“Ta lặp lại một lần nữa, ta chưa từng nhìn thấy thứ mà các ngươi nói, càng không thể ở trên người ta!”
Tần Phong Hi cầm Phá Sát, người đầy sát khí nhìn hai người đàn ông một cao một lùn chặn đường mình. “Lừa ai vậy? Khắp Băng Nguyên này ai cũng biết đồ ở trên người ngươi! Con nha đầu kia, ta khuyên ngươi mau giao ra đây, nếu không bọn ta sẽ giết ngươi rồi cướp đồ. “Với cái ngữ như ngươi á?” Tần Phong Hi giận đến mức bật cười: “Tới đi, ta đứng yên ở đây này. Nàng nói, sau đó còn khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay đầy khinh bỉ. Hai người đàn ông làm sao chịu được khiêu khích như vậy, thế là lập tức rống lên, một người vung đao bay lên không trung bổ xuống đầu nàng. Người còn lại dùng thủ đoạn đê tiện ném ám khí trong tay vào ngực nàng.
Đáy mắt Tần Phong Hi tối đi, tay phải nàng vòng Phá Sát lên đỉnh đầu, “keng” một tiếng, dùng con dao găm nho nhỏ này để đỡ thanh đao lớn khoảng hai ba mươi cân của người đàn ông cao. Tay trái thì vung lên, bắn ám khí vào trúng tim người đàn ông lùn.
Phập, hai ám khí sắc bén đâm vào ngực người kia, ánh mắt gã tan rã, không ngờ hai ám khí lại đổi mục tiêu đâm tới thân dưới của người đàn ông cao.
“Mẹ kiếp! Ngươi điên rồi!” Người đàn ông cao đang dùng sức trâu bổ đao lớn xuống thì thân dưới bỗng thất thủ, thanh đao trong tay gã lập tức mất hết sức lực, gã hét vào mặt người đàn ông lùn sau đó chật vật lùi lại. Nhưng Tần Phong Hi không cho gã cơ hội đó, nàng ném Phá Sát tới, đồng thời xông thẳng về phía người kia, lúc Phá Sát đâm vào ngực gã cũng là lúc nàng nắm được nó, tay dùng sức gần như mổ bụng gã!
Mà lúc này, người đàn ông lùn mới phát hiện ngực mình đang không ngừng chảy máu, bị cắm hai thứ giống như răng nanh.
Gã không hiểu lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, gã bị trúng vết thương trí mạng này từ bao giờ, nhưng gã cũng không còn cơ hội để biết nữa, vì lúc này gã đã ngã xuống đất chồng lên người đàn ông cao.
Chỉ mới chớp mắt mà hai mạng đã ra đi.
Tần Phong Hi thở hắt ra, đi qua rút hai nanh độc trên ngực người đàn ông lùn, lau khô vết máu sau đó cất lại.
Hai ngày rồi.
Hai ngày nay tin tức nàng lấy được thạch tủy ngàn năm bị truyền khắp Băng Nguyên.
Trong tin tức miêu tả chi tiết đặc điểm cá nhân của nàng, ngay cả giọng nói cũng có miêu tả chính xác. Phụ nữ vào Băng Nguyên tìm thạch tủy ngàn năm vốn đã ít hơn nam rất nhiều, đã thế còn là người trẻ tuổi xinh đẹp, mắt hạnh mày dài, thân hình cao gầy, da trắng, tóc không dài lắm, đi một mình, vũ khí là một con dao găm, võ công rất mạnh. Người phù hợp tất cả những điều kiện này thì có lẽ chỉ có một mình nàng thôi.
Người trong toàn Băng Nguyên sôi trào, ban đầu bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, Băng Nguyên này rộng lớn như vậy, băng động nhiều vô số kể, mà còn không biết vị trí cụ thể ở đâu. Còn nữa, tuy rằng bọn họ không hề nghi ngờ tin tức này, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy khả năng tìm được thạch tủy ngàn năm hoặc thậm chí chỉ là trăm năm cũng vô cùng mong manh.
Bây giờ thì hay rồi, thật sự có tin truyền ra có người lấy được thạch tủy ngàn năm!
Chứng tỏ thạch tủy ngàn năm là có thật, hơn nữa còn có người lấy được!
Tìm một người được miêu tả chi tiết như vậy, nói sao cũng dễ hơn tìm kiếm lung tung như ruồi không đầu!
Thế là người trong Băng Nguyên bắt đầu trở nên điên cuồng, chỉ có một suy nghĩ là tìm, tìm, tìm! Tìm được người phụ nữ kia sớm hơn những người khác!
Còn có rất nhiều người đại diện các thế lực đến đây, thấy tình hình không ổn thì lập tức nghĩ mọi cách truyền thư về với nội dung: Quá nhiều người tranh giành, mau phái cao thủ tới!
Vì thế, hai ngày sau, bên ngoài Băng Nguyên có thêm rất nhiều cao thủ của các thế lực.
Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, tìm ra Tần Phong Hi, cướp thạch tủy ngàn năm.
Tần Phong Hi có giỏi đến mấy cũng không đánh lại mấy trăm người. Huống chi hai ngày nay nàng chưa có gì vào bụng, điều này làm cho một người thích ăn uống, chỉ cần đói bụng là cáu kỉnh như nàng đang vô cùng điên tiết. Vốn dĩ lúc bọn họ đến đã chuẩn bị một xe ngựa to đồ ăn ngon, sau đó xe ngựa bị rơi xuống hố, nàng có bảo thị vệ nhặt lên, mỗi người bọn họ mang theo một cái tay nải lớn chứa đầy đồ, nhưng lúc ấy nhiệm vụ của nàng là ở bên cạnh Lệ Tử Mặc cho nên không ai bảo nàng giúp đỡ mang đồ. Nào ngờ, sau đó xảy ra chuyện, nàng phải đi qua chỗ băng hoa kia nên thậm chí còn chẳng mặc áo choàng, chỉ mang theo tay nải tùy thân và những thứ trên đai lưng, những thứ đem theo phải nhẹ nhất có thể.
Động thực vật ở Băng Nguyên vô cùng nghèo nàn, ở trong băng động nàng còn gặp được hai con thú băng quái dị, nhưng ra ngoài thì đến con thỏ cũng không thấy. Nước thì
dễ giải quyết, khát thì dùng Phá Sát đào một khối băng, dùng nội lực nung chảy vẫn có thể ngăn khát. Nhưng còn đói thì sao?
Sau đó nàng mới phát hiện mình đần. Nàng chỉ lo chạy chứ không muốn đối đầu với họ, không muốn đánh nhau, nhưng đám người kia lại bám riết không tha, mặc kệ nàng nói gì cũng không tin! Vậy thì cứ giết hết luôn!
Giết hết, sau đó lục soát lương khô trên người bọn họ.
Nhưng không biết có phải những người này vì đuổi theo nàng mà chẳng màng ăn uống hay không, hôm nay gặp được bốn nhóm, tổng cộng sáu người bị nàng diệt sạch, nhưng lại chỉ tìm được hai miếng bánh trên người một gã lùn. Còn là hai miếng bánh cứng đến mức cắn không được!
Tân Phong Hi xù lông, quy hết tội lỗi cho Lệ Tiêu Lan. Thù này không báo, không trả cả vốn lẫn lời thì nàng không tên Tần Phong Hi nữa!
Mà kể ra cũng lạ, nếu người ở cả Băng Nguyên đã nghe được tin vậy thì hội Lệ Tử Mặc cũng phải nghe được rồi mới đúng, vì sao bọn họ vẫn chưa tới tìm nàng?
Hơn nữa, rõ ràng nàng đã quét hương truy tung trên người Lệ Tử Mặc, nhưng hai ngày nay chạy quanh khu vực lớn như vậy vẫn không phát hiện bóng dáng bọn họ, giống như đã biến mất rồi vậy.
Đương nhiên, có một khả năng nữa đó là bọn họ đang ở trong băng động. Nếu ở đó thì quả thật nàng không thể truy tung được thật.
Nhưng hôm đó bọn họ phải ra khỏi băng động rồi mới phải chứ? Sao có thể vẫn ở lại đó được?
Lúc này Tần Phong Hi chỉ có thể cố gắng đi tìm Phi Ngân và Đạp Tuyết, bởi vì có thể Phi Ngân Đạp Tuyết đã tới bên cạnh bọn họ rồi.
“Chủ nhân, tìm được Phi Ngân rồi.” Nguyệt vội vàng đi tới, nhóm Trần Thập cưỡi ngựa theo phía sau, dẫn theo một đàn ngựa chạy băng băng đến. “Tất cả ngựa đều ở đây, không thiếu một con. Phi Ngân và Đạp Tuyết làm rất tốt!”
Lệ Tử Mặc đứng trên một tảng đá lớn nhô ra khỏi mặt đất, dõi mắt trông về phương xa, thỉnh thoảng có một hai bóng người xẹt qua, bọn họ không đi cùng hướng, chứng tỏ không ai biết vị trí cụ thể của Tần Phong Hi mà chỉ dựa vào vận may.
