Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Này, ngươi nhìn đủ chưa?” Mỹ nhân kia vẫn rất căng thẳng, nhìn chằm chằm nàng rồi nói: “Ngươi phải suy nghĩ kỹ vào, ta là Lệ Tiêu Lan của Bích Tiên Môn đấy!” 

Lúc nãy nàng cũng vừa nghe qua cái tên Bích Tiên Môn này, Lệ Tiêu Lan của Bích Tiên Môn nổi tiếng lắm sao? Tần Phong Hi không thể hiểu nói thói quen báo gia môn báo tên họ này, nhưng vẫn lùi lại hai bước, cười nói: “Nhìn đủ rồi, nhưng mà chút nước này không có tác dụng với ta, ta sẽ không tranh với ngươi đâu. 

Rõ ràng Lệ Tiêu Lan vẫn chưa xem thứ kia, nghe nàng nói là một chút nước thì mừng như điên, có điều nàng ta vẫn cố giữ bình tĩnh, vừa nghi ngờ hỏi Tân Phong Hi: “Ngươi tới Băng Nguyên mà chưa từng nghe nói về thứ này à?” 

Biết bao nhiêu người đến đây vì thạch tủy ngàn năm, cho dù nàng không đến vì thứ này cũng nên biết mới phải. 

Tần Phong Hi tỏ ra ngây thơ: “Tới Băng Nguyên thì phải biết thứ này à? Ta đã ở Băng Nguyên tìm thằn lằn ba tháng, thật sự không biết đó là gì” 

Lệ Tiêu Lan sửng sốt: “Ngươi đến Băng Nguyên ba tháng rồi ư?" 

Tin tức thạch tủy ngàn năm vừa mới truyền ra hơn một tháng trước, nếu đã tới đây ba tháng thì không biết cũng hợp lý. 

“Đúng vậy, kỳ lạ lắm à?” Tân Phong Hi xua tay: “Không tìm được thằn lằn thì ta không đi 

Không phải nàng không thể xử người phụ nữ này, Bích Tiên Môn có thể trở thành một trong tam sơn nổi tiếng khắp thiên hạ, thì chắc chắn cũng chẳng phải là kẻ đầu đường xó chợ, vừa rồi Lệ Tiêu Lan ném băng tiễn, nàng có thể cảm nhận được công phu của người này không thấp. Vả lại, nếu như thằn lằn băng ở đây thật, nàng đánh nhau với nàng ta không biết có khiến nó chạy mất hay không, có thể cho qua thì cứ cho qua đi, lừa được nàng ta nói ra nơi thằn lằn băng ẩn nấp mới lợi hơn. 

Mà bây giờ xem ra, những người khác của Bích Tiên Môn thì chưa biết thế nào, chứ riêng hai người mà nàng từng gặp lại rất dễ lừa. Thấy Lệ Tiêu Lan tin là thật, nàng liềền thở phào nhẹ nhõm. 

“Được, nếu ngươi giữ lời thì ta sẽ nói cho ngươi biết con thằn lằn kia ở đâu” Lệ Tiêu Lan chỉ vào nơi nàng ta vừa đứng, nói: “Ở đó có một con đường đó thấy không, đi vào đó ngươi sẽ nhìn thấy một khe nước, con thằn lằn đó chui vào một trong những cái lỗ bên cạnh dòng nước. Còn ngươi hỏi ta cụ thể là cái lỗ nào thì ta không biết, nếu ta biết thì lúc nãy ta đã bắt nó rồi nướng lên rồi!” 

“Ừ, vậy để ta tự tìm, cảm ơn Thẩm cô nương nhé” 

Tần Phong Hi chắp tay rồi đi theo hướng nàng ta chỉ, trước khi bước vào con đường kia nàng đột nhiên quay đầu lại nói với Lệ Tiêu Lan: “Đúng rồi, Thẩm cô nương, ta nghĩ có một câu vẫn nên nói với ngươi, thứ nước không biết từ đâu ra kia tốt nhất ngươi đừng nên uống bừa. 

“Cảm ơn, ta biết mà.” Lệ Tiêu Lan mỉm cười nhìn Tần Phong Hi khom lưng chui vào con đường kia xong, nàng ta lập tức lao tới đài sen. 

