Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Ta liều mạng với ngươi!” 

Tân Phong Hi hét lên, giơ tay bắt chú quyết thôi miên. 

Chắc chắn hơi thở của thứ này có độc tính rất mạnh, giống như khí độc khiến người ta sinh ra ảo giác, nếu nói như vậy thì nó cũng không tà dị gì mấy! 

Thứ kia dừng lại, nhưng chỉ trong giây lát. 

Nhưng chỉ cần trong chớp mắt đó, Tần Phong Hi đã tỉnh táo lại, nàng lăn đến chỗ thú băng, rút Phá Sát từ miệng nó, cũng không kịp dùng chiêu thức đẹp mắt gì mà chỉ trực tiếp quay lưng lại trở tay chém thứ kia. 

Phá Sát không hổ là binh khí nổi tiếng trên đời! Thanh đao lướt qua chém con thú kia làm đôi! 

“Chít!” 

Tiếng chít này là âm thanh cuối cùng mà sinh vật đó phát ra. 

Tân Phong Hi thấy hai khúc thi thể rơi xuống đất thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng quan sát thứ kia, lông của nó màu bạc, hình dáng giống như hồ ly nhưng chân sau ngắn, chân trước dài, thể tích cũng không lớn, chỉ cỡ con mèo thôi. 

Bây giờ nó đã bị chém làm đôi, kỳ lạ là không chảy máu, chỉ chảy ra một bãi dịch màu lam nhạt, có lẽ đây là máu của nó? 

Bởi vì chưa từng gặp giống loài này, Tần Phong Hi cảm thấy hứng thú nên đi qua dùng Phá Sát mổ xẻ thi thể quan sát, sau đó nàng lấy ra một thứ giống như viên bi thủy tinh trong cơ thể nó, bên ngoài có một lớp màng mỏng bao lấy chất lỏng màu lam nhạt. Viên bi nước này chỉ to bằng viên đạn, nhưng lăn trên mặt băng lại không bị vỡ. 

Tần Phong Hi ngẫm nghĩ một lát rồi lấy bình nhỏ ra, bỏ non nửa bình vụn tuyết sau đó cho thứ đó vào, sau đáy lại bỏ thêm một lớp vụn tuyết nữa, cuối cùng cất đi. Có lẽ trở về có thể hỏi bọn họ đây là thứ gì. 

Thứ này mạnh như vậy, không biết trên người có báu vật gì không? Bộ lông này còn dùng được không nhỉ? Lấy trước đã rồi tính sau. Thế là Tần Phong Hi cầm Phá Sát lột bộ lông kia rồi mang đến hồ băng rửa sạch, dùng nội lực hong khô. Lúc xử lý bộ lông thì tiện thể cắt móng vuốt nhọn hoắc của nó xuống, có những móng cứng tới nổi dùng nội 

lực cũng không thể bẻ gãy. 

Lúc nàng làm những việc này thì thật ra đã ngắm tới con thằn lằn nho nhỏ thò ra từ cái lỗ bên cạnh hồ rồi. Giống như Thần y nói, thứ kia có hình dáng giống như con thằn lằn, nhưng bởi vì toàn thân trắng như tuyết nên giá trị nhan sắc cao hơn rất nhiều. Tân Phong Hi giả vờ mặc kệ nó, tiếp tục xử lý bộ lông của thứ kia, nhưng trên thực tế tim nàng đang đập như sấm rền, vừa hưng phấn vừa căng thẳng! 

Quả nhiên nàng siêu cấp may mắn, ngủ ở trong xe ngựa còn có thể rớt xuống hố, vô tình để nàng phát hiện ra băng động, mà trong băng động này lại có thằn lằn băng! Hình như thằn lằn băng bị mùi của thứ này thu hút, đang chậm rãi bò tới chỗ bãi dịch chảy ra từ thi thể, ngay khi nó đã sắp đến gần, một cái lọ nhanh như chớp bay tới chụp lấy nó! 

“Ha ha ha, xem ngươi chạy đi đâu!” Tần Phong Hi mừng đến mức tay run lên, nhanh chóng chạy tới lấy cái lọ đóng chặt nắp! 

Thằn lằn băng đã vào tay ta! 