“Ừ” Lệ Tử Mặc biết ngựa đã trở về đầy đủ thì cũng chỉ trầm giọng “ừ” một tiếng, mặt không biểu cảm.
Nguyệt Vệ cũng rầu rĩ: “Tân Phong Hi thông minh như vậy, võ công còn rất cao có lẽ không sao đâu đâu ạ.” Hai hôm nay hắn ta đã nói câu này vô số lần, nhưng vẫn không thể không nói tiếp. Vừa là an ủi chủ nhân, nhưng cũng là an ủi tất cả thị vệ.
Hai ngày nay, tất cả thị vệ đều im lặng bất thường, không một ai cười, chỉ lúc ăn mới có người không nhịn được nói một câu: “Không biết Tần cô nương có gì ăn không?”
Kết quả làm chủ nhân cũng ăn không nổi nữa.
Hôm đó sau khi bọn họ ra khỏi băng động cũng nghĩ giống Tần Phong Hi, cứ đi theo hướng ngược lại, cho dù không đúng đường thì cũng sẽ chẳng đi quá xa. Nhưng có lẽ Tần Phong Hi đang bị những người đó ép đến nỗi không có thời gian tìm đường nữa.
Lệ Tử Mặc vừa nghĩ đến chuyện đang có biết bao nhiêu người đuổi giết Tân Phong Hi, biết bao nhiêu người đang đuổi giết người phụ nữ của hắn là lại không giấu được sát khí
toàn thân.
“Đế quân, phía trước có một nhóm người cưỡi ngựa đến” Tân Nghĩa bước nhanh tới: “Thuộc hạ nghe bọn họ nói chuyện, có được một vài tin tức!”
“Nói” Lệ Tử Mặc quay đầu lại nhìn nhóm người kia, có lẽ khoảng mười lăm người, cách bọn họ không xa lắm.
“Bọn họ nói có người kêu gọi thành lập liên minh săn thỏ!”
Nguyệt vừa nghe bốn chữ “liên minh săn thở” là lập tức có dự cảm không lành, quả nhiên, Tân Nghĩa cũng sốt ruột, trầm giọng nói: “Tần cô nương chính là thỏ! Bọn họ nói nhiều người như vậy lại chia năm xẻ bảy, mặc dù ai cũng có tư tâm riêng, nhưng Tần cô nương lại thông minh, võ công cao, cho nên tự tìm Tần cô nương cuối cùng ngược lại sẽ bị giết. Vậy thì chi bằng tất cả mọi người hợp tác với nhau, ai tìm Tần cô nương thì khoan hãy hành động mà báo vị trí cụ thể cho thủ lĩnh liên minh, sau đó thủ lĩnh thông báo cho mọi người, tất cả mọi người cùng nhau xuất phát, thu lưới, vậy thì cho dù Tần cô nương có khả năng lên trời xuống đất cũng khó lọt lưới. Bây giờ đã có rất nhiều người hưởng ứng, thậm chí bọn họ còn bắt đầu kết bạn đồng hành, nói là kéo nhau cùng đi kết minh, nếu bọn họ tìm được thì Tần cô nương sẽ không thể đối phó được nhiều người như vậy.
Rắc!
Hắn ta vừa nói xong, tảng đá lớn dưới chân Lệ Tử Mặc đột nhiên xuất hiện vết nứt, trước mặt đã không còn bóng dáng hắn nữa.
Nguyệt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lệ Tử Mặc giống như con ưng khổng lồ lao tới mười mấy người kia.
Đám người vốn hành động đơn lẻ, lúc nghe được nghe tin thành lập liên minh thì bọn họ vừa hay đang ở gần đó, cho nên đến tập hợp luôn. Mọi người dứt khoát đi cùng nhau, trên đường gặp người đi lẻ cũng tiện đà gọi lại, cứ như vậy lúc đi trên đường đã tập hợp được mười bảy, mười tám người.
“Tìm hướng kia đi, thật đấy, bên này bọn ta đã tìm rồi, không có đâu. Trong đám người có một người đầu trọc vạm vỡ, lưng vác trường đao, nói với những người khác: “Nghe
“Mà thôi ta cũng không quan tâm, sau khi tìm được ả đàn bà thối kia, nếu ta không được chia phần thì cứ đưa ả cho ta, ta mang về làm vợ lẽ cũng ngon rồi... Tên đầu trọc còn chưa nói dứt câu thì người bên cạnh đã hoảng sợ phát hiện đầu của gã đã bay ra ngoài, mà miệng thì vẫn còn đang nói chuyện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất