoài, hai đồng đội của họ đã hy sinh vô ích rồi ư?
Không, dù Đế quân đồng ý thì bọn họ cũng không.
Trần Thập bất thình lình nghiến răng, nói với Lệ Tử Mặc: “Đế quân, thuộc hạ đi trước thử xem, nói không chừng bên trong băng hoa này không có côn trùng hồi nãy, nói không chừng chỉ hai đóa băng hoa kia có thôi!”
Đúng vậy, cũng có thể là vậy, có lẽ không phải chỉ có loại hoa này mới có côn trùng, bằng không cả vùng băng hoa trước mặt những mấy trăm đóa, nếu cái nào cũng có côn trùng thì chẳng phải có những mấy trăm con ư?
Mấy trăm con quái trùng, bọn họ chỉ có hai mươi người, không đủ chia cho bọn chúng!
Lệ Tử Mặc ra lệnh: “Lui ra.
“Đế quân!”
“Bổn Đế quân bảo ngươi lui ra!”
Trần Thập cúi gằm mặt.
“Tần Phong Hi, nàng có cách gì không?” Lệ Tử Mặc ôm Tần Phong Hi rồi hỏi.
“Để ta suy nghĩ đã.” Tần Phong Hi cũng biết nếu bây giờ ra ngoài thì tiếc lắm, lỡ thằn lằn băng ở ngay trước mắt bọn họ mà bọn họ bỏ lỡ như vậy, không biết những băng động khác có thằn lằn băng không nữa. Vả lại, ai dám đảm bảo những băng động khác không có côn trùng giống hiện giờ?
Đáng chết, tại sao lão đạo sĩ không nói cho nàng biết về những côn trùng này, xem ra không phải chuyện gì lão đạo sĩ cũng biết!
Cỏ ma? Có lẽ bọn chúng sẽ sợ cỏ ma? Nhưng lỡ bọn chúng không sợ mà còn kêu gọi toàn bộ côn trùng đến đây thì phải làm sao? Nguyên nhân hai côn trùng lúc nãy chui ra khỏi ổ là vì có người chạm vào đóa băng hoa của chúng.
Nếu như chạm vào băng hoa chúng sẽ chui ra, bọn họ có cách nào tránh đi những đóa băng hoa này mà không chạm vào chúng không?
Không biết cỏ ma có tác dụng không nữa.
Điều đáng sợ nhất bây giờ là nàng không có cơ hội thử một lần, ai biết thử xong sẽ cho ra kết quả sẽ như thế nào?
“Nếu không có cách nào thì chúng ta lui thôi, quay về!” Lệ Tử Mặc thấy nàng cắn răng đau khổ vắt óc suy nghĩ thì nói ngay.
“Không, không được lui.” Nguyệt lắc đầu: “Chủ nhân, không được”
“Đúng vậy, chúng ta không được rút lui.” Tần Phong Hi bất thình lình ngẩng đầu nhìn những đóa băng hoa khác: “Ta cảm nhận được nguồn nước ở đằng đó!”
Lệ Tử Mặc giật thót, quả nhiên nàng cảm nhận được nguồn nước, thật sự cảm nhận được. Thế nhưng cảm nhận thì có ích gì? Hắn nhìn và ước lượng khoảng cách giữa những băng hoa rồi nói: “Ta đi qua thử”
Với khinh công của hắn, nếu chầm chậm đi qua thì chắc chắn sẽ được. Tuy nhiên bên trên có những nhũ băng dài, nhọn hoắc, lít nha lít nhít chỉa xuống dưới, vì vậy hắn không được nhảy lên quá cao, bằng không sẽ bị những nhũ băng kia đâm trúng. Trước mắt vẫn chưa qua ngày rằm, nếu như hắn thả Tần Phong Hi đi thì không thể cử động được nữa, nói gì đến khinh công.
Nhưng nếu hắn dẫn theo Tần Phong Hi vào, hai người cố sức xuyên qua con đường đầy nhũ băng thì rất khó khăn.
Dù chọn cách nào cũng không được.
Vả lại nếu hai người tự mình đi thử, Nguyệt và những thị vệ khác sẽ không đồng ý. Bọn họ đều ở đây, làm sao họ đồng ý cho Đế quân và Tần cô nương mạo hiểm chứ.
“Hay là để một mình ta đi thử.” Tần Phong Hi bất thình lình nói.
“Ta không đồng ý” Lệ Tử Mặc lập tức giận tái mặt.
“Chàng nghe ta nói, thân hình của ta nhỏ hơn chàng, ta có thể nhảy cao hơn một chút và xuyên qua đám nhũ băng kia. Còn chàng lại quá cao to, không thể xuyên qua. Nếu nhảy quá thấp, ta lo sợ sẽ dẫn đám côn trùng trong băng hoa ra ngoài” Tần Phong Hi bình tĩnh phân tích: “Còn nữa, ta đi tìm nguồn nước sẽ nhanh hơn, chàng cũng biết năng lực của ta mà. Không cần biết bên kia có thằn lằn băng hay không, ta cũng sẽ tự tìm cho mình một lối ra khác. Mọi người ở đây chờ ta, đợi khi qua ngày rằm, trời vừa hửng sáng thì quay lại đường cũ, ra ngoài theo lối đi ban ngoài.
“Sau khi ra ngoài thì sao?" Lệ Tử Mặc nhìn nàng.
“Sau khi ra ngoài, ta sẽ đi tìm Phi Ngân Đạp Tuyết, sau đó nhanh chóng chạy về nơi này, tụ họp cùng mọi người. Ta đã bỏ thuốc lên người mọi người rồi, dù mọi người có ở đâu thì ta cũng sẽ tìm được mọi người.” Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, không hề chùn bước: “Lệ Tử Mặc, chỉ có cách này mới là cách tốt nhất hiện giờ, chàng hiểu mà
Chỉ những lúc nàng vô cùng tức giận mới gọi thẳng tên của hắn.
Lệ Tử Mặc biết rất rõ đây là cách tốt nhất hiện giờ, nhưng hắn không nỡ, hắn lo lắng, hắn sợ chứ. Hắn lo nàng sẽ xảy ra chuyện, hắn sợ không được gặp lại nàng nữa.
Vẻ mặt của Nguyệt rất nặng nề. Bọn hắn nhiều người như vậy mà chẳng giúp được gì, phải để một người phụ nữ như nàng đi mạo hiểm, điều này khiến hắn ta không tài nào dễ chịu cho được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất