Thế nhưng thằn lằn băng rất quan trọng, vô cùng quan trọng đối với Đế quân.
Thạch tủy ngàn năm có thể không cần nhưng lần này bọn họ nhất định phải lấy được thằn lằn băng.
“Chủ nhân, thuộc hạ cho rằng kế hoạch của Tần Phong Hi khả quan hơn ạ” Hắn ta trả lời.
Tần Phong Hi nhìn những thành viên khác, các thị vệ đều đồng loạt cúi đầu, cắn răng, quỳ một chân xuống đất: “Xin Đế quân đồng ý với kế hoạch của Tần cô nương”
Đau, đau lắm!
Mười tám thị vệ đều đỏ mắt.
Bọn họ vô dụng, chính vì sự vô dụng của họ nên mới đẩy Tần cô nương mạo hiểm một mình.
Nhưng bây giờ hết cách rồi, nếu Tần cô nương đã quyết thì bọn họ chỉ đành ủng hộ, đây là sự tôn kính lớn nhất đối với nàng!
Lệ Tử Mặc ôm chặt eo nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Tròng mắt của nàng bình tĩnh, sáng ngời, in hình bóng của hắn. Hắn biết chắc chắn lúc này biểu cảm của mình vô cùng khó coi, nhưng bây giờ ai quan tâm điều đó làm gì?
“Còn có một chuyện chàng phải thừa nhận, đó là năng lực xử lý tình huống khẩn cấp của ta hơn tất cả mọi người ở đây, lỡ gặp phải những thứ quái dị như lúc nãy, ta biết cách đối phó hơn mọi người.” Tần Phong Hi bình tĩnh nói.
Tần Phong Hi muốn cứu Lệ Tử Mặc, vì nàng đã đồng ý với hắn rồi. Cho nên nàng phải tìm thấy thuốc dẫn cho hắn, không ai có thể ngăn cản được nàng, ngay cả bản thân hắn cũng được.
Lệ Tử Mặc thấy sự quyết tâm của nàng bèn nhắm mắt lại, gật đầu một cách khó khăn: “Nàng phải đồng ý với ta, còn sống quay về”
“Ừ, ta đồng ý với chàng.
“Phải quay về tìm ta
“Được, ta chắc chắn sẽ quay về tìm chàng.
Lệ Tử Mặc bất thình lình cúi đầu, hôn mạnh lên môi nàng.
Mọi người đều im lặng xoay người sang chỗ khác, kiềm chế, chóp mũi từng người đều ê ẩm: “Chết tiệt, đó là thứ khốn nạn gì không biết!” Có người không kìm được bèn khế mắng.
Đúng vậy, không biết đó là gì, bọn họ cũng không có cách nào đối phó với nó.
Lệ Tử Mặc thả Tần Phong Hi ra, Nguyệt lập tức đỡ tay hắn. Không ngoài dự đoán, vừa cách xa Tần Phong Hi là Lệ Tử Mặc đã ngã khụy xuống đất, gương mặt bắt đầu rỉ máu y hệt hồi trước.
Hắn không thể nói thành lời, cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào nàng.
Trái tim Tần Phong Hi đau như rỉ máu. Kể từ khi trúng cổ độc đến giờ, tháng nào hắn cũng phải chịu đựng sự tra tấn y hệt lúc này, vì vậy làm sao nàng trơ mắt không giúp hắn tìm thuốc dẫn được chứ?
“Ta sẽ tìm ra thằn lằn băng về cho chàng. Ta hứa với chàng, ta sẽ không chết trước chàng đâu, dù phải chết, hai chúng ta cũng phải chết cùng nhau. Tần Phong Hi nói xong bèn bước lên, cúi người xuống và đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi hắn: “Ta thề”
Lệ Tử Mặc nhắm hai mắt lại, rồi lại đột ngột mở ra.