Thạch tủy ngàn năm, quả nhiên là thạch tủy ngàn năm, đá như ngọc, nước như nhũ, trên nước có sương trắng! Đây chẳng phải y hệt miêu tả về thạch tủy ngàn năm ư? May mà người phụ nữ ngu xuẩn kia không biết, nếu không chắc chắn sẽ tranh với mình. Nhưng người phụ nữ đó đã biết mình có được thạch tủy ngàn năm rồi, cho nên không thể giữ lại. Nếu không đến khi ra khỏi đây sẽ tiết lộ ra ngoài mất. Nếu đã dễ bị lừa như vậy thì cứ cho nàng ở lại đây luôn đi, chết trong băng động vạn năm xinh đẹp này cũng xem như không thiệt thòi gì! 

Lệ Tiêu Lan vừa nghĩ vừa lấy bình nhỏ làm từ băng ngọc ra cẩn thận cho thạch tủy ngàn năm vào, sau đó cất kỹ. Nàng ta chỉnh trang lại, tỏ vẻ như không có gì rồi trở ra từ nơi lúc nãy mình vào. 

Tần Phong Hi đi vào con đường kia, mới vừa đi được hai bước đã kề tai lên vách băng lắng nghe động tĩnh phía trước. 

Đương nhiên nàng không hoàn toàn tin lời Lệ Tiêu Lan, có lẽ bên trong thật sự có thằn lằn băng, nhưng mà chắc chắn nàng ta sẽ giấu giếm một vài tin tức, ví dụ như nguy hiểm. 

Nếu như không nguy hiểm thì Lệ Tiêu Lan cũng sẽ không nhếch nhác như vậy. Nhưng nàng ta lại không hề nhắc tới, chứng tỏ người này bụng dạ khó lường, nàng quay đầu lại nói với nàng ta câu kia cũng là vì đối phương một cơ hội, nếu khi đó Lệ Tiêu Lan nói với nàng rằng bên trong có nguy hiểm gì, thì nàng cũng sẽ có qua có lại. Đáng tiếc, Lệ Tiêu Lan không nói gì cả. 

Nhưng mặc dù biết bên trong nguy hiểm, Tần Phong Hi vẫn muốn vào, vì thằn lằn băng. 

Quả nhiên nàng nghe được tiếng nước chảy rất nhỏ, xem ra đã tìm được nguồn nước của băng động rồi, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Sau khi không nghe thấy âm thanh khác, nàng bèn bước vào. 

Bên trong lại là một không gian rất lớn, dày đặc băng búp măng, ở giữa có một khe nước nhỏ chảy về phía hồ băng do thiên nhiên tạo ra, hồ băng không lớn nhưng có vẻ rất sâu, bởi vì nước lạnh trong vắt vẫn không nhìn thấy đáy. 

Xung quanh hồ băng có rất nhiều lỗ nhỏ, vừa nhìn đã biết là bị động vật đào ra. Nhìn cái lỗ rộng khoảng một đầu ngón tay, rất có thể là thằn lằn băng thật. 

Nhưng nhiều lỗ như vậy, nàng phải tìm thế nào đây? 

Là có nhiều thằn lằn hay là chỉ có một con thôi? 

Đương nhiên nàng không dám xem nhẹ nguy hiểm nơi này, thế là vừừa phải đề cao cảnh giác vừa tới gần hồ băng. Lúc nàng còn cách vài bước thì đột nhiên có một bóng trắng xẹt qua trước mắt, rất nhỏ nhưng đúng lúc chặn ngang tầm mắt nàng, nàng vô thức nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì lập tức kinh hoàng. 

Vừa rồi nàng còn cách hồ băng hai mét nhưng bây giờ lại đang ở trong hồ! Không chỉ như thế, nàng còn đang chìm xuống, chân như bị thứ gì đó quấn lấy, thứ kia vô cùng mạnh, liên tục kéo nàng chìm xuống dưới. Nước hồ đã dâng tới ngực, còn chìm xuống nữa thì sẽ qua khỏi đầu. 

Tuy rằng nàng biết bơi, nhưng chân nàng đang bị quấn lấy, hoàn toàn không có tác dụng. Hơn nữa nước này cực lạnh, chỉ mới một lúc nàng đã cảm giác sắp đông cứng. Cứ tiếp tục như vậy thì không chết đuối cũng sẽ bị lạnh chết, mà dù không bị lạnh chết cũng sẽ bị tê cóng. Tần Phong Hi biết bị tê cóng cũng sẽ rất phiền phức. 

Tay nàng sờ đến Phá Sát, muốn chui xuống nước xem thứ gì ở dưới đang quấn lấy chân mình, nhưng lúc này, nàng đột nhiên bừng tỉnh, không đúng! 

Vừa rồi nàng không hề di chuyển, vẫn chưa vào trong hồ thì sao mới chớp mắt đã ở trong hồ băng? Chuyện này không hợp lý! 

Nhận ra điểm này, lòng nàng trầm xuống. Ảo giác, đây là ảo giác rất tinh vi. Không biết sau khi lặn xuống thì điều gì đang chờ nàng dưới nước, sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nàng biết mình phải nhanh chóng phá ảo cảnh này, nếu không chắc chắn có nguy hiểm. 

Trong lúc suy nghĩ, nàng chợt phát hiện thật ra nước không lạnh như mình nghĩ, còn có cảm giác dòng nước chảy qua người, vậy thì quá kỳ lạ, ở dưới hồ làm sao có dòng nước, làm sao có cảm giác dòng nước chảy qua rõ rệt như vậy? Tần Phong Hi giật mình hiểu ra, là gió. Chính là gió, nàng không ở dưới nước mà vẫn đứng ở chỗ cũ, có gió thổi qua tạo thành cảm giác dòng nước. 

Nàng phớt lờ sức kéo dưới chân, cẩn thận nhớ lại xung quanh nơi mình đứng lúc nãy có gì? Hình như là có một mảnh nhỏ băng hình lá sen, còn gì nữa? Bên phải còn có một đống vụn băng? 

Đúng rồi, vì sao lại có một đống vụn băng? 

Nàng bỗng chốc mở bừng mắt, Phá Sát trong tay mang theo sát khí sắc bén bay tới đống vụn băng kia! 

“Rít!” 

Tất cả ảo giác biến mất! 

Không có hồ băng, không có cảm giác sắp bị nhấn chìm, nàng vẫn đứng ở chỗ cũ, tuy nhiên đúng thật là có thứ gì đó đang quấn lấy chân nàng. Đó là một cái đuôi rất dài, nó quấn lấy chân nàng kéo về phía đống vụn băng kia, còn ở đó thì lại đang có một cái miệng há hàm răng sắc bén giống như làm từ băng lóe sáng, bên ngoài còn có lớp ánh xanh rõ ràng là độc. Phá Sát cắm giữa cái miệng nhưng không hề thấy máu. 

Thứ kia vùi đầu trong đống vụn băng, bây giờ nàng đã nhìn ra được thật ra đống vụn băng là do thứ đó chui ra tạo thành. 

“Thứ quái quỷ gì thế này?” Tần Phong Hi không nhịn được mắng. Một con thú băng có thể tạo ra ảo giác, lại có răng nọc, tạm thời cứ gọi là thú băng đi, nàng hoàn toàn không biết gì về thứ này, trong ghi chép của lão đạo sĩ cũng không có. Xem ra lão đạo sĩ thật sự chưa từng đến Băng Nguyên, cho nên không có ghi chép nào về nơi này. Điều này đồng nghĩa với việc Băng Nguyên là lĩnh vực mới hoàn toàn lạ lẫm đối với nàng. Dù sao thì ngoài một vài kiến thức địa lý và thường thức, thế giới này có nhiều điểm khác với thế giới mà nàng biết. 

“Chít!” 

Tiếng kêu này làm Tần Phong Hi nhận thấy điều bất thường, con thú trong đống vụn băng đã bị Phá SÁt của nàng đâm trúng không còn cử động, cái đuôi dài quấn lấy nàng lúc này cũng đã mềm như bông thả lỏng ra, cho thấy thứ này đã chết! Vậy vì sao còn phát ra âm thanh? Mà âm thanh này cũng không giống tiếng hét đau đớn lúc nãy. 

Mà đến từ phía trên đầu! 

Vẫn chưa lấy Phá Sát về, nàng không biết dùng kiếm cho nên trên người không có vũ khí sắc bén nào khác, trên đỉnh đầu có thứ gì đó lao thẳng xuống, hơi thở lạnh lẽo phả lên mặt nàng! 

Tần Phong Hi lập tức nhận ra đây là thứ lướt qua mặt mình lúc nãy, bởi vì nàng nhận ra hơi thở của nó. Đây mới là thứ tạo ra ảo giác, còn con vừa rồi rõ ràng chỉ là thế thân đánh lừa nàng, làm vật chết thay cho nó! 

Mẹ kiếp! 

Thứ này có trí thông minh! 

Lúc nhận ra được điểm này, móng vuốt của thứ kia đã về tới trước mặt nàng, vừa dài vừa bén, còn đáng sợ hơn răng độc của con thú băng kia. 

eyJpdiI6IjVGdzRcL2Q4aCtsUzVQRjlIZW1KUWdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRrWVRQbW1Ka3h6WE1XUXcwdU91QTJVN3RkclZtZDBaYzJSV1ZseSs0WVMzUWxsdFJYSXBDV3NuMTNcL3BDaytzaFAwZElyQ2xNK2U1eVRBOVZHNXJ6b25kbDRJaXRMSzB5NUpPRVBuand5SW53Tmw3UG1yYVdqZFlmcFd4aENXbHFLWnpxcVN0Q1wvWG1aXC9DdFwvcDF1M1FBY0FnTWpTT0g4QldFQk5Bc2ZVYmRjeFdIaGZJdlY3K0M0VzBzQit5Z0lOQU04RVFoZWlSbDhCV3VPd1h0ZWxabVE3U2NMc2p5ODY2aFQrWmRNRkdaRnJDS1dUQmw2YXVWVTlKbmI0bkpnb0RlSGRGXC9VNWFqUTVGMzhzeWozQVV6aDlBbHZwZGJ1cmI0MlR4MVBpbGdIR05ub3haY2NieVowSTJ4ekt6aVQwam1zVFQxZ2hkbHNBUTRubzFIY1dyVzR0VDZcL09tNDNjcGVuZm5lSXRtdzZYZFcxXC80RlpJeW5aMTd4ODNvSlBNYVNXUUtaaWVcL3dpSWFPZEw3ejQxcjRjUU1FSUc5R1VkRm5xZ0NoXC8wUlVzY29JU21PSWl1YitNXC9ZYUxjN2p5bTFEOHpxQ2I3TU9ROWN3Z0FRcnNsTnA1b0xLTHJkcndDODdjQlkxM1FjNGF1U0lrMTRzZ2tJQ05YR00waFkwODRpWURQOUZwQ0RtblVJY1l3OXREeVVjYmg2UHJRUkZUMUVnV1pTaUI1dFpXenVZTFwvYlNcL2hKRnQxS1NlVDNsNkFUQUdVN0szSDBHSTljbms5bHJ5UEVDUmM3KzZWamdvVGRGeURtYWZpemhJOEt2TlFMS21xZXZoVTBrZEliYm80XC9cL0plWkFMbEhvaWtPVUhvRjhNRE10cEZtTXlqZzNtSlFyTE9kem1uK2M9IiwibWFjIjoiZjVlZDE5YTEzZDA4NGY5OGRmM2U1ZmQ4MGMwODc5OGVhMWFlZDcxNWNlNGJlN2IyM2QxNTNjNjI1YzE1NTBmYSJ9
eyJpdiI6IjRZdzZiMG5mNUhtcWhHS0dzalwvd3RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVvZzMwR0dvYkc5bHE4NkxONDhMZlhPcWNiTVA4eTB4UjlGc2ZsNU01S29cLzJTNGowalhTdXVuSngrTWQ4aGRkZjNJN0Zmbnh1eXFyWk5qV3owVTVjK01wckZ0WHBxSjZaSDNSS01xWThXRT0iLCJtYWMiOiI4ZWVmZWNiMmRmMjU2N2E5ZGY2NGVlODJjOTI0MzJlZjRmZmE2ZDczZTkyOGM1YzhmYmEzYzMzYmU3Mjk0NDBkIn0=

Chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng ở đây? Thật vô lý, Lệ Tiêu Lan còn chạy được mà chẳng lẽ nàng lại thua nàng ta?

Ads
';
Advertisement