Giờ phút này, Tần Phong Hi đột nhiên rất muốn chạy đi khoe với Lệ Tử Mặc: “Chàng xem, ta bắt được thằn lằn băng rồi này!” 

Không biết bây giờ mấy người Lệ Tử Mặc đang làm gì. Có lẽ bây giờ trời đã sáng, chỉ cần sau hừng đông Lệ Tử Mặc là sẽ trở lại bình thường ngay, nàng không lo cho hắn nữa, với võ công của hắn, nếu như không gặp phải cao thủ chú thuật hay hạ cổ gì đó thì nàng tin rằng rất khó có ai có thể gây bất lợi cho hắn, ngay cả độc hắn cũng không sợ cơ mà. 

Chuyện nàng phải làm bây giờ là nhanh chóng tìm đường đi ra ngoài, tụ họp với bọn họ. 

Nàng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không nghe giọng của Lệ Tiêu Lan, không biết nàng ta đã uống nước hay mang đi rồi. Tới khi nàng đi ra ngoài, quả nhiên nước đã bị lấy hết, không thấy bóng dáng Lệ Tiêu Lan đâu. 

Tần Phong Hi không hề dừng lại, bây giờ không cần tìm gì nữa, cứ vận nội lực rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài thôi. Nàng cứ nghĩ sẽ nhanh chóng tìm thấy lối ra, không ngờ phải chạy rất lâu mới nhìn thấy ánh sáng. Lối ra ở đó! 

Tần Phong Hi làm việc chưa bao giờ lỗ mãng. Lệ Tiêu Lan đã lấy đồ đi rồi, lối ra này nàng có thể phát hiện thì người khác cũng có thể, nếu đúng lúc bên ngoài có người, nàng lao ra như vậy thì người khác sẽ nghĩ nàng lấy được thứ tốt. 

Cho nên, nàng dựa vào vách động gần cửa, dùng Phá Sát đào một khối băng to, vận nội lực vứt ra ngoài. 

Vù. 

Chính trong chớp mắt đó, nàng lập tức bay ra, cơ thể chưa đáp xuống đã nhanh chóng quan sát xung quanh một lượt. 

Ngoài cửa động không có ai, nhưng mà... Nàng phát hiện bốn phương tám hướng có người đang chạy như bay tới đây, đếm sơ qua thì ít nhất cũng khoảng hai mươi người! Tốc độ của bọn họ cực nhanh, giống như đang tranh giành thứ gì đó! 

Điều đầu tiên Tần Phong Hi nghĩ tới là tin tức thạch tủy ngàn năm ở đây đã truyền ra. Nhưng nó đã bị Lệ Tiêu Lan lấy đi rồi, vậy thì những người này nghe tin ở đâu? Nàng dám khẳng định trước khi bọn họ vào băng động hoàn toàn không biết thạch tủy ngàn năm cụ thể ở đâu. Nếu có người biết, vậy chắc chắn là truyền ra lúc nàng đang tìm thần lần băng! 

Ai có thể truyền tin “chính xác” như vậy, để những người này chạy đến băng động này? 

Đáp án vô cùng sống động! 

Tần Phong Hi lập tức suy đoán ra mọi chuyện. Sau khi Lệ Tiêu Lan ra ngoài thì trùng hợp gặp được ai đó, những người đó nhận ra nàng ta có thể đã lấy được thạch tủy ngàn năm, Lệ Tiêu Lan đánh không lại bọn họ nên nghĩ cách tìm kẻ chết thay, chỉ cần dựng nên một câu chuyện thôi, ví dụ như nàng ta phát hiện ra thạch tủy ngàn năm nhưng bị người khác cướp, nàng ta đánh không lại cho nên chật vật chạy trốn, bây giờ có lẽ người kia đã lấy được thạch tủy ngàn năm rồi. Các ngươi mau đi đi, nói không chừng nàng vẫn chưa đi xa, đang ở gần đó hấp thu thạch tủy ngàn năm! 

Dựng chuyện như vậy là có thể dụ bọn họ đến đây ngay! 

Vậy vấn đề tới rồi, ai là kẻ chết thay trong câu chuyện kia? 

Tần Phong Hi lập tức xù lông! 

Ả khốn Lệ Tiêu Lan kia! 

Không chỉ không nhắc nhở nàng bên trong có nguy hiểm, mà bây giờ còn muốn gắp lửa bỏ tay người! 

Giỏi, giỏi lắm Lệ Tiêu Lan! Lần sau gặp lại nàng nhất định sẽ đốt nàng ta thành con gà trụi lông! 

Nhưng bây giờ quan trọng nhất là chạy! 

Đông người như vậy, ai biết có bao nhiêu võ lâm cao thủ, có bao nhiêu tên biến thái, có bao nhiêu người biết chú biết cổ? Một mình nàng không đánh hết nổi đâu! 

Phải chạy! Có ngu mới không chạy! 

Có điều bây giờ phiền phức nhất chính là bốn phương tám hướng đều có người chạy như điên đến đây, còn có người cưỡi ngựa, đánh xe, rốt cuộc nàng nên chạy hướng nào đây? Bây giờ nhớ ra, Tần Phong Hi mới phát hiện mình không biết cửa ra còn lại của băng động này nằm ở hướng nào. Bởi vì cấu tạo của hang động này không phải một đường thẳng mà là cong cong vòng vèo giống như mê cung. 

Nàng cắn răng, mặc kệ vậy, chỉ đành chạy theo hướng ngược lại với lối vào thôi, cho dù không đúng thì chắc cũng không lạc quá xa! 

Thế là nàng lập tức bất chấp tất cả mà chạy như điên về hướng kia. 

“Người phía trước dừng lại ngay!” 

Phía đối diện có bốn người dùng khinh công bay đến, vừa nhìn thấy Tần Phong Hi, một người trong đó lập tức hét lên, Tần Phong Hi phớt lờ họ, chỉ lo tiếp tục chạy, cắm đầu mà chạy. 

“Kêu ngươi dừng lại, có nghe thấy không hả?” 

“Này, ả đàn bà thối tha kia, gọi người đó!” 

Ngươi mới là đàn bà thối, cả nhà ngươi đều là đàn bà thối! Tân Phong Hi rất muốn dừng lại “hỏi thăm” đối phương, nhưng vừa thấy tốc độ của người kia thì lập tức nuốt lời muốn nói trở về, chạy, tiếp tục chạy. 

Bốn người kia càng lúc càng gần, sắp chặn được nàng rồi. 

Bốn người sóng vai nhau đuổổi theo nàng, tốc độ không giảm chút nào, đồng thời còn giơ trường kiếm trong tay lên, nhìn tốc độ và động tác giơ kiếm của bọn họ thì rõ ràng là sư huynh sư đệ đồng môn! 

“Ả đàn bà thối không nghe lời, đâm cho ả thủng bốn lỗ cho ta!” Một người trong đó cười lớn. 

“Ả có phải là người có được thạch tủy ngàn năm không?” 

“Còn có thể là ai nữa? Tin tức nói ở chỗ này, một cô gái xinh đẹp khoảng mười tám tuổi, mắt hạnh mày dài cằm nhọn. Không sai, chính là ả rồi!” 

“Tốc chiến tốc thắng, nếu không chúng ta cũng không thoát được!” 

“Hiểu rồi!” 

Tần Phong Hi nghe vậy liền mắng thầm Lệ Tiêu Lan té tát. Không chỉ dẫn người đến mà còn bán rẻ nàng. Cái gì là thù cái gì là oán. Trước kia không có, nhưng bây giờ bắt đầu có rồi! 

Ánh mắt nàng lạnh xuống, cầm Phá Sát trong tay không né không tránh, lao thẳng tới chỗ bốn người kia. 

Nhìn từ xa chỉ thấy một cô gái yếu đuối lao tới bốn gã đàn ông cao to cầm kiếm, thế này thì chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng ngay khoảnh khắc hai bên gặp nhau, bốn thanh kiếm còn chưa đâm tới, Tần Phong Hi đã đột nhiên phóng lên đạp lên đầu một trong bốn người, dẫm mạnh xuống. 

Nàng dồn tất cả sức mạnh xuống chân, một đạp này của nàng nặng ngàn cân, ngay khoảnh khắc đè lên đầu người đàn ông là mặt gã đã đỏ bừng lên, khụy xuống, chân ép vỡ băng tuyết, lún cả cẳng chân vào trong lòng đất! 

“Nhị sư huynh!” 

Ba người khác kêu lớn, vô cùng tức giận, đồng loạt tấn công Tần Phong Hi. 

“Nhị sư huynh? Thì ra là Trư Bát Giới à! Thảo nào bụng to như cái thùng phi thế kia!” Tần Phong Hi cười mỉa, giẫm lên đầu người kia rồi mượn lực bay đi như một con diều hâu, bay ra xa mấy trượng. 

“Khốn khiếp, đuổi theo!” 

“Nhị sư huynh thì sao?” 

Ba người nhìn thoáng qua Nhị sư huynh nằm dưới đất, lúc này mới kinh hãi phát hiện mặt gã đỏ bừng, mắt lồi ra, thè lưỡi, đã tắt thở. 

“Tiện nhân kia đã giết Nhị sư huynh!” 

“Đuổi theo, mau đuổi theo!” 

“Câm miệng, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì, muốn kéo những người khác tới đây à?” 

eyJpdiI6InBZQmt3TnM0cVJJMERpMTQxQWFHQWc9PSIsInZhbHVlIjoidzRvXC91d2NPNzFUTXZwZzVIMVdSTXlvcnhhRnFjV3JKTEg0aVRqWHEyYkROaUFpdXQ0czZ0S3JOSXd0V0dDSWdsdkFGS0lcL082RUFBMCtKVE9DQmR0dGxZdGdSeW5RNnRndkxLcmtsQmh6WjdhbmtndXNCZXVJM09vdEcyeXVWM3M1TVBZUFlRQkQ3cUx4aGNYeEpEcEl5UzFUcllpK1RqS1E0ZkM1QzV1TTMrbGJiQ1M3ZlpSNFBsOU9MZGo1TlRNNjZaeXpHMk9ob3ZcL3VBb1B4T29LeHZcLzN0ZGFQdHJ5end4QkM1MWdkcXFSdUltZHZoU09aMVBCVVwvV0JzVHJzM3hhbmI5NkZUOTBtcmJmXC9ra0Q4SHdHeFdBRlB5c2cxZ254N20xaTFcL2V1VWw0ckxoNk81QW5mZ2M5RE5NTDNxSis2a0JpM05sRVZkNmhuYjhKNFcxY0tHcXVEUXNQQ2syR2psd0hTcTJXVjRSUnhZU01UeVQxaWNZbDB6MjVWV1hqb0F0NWNKNUFlcjVIZ08yb0NzWGMxc1k3MkRCU2s3RVR5eGlVQjJnZWxzb3JyM2J2dkFjVGUwTGhyTzJPMTlYVHpLNkdkbVwvZ3pUblJ0S3J4SW9ISnArZUlZdXFVZ2xHWDF6SHo3MzQ3S050Mk9IdTZzc21sV1J4MGFWY1BlREFYeTdSZStQRVwvWFRhU1pFSW5KY3JHdjNQdjBIKzNcL1NFNFFVb3N0NTcxWT0iLCJtYWMiOiIwYjIzZTM1MDY3ZTNjNzk4YWI5NjE5MWNiNWQ5MWNjNmUxZGEzNWZlZGJiNjJkOTQ4MmNkYzc0YjYyOWZkOTRlIn0=
eyJpdiI6IlR0VW9pU1NHTEp0VDFHVkIwbE9pQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiS1V4b0h6ZUFcL3JpaVhqbWhCbkxhVktkdzEzQjltRHRXWTZsVVk3S0lXa0FkRTFZcm1oTVpURmlVeDRiTTZacXA1OXcybUM2eTlKOHpRRnEyTWQwUXdVMm02WEdhamJZN2lNeFY0WDZzNmRJOWx5RDhsZXoyZzBVelpuXC85OXFCS0VIMDR3cUpmNHlQblwvNG1mc0htdTBPMVwvWjIzMUhYMWRkdlJ1UGlNd0xBRnVVZWN3am11NXh5UUtudHJuQVVlayIsIm1hYyI6IjZjMjNkZjhmNmJjZTQ2ZjM0YzMxMTdmMTE2ZGQzNWUxMDRhOGNmZWU0YmFjNjYwNmUwZGUwN2E4NjI3NDJlYmIifQ==

Thế là Tần Phong Hi bắt đầu ngày tháng bị đuổi bắt mệt như chó!

Ads
';
Advertisement