Tần Phong Hi nhận lấy Phá Sát mà một thị vệ nhặt về, cắm nó vào bên hông. Nàng cởi áo choàng, kiểm tra những đồ vật trong thắt lưng của mình, sau đó quay đầu thoáng nhìn Lệ Tử Mặc. Lúc này mắt của hắn đỏ bừng, máu chảy ra từ khóe mắt nhưng hắn vẫn nhìn nàng chăm chú.
“Chàng yên tâm” Tần Phong Hi nói dứt lời bèn xoay người sang hướng khác, dứt khoát nhảy lên, bay thẳng về trước. Một tay nàng dễ dàng tóm được nhũ băng trên đầu, nâng cơ thể lên, len lỏi qua những khoảng trống nhỏ hẹp giữa các nhũ băng lít nha lít nhít trên đầu, bắt đầu di chuyển về phía trước.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó nhìn đám băng hoa ở bên dưới, trái tim đều vọt tới tận cổ họng. Ai cũng sợ những côn trùng kia đột ngột xuất hiện, nàng sẽ bị hàng nghìn con côn trùng xuyên người, không chỗ tránh né và trốn thoát.
Trong băng động yên tĩnh đến độ người này nghe thấy tiếng thở của người kia.
Có người căng thẳng đến mức trán đầy mồ hôi, chảy dài xuống dưới, nhưng họ chẳng còn tâm trí đâu để lau đi.
Ngay cả Tần Phong Hi cũng căng thẳng không kém. Sống còn ở ngay trước mắt, ai không sợ chứ? Nàng cũng không muốn chết vô ích vậy đâu.
Một tay Tần Phong Hi cầm nhũ băng, cẩn thận di chuyển về trước. Lúc nàng liếc nhìn thì thấy mình đã đi qua hơn phân nửa khu băng hoa, những đóa băng hoa vẫn chưa có động tĩnh gì. Đúng lúc này, nàng không nhịn được bèn nhìn xuống dưới, có một đóa băng hoa ở dưới mặt nàng một chút. Đóa hoa óng ánh nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy dường như có thứ gì đó nhúc nhích bên trong. Trái tim Tần Phong Hi lập tức nhảy tới cổ họng, nàng thấy rồi!
Ở lõi đóa hoa đó có một con quái trùng đầu nhọn. Hơn nữa đầu quái trùng đang chĩa về phía này, dường như đang chuẩn bị sẵn sàng bắn ra ngoài bất cứ lúc nào!
Đúng như dự đoán, cả vùng băng hoa này có rất nhiều côn trùng!
Quá đáng sợ!
Ngay sau đó nàng lần mò nắm lấy nhũ băng khác ở trước mặt, nhưng sự cố bất ngờ xảy ra, nhũ băng đó không chịu nổi sức nặng của nàng nên đã gãy làm hai!
Cơ thể Tần Phong Hi lắc lư, suýt ngã xuống dưới.
“Tần cô nương!”
“Tân Phong Hi!”
Bốn thị vệ và Nguyệt đồng thời hét lên thất thanh, tròng mắt Lệ Tử Mặc chảy ra càng nhiều máu hơn.
Tần Phong Hi cố gắng tóm lấy nhũ băng vừa rơi xuống, ổn định cơ thể, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng không dám để phần băng gãy này rớt xuống, một khi nó rơi xuống đóa băng hoa bên dưới thì côn trùng sẽ chui ra mất.
Tần Phong Hi giơ tay lên rồi ném đóa băng hoa ra xa, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Dọa chết họ mất thôi, nếu chuyện này xảy ra lần nữa thì trái tim của họ sẽ nhảy ra khỏi cổ họng mất.
May mắn thay chuyện tương tự không xảy ra, cuối cùng Tần Phong Hi cũng vượt qua khu vực đầy băng kia.
Nàng nhẹ nhàng đáp đất, đứng yên không nhúc nhích, đợi khi không thấy bất cứ hiện tượng lạ nào mới thở phào ra một hơi. Tần Phong Hi bèn quay lại vẫy tay với mọi người, nói lớn: “Ta đi đây! Các ngươi nhớ chăm sóc Đế quân đấy!”
“Tần cô nương phải cẩn thận!”
“Tần cô nương bảo trọng!”
Giọng của đám thị vệ cũng truyền vào tay nàng.
“Lệ Tử Mặc! Chờ ta nhé!”
Tần Phong Hi biết lúc này Lệ Tử Mặc chẳng thể lên tiếng, không thể trả lời mình, nhưng nàng biết chắc chắn hắn đã trả lời.
Nàng hít sâu một hơi, quay người và tiến về trước.
Tần Phong Hi cảm nhận được làn gió nhè nhẹ thổi tới mang theo hơi nước ướt át, trong mát. Nàng đã cách rất gần nguồn nước.
Nàng không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên phía Lệ Tử Mặc, cho thấy nàng đã cách bọn họ rất xa. Ở trong băng động này, nàng không biết bây giờ đã đến hừng đông chưa, không biết đã qua ngày rằm chưa nữa. Tần Phong Hi vẫn lo lắng cho Lệ Tử Mặc, bây giờ hắn y hệt người tàn phế, lỡ gặp phải chuyện gì thì chỉ đành dựa dẫm vào Nguyệt và mười tám thị vệ khác.
Bây giờ Tần Phong Hi chỉ có một mình nên nàng cẩn thận hơn bất cứ kẻ nào khác, không dám chạm lung tung vào thứ gì cả, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy nguồn nước. Địa hình ngày càng thấp hơn, băng càng dày hơn, tạo hình ngày càng kỳ lạ, nhưng bây giờ nàng không còn tâm trạng thưởng thức chúng. Bỗng nhiên Tần Phong Hi nhìn thấy một khối băng trông rất giống đài sen, khối băng lớn đó không trong vắt mà lại có màu ngà ngà như sữa, rất giống màu sữa bò, bên trên dường như còn đang tỏa sương.
Tần Phong Hi khẽ giật mình, đề cao cảnh giác bước đến nơi đó.
Ngay lúc nàng sắp đến gần, bỗng nhiên có tiếng vũ khí sắc bén xuyên qua không trung từ bên kia truyền đến, nhằm thẳng vào đầu của nàng. Tần Phong Hi vốn đã đề cao cảnh giác gần như một trăm phần trăm nên lập tức nhảy lên, đồng thời đá chân ra, đá nhũ băng vừa bay ra quay về chỗ cũ.
Keng!
Nhũ băng va vào cột băng, rớt xuống đất và gãy thành hai khúc.
Tần Phong Hi đứng yên, nhìn sang bên đó.
Cái nhìn này của nàng khiến nàng kinh ngạc vô cùng. Bởi vì nàng vốn tưởng trong băng động chỉ có một mình nàng, không ngờ vẫn còn người khác. Đối phương là nữ, hơn nữa
còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Có điều bây giờ người phụ nữ này khá nhếch nhác, nàng ta khoác bộ váy màu hồng phấn nhưng đã bị đứt mất một khúc, dường như phần vải đó được cột lên chỗ vết thương trên tay trái của nàng ta.
Tuy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia không bị thương, nhưng tóc tai rối bời, mồ hôi ẩm ướt dính chặt vào trán và cổ, khiến vẻ đẹp của người phụ nữ đó bị tổn hại rất nhiều. Nàng ta đứng ở sau cột băng, đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng với vẻ đầy giận dữ.
“Chúng ta không thù không oán mà ngươi lại đánh lén ta, người đẹp à, hành động này không tốt đâu đó.” Tần Phong Hi bất thình lình bật cười thành tiếng.
Mỹ nhân nhếch nhác mở miệng, giọng nói oanh vàng rất êm tai, đáng tiếc lời nàng ta nói ra không xuôi tai Tần Phong Hi cho lắm.
“Không cho ngươi chạm vào đồ của ta”
“Đồ của ngươi? Ở đâu?”
“Đó là của ta!” Mỹ nhân chỉ vào đài sen bên trên.
Tần Phong Hi lập tức vui vẻ hẳn lên: “Theo ta được biết băng động này là thiên nhiên tạo thành, không có chủ nhân, vì vậy đồ vật bên trong cũng do thiên nhiên tạo ra, không có chủ. Vậy tại sao nó biến thành của ngươi rồi?”
“Ta là người tới trước, ta thấy nó trước nên tất nhiên nó thuộc về ta rồi.
Tân Phong Hi nhìn khoảng cách của nàng ta với đài sen, sau đó thoáng nhìn qua mình với đài sen rồi nhíu mày: “Hình như ta ở gần nó hơn ngươi đó.
“Nếu không nhờ ta đuổi thứ kia đi thì đến lượt ngươi đứng ở đó chắc?”
Tần Phong Hi khẽ giật mình: “Ngươi đuổi thứ gì đi vậy?”
“Làm sao? Ngươi muốn đuổi theo nó à?” Mỹ nhân mỉa mai nói tiếp: “Đó là một con thằn lằn màu trắng, nó cắn ta một cái, ta phải chém nó thành nghìn mảnh. Chẳng lẽ nó cũng cắn ngươi?”
“Thằn lằn màu trắng? Thằn lằn có màu trắng ư?” Tần Phong Hi bình tĩnh hỏi thăm, thế nhưng lòng đã vui như mở cờ. Thằn lằn màu trắng, đó là thằn lằn băng! Nơi này có thằn lần băng thật này! Chuyến đi này của nàng hoàn toàn xứng đáng! Thế nhưng tại sao trong băng động này chỉ có một con thằn lằn thôi sao? Còn bị người phụ nữ này chém
thành nghìn mảnh rồi? Nếu thật sự chỉ có một con mà lại bị người khác chém mất, nhất định nàng sẽ giết kẻ đó để hả giận!
“Con vật lớn lên trong băng động có màu trắng thì lạ chỗ nào?”
“Con thằn lằn đó ở đâu?”
Mỹ nhân đánh giá nàng, sau đó bỗng hé miệng: “Ha ha, ngươi cũng muốn thứ đó đúng không? Đi đi, chỉ cần người hứa với ta không giành đài băng bên trên, ta sẽ cho người biết thằn lằn màu trắng đó ở đâu! Con vật đó rất khôn, nơi này lớn như vậy, nếu ta không nói cho ngươi biết thì ngươi không tìm ra đâu!”
Muốn nàng từ bỏ đài băng bên trên ư? Tần Phong Hi nhíu mày, sau đó quan sát đài sen nọ, sương khói màu trắng trên đóa hoa thật sự hấp dẫn người ta, nhưng bây giờ thằn lần băng quan trọng hơn nhiều: “Vậy ta có thể nhìn nó một lát không?”
“Ngươi chỉ nhìn thôi à?” Mỹ nhân vừa nói vừa đi đến gần Tần Phong Hi. Nàng thấy trên cổ áo của nàng ta có thêu một đóa mộc lan màu trắng.
Cổ áo có thêu mộc lan màu trắng, đó là tiêu chí của Bích Tiên Sơn.
Những đều này là Nguyệt đã nói cho nàng biết, Cảnh Tinh Nghiên mà nàng đã gặp lúc trước, trên cổ áo của nàng ta có thêu đó mộc lan trắng.
Không ngờ nàng lại gặp người tiên môn Bích Tiên Sơn ở đây, bởi vì có Cảnh Tinh Nghiên nên nàng không cần nghĩ cũng biết mình không thể kết bạn với người của Bích Tiên Môn được.
Tần Phong Hi đến gần hai bước, cẩn thận ngắm nghía đài sen băng bên trên, đây là thạch tủy ngàn năm đấy à?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất