Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Cơ thể ấy tuôn máu xối xả liên tục, phải một lúc sau mới ngã xuống, đồng thời, cái đầu nọ rơi xuống mặt băng, lăn lông lốc đi xa. 

Tất cả mọi người đều hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đứng chắn trước mặt họ với một thanh trường kiếm trên tay. Người đó mặc y phục đen tuyền, mái tóc đen nhánh cột cao, thân hình cao lớn, toả sát khí đằng đằng, cặp mắt đen láy nhìn họ một cách không cảm xúc như đang nhìn một đám xác chết, như thể đối với hắn thì họ đã tắt thở rồi vậy. 

Một người đàn ông như thế đứng đó tựa như một sát thần, mà trường kiếm trong tay hắn vẫn còn nhỏ từng giọt máu tươi. 

Đó là máu của người đàn ông vừa nói chuyện. 

“Ngươi, ngươi là ai?” Có người lấy dũng khí tiến lên một bước, lớn tiếng hỏi. 

Lệ Tử Mặc không trả lời, chỉ vung cánh tay. Tia sáng sắc bén của trường kiếm lướt qua, lại một cái đầu bị chặt đi! 

“Má ơi! Sát thần!” Có người kinh hoàng kêu lên, bỏ chạy tán loạn. Họ đều biết công phu của hai người đàn ông đã chết ấy ra sao. Hai người đó đã xem như mạnh nhất trong số họ rồi, vậy mà lại bị chặt đầu trong khi còn chưa đối đầu, vậy những người như họ còn đánh thắng nổi không? Chạy mau! Chạy mau! 

Tuy nhiên, mới vừa chạy ra ngoài thì họ phát hiện mình đã bị bao vây. 

Một đám thị vệ cũng có khí thế áp đảo đang xách kiếm, nhìn họ với gương mặt không cảm xúc. 

“Giết, không chừa một mống” 

Giọng nói trầm thấp của Lệ Tử Mặc tựa như tới từ địa ngục. 

“Rõ!” 

Mười tám thị vệ, cộng thêm Nguyệt Vệ, vừa lạnh lùng trả lời xong thì đồng loạt vung kiếm xông lên. 

Đây là một trận tàn sát đơn phương. 

Hai mươi người đấu với mười lăm người, xét về số lượng thì chắc chắn sẽ mạnh áp đảo. 

Bình minh lên, ánh mặt trời rực rỡ, mảnh đất tuyết trắng tinh cũng bị nhuộm màu đỏ máu. 

Cộng thêm hai thi thể ban đầu, mười bảy xác chết nằm la liệt trên mặt băng. Có thể tình trạng này sẽ được giữ rất lâu, không bị thối rữa trong thời gian ngắn. 

Lệ Tử Mặc không quên lời nói của người phụ nữ lúc nãy. Họ đã đi tìm bên kia nhưng không có, phải đi về phía trái. 

"Di." 

Tất cả mọi người cưỡi ngựa. Ở đây băng mỏng hơn, tuyết khá dày, tiện cho họ giục ngựa phi nước đại. Phải tìm, phải tìm cho ra Tần Phong Hi trước những người đó, nhất định phải tìm được nàng! 

Người phụ nữ của Lệ Tử Mặc hắn đâu đến phiên người khác bắt nạt, đã vậy còn đòi thành lập liên minh để truy sát nàng nữa chứ! 

to 

Chúng quá to gan. 

Chỉ là địa giới Đông Thanh thôi mà? Nếu người của Hoàng thất Đông Thanh cũng có phần thì đừng trách hắn cũng lật mặt với Đông Thanh. Cả Bắc Thương nữa. Nếu những người này đều tham gia đuổi giết người phụ nữ của hắn thì chính là kẻ địch của Lệ Tử Mặc hắn. 

Đối với kẻ địch, xưa nay hắn chỉ có một phương châm, đó là tiêu diệt tất cả. 

Hôm nay đã là ngày thứ ba. Sáng sớm ngày thứ ba, Lệ Tử Mặc và tất cả mọi người cùng nhau cố gắng tìm kiếm Tần Phong Hi. 

Mà lúc này, trong lều trại tạm thời của Nhị Hoàng tử Đông Thanh, Cảnh Tinh Nghiên đang uống mật ong giải rượu nhìn Lệ Tiêu Lan đang sơn móng tay một cách sùng bái: “Sư tỷ, tỷ thật là lợi hại, chỉ với một mưu kế nho nhỏ thôi mà đã giúp ta báo thù được rồi!” 

“Ai bắt nạt sư muội ta, ta đều không tha cho kẻ đó.” Lúc này Lệ Tiêu Lan mặc xiêm y màu hồng đào, chải tóc phi tiên thiều, phía trên cài một bộ diêu bằng đá quý, gương mặt kiều diễm như hoa, môi anh đào đỏ tươi, nào còn vẻ chật vật mà Tần Phong Hi nhìn thấy hôm nay. Mà sắc đẹp của Lệ Tiêu Lan lúc này có thể sánh ngang với hai vị Công chúa Bắc Thương. 

“Sư tỷ, sao lúc ta bắt gặp tỷ thì tỷ lại bồn chồn đến vậy? Tỷ không thấy Tần Phong Hi cầm thạch tủy ngàn năm thật đấy chứ?” Cảnh Tinh Nghiên gặng hỏi. 

Lệ Tiêu Lan nhìn nàng ta, nói: “Muội nghĩ nếu ta lấy được thạch tủy ngàn năm kia thì có biết Nhị Hoàng tử ở đây không? Ta đã sớm rời khỏi Băng Nguyên từ lâu rồi ấy chứ. 

“Vậy cũng đúng. Nhưng Nhị Hoàng tử thành lập liên minh săn thỏ thế này, đến lúc đó nếu bắt được Tần Phong Hi mà phát hiện nàng ta không có thạch tủy ngàn năm thì sao? Không phải sư tỷ nói đó là sư tỷ gạt những người khác à?” 

“Nghiên sư muội.” Lệ Tiêu Lan căng thẳng nhìn nàng ta, bảo: “Lần sau muội đừng nói câu này nữa, ta muốn trả thù cho muội còn gì? Muội nói dọc đường bắt gặp Tần Phong Hi kia, nàng ta đắc tội với muội. Nếu đã bắt được nàng ta, không lục soát được thứ đó trên người nàng ta thì cũng có thể nó đã bị nàng ta uống rồi mà!” 

“Sư tỷ quả là thông minh hơn ta!” 

“Nhị điện hạ. Giọng của thị vệ truyền đến từ bên ngoài lều trại. Kế đó, một người đàn ông chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đi vào. Hắn ta mặc cẩm bào màu xanh nhạt, giắt ngọc bội màu tím bên hông, đội phát quan ngọc màu tím, mày rậm, mắt ưng, môi mỏng. Là một chàng trai có ngoại hình hết sức thu hút. 

Lệ Tiêu Lan và Cảnh Tinh Nghiên đứng lên, cúi người với hắn ta: “Nhị điện hạ. 

“Tiêu Lan miễn lễ, Cảnh cô nương miễn lễ” 

Nghe hắn ta gọi mình là Tiêu Lan, Lệ Tiêu Lan mỉm cười lại gần hắn, đỡ hờ hắn ta đến ghế chủ tọa ngồi xuống rồi hỏi nhỏ: “Điện hạ có tin tức gì tốt không?” 

Người vừa đến chính là Nhị hoàng tử Đông Thời Lâm của Đông Thanh Quốc. Không ai biết rằng hắn ta và Lệ Tiêu Lan của Bích Tiên Môn có tư tình với nhau. Dù gì Lệ Tiêu Lan cũng thuộc Bích Tiên Môn, nếu nàng ta để lộ mối quan hệ của mình với hắn ta thì người của Hoàng thất sẽ xem Bích Tiên Môn đứng về phía Đông Thời Lâm, chắc chắn phe Thái tử sẽ hành động. 

Đó là lý do tại sao mối quan hệ của họ chưa thể công khai được. Trong chuyến đi đến Băng Nguyên này, hắn ta dẫn theo thân binh của mình nên Lệ Tiêu Lan và Cảnh Tinh Nghiên lặng lẽ vào ở cũng không sao. Đông Thời Lâm cũng vui lòng với việc thể hiện sự thân mật với Lệ Tiêu Lan trước mặt sư muội nàng ta, xem như làm nàng ta nở mày nở mặt hơn. 

“Thái tử cũng đến Băng Nguyên, tin tức này không tốt lắm” Đông Thời Lâm nói: “Hôm nay vẫn chưa ai phát hiện bóng dáng của người phụ nữ kia, có điều ta đã cử hết ám vệ đi rồi. Nhiều người sẽ dễ tìm hơn, kiểu gì cũng sẽ tìm được người phụ nữ đó trước những người khác thôi. 

Cảnh Tinh Nghiên và Lệ Tiêu Lan nhìn nhau. Để Tần Phong Hi không đoán được ai là kẻ tuồn tin tức của nàng ra ngoài, Lệ Tiêu Lan đã không nói cho Đông Thời Lâm và những người khác biết tên của Tần Phong Hi. Bởi vì đây là cái tên mà lúc nàng ta gặp được Cảnh Tinh Nghiên, trời xui đất khiến thế nào hai người lại cùng nói về người phụ nữ mà mình đã bắt gặp thì mới biết có sự trùng hợp này. Chứ không còn ai khác biết tên của Tần Phong Hi cả. Nếu cái tên này được truyền đi thì chắc chắn Tần Phong Hi sẽ biết đầu 

sỏ của tin đồn chính là Cảnh Tinh Nghiên. 

Thật ra không phải Lệ Tiêu Lan sợ Tân Phong Hi, vì trong suy nghĩ của nàng ta thì đằng nào kết cuộc của Tần Phong Hi đã được định sẵn là cái chết rồi, sợ là sợ Lệ Tử Mặc thôi. Trong lòng Lệ Tiêu Lan thì Lệ Tử Mặc không khác nào ác quỷ, mà Cảnh Tinh Nghiên lại là cháu gái được môn chủ sủng ái, nếu khiến Cảnh Tinh Nghiên không được như ý, nàng ta quay về nhõng nhẽo với môn chủ thì thể nào Lệ Tiêu Lan cũng tới số. 

Do đó, Lệ Tiêu Lan buộc phải làm theo ý nàng ta, phải bảo đảm trong chuyện này cũng có Cảnh Tinh Nghiên nhúng tay vào. 

Có trời mới biết nàng ta mong tiết lộ tên của Tần Phong Hi ra ngoài biết bao. Như vậy thì đến cả Lệ Tử Mặc cũng sẽ chú ý lên Cảnh Tinh Nghiên, và nàng ta sẽ có nhiều cơ hội thoát thân hơn. 

Bây giờ Đông Thời Ngọc đến thì chẳng khác nào họ có thêm một kẻ địch, lại còn là kẻ địch mạnh. 

Lệ Tiêu Lan ngẫm nghĩ: “Điện hạ, có cần ta đến chỗ Thái tử... 

Nàng ta chưa kịp dứt câu thì đã thấy sắc mặt của Đông Thời Lâm có chút khó coi: “Ta nghĩ có lẽ nàng đi cũng vô ích thôi, vì Thái tử hoàng huynh đã dẫn theo mỹ nhân rồi. “Ồ? Không biết Thái tử dẫn ai theo vậy?” Nghe xong, tâm trạng của Lệ Tiêu Lan có phần phức tạp. Ban đầu dường như Đông Thời Ngọc khá có thiện cảm với nàng ta, nhưng nàng ta đã chọn Đông Thời Lâm, rồi mối quan hệ với Đông Thời Ngọc đã... 

Nhưng lúc này nghe nói hắn ta mang theo mỹ nhân bên mình, nàng ta vẫn thấy lòng ngổn ngang khôn kể. 

“Đại Công chúa Bắc Thương, Bắc Hải Đường” Đông Thời Lâm nói. 

Lệ Tiêu Lan ngẩn người, Cảnh Tinh Nghiên cũng ngạc nhiên bật thốt: “Bắc Hải Đường cũng tới ư?” 

“Sao vậy, sao Cảnh cô nương ngạc nhiên thế?” 

“À, phải rồi, ha ha, lúc trước ta nghe nói nàng ta đến Phá Vực để tham gia đại điển tuyển phi của Lệ Tử Mặc Đế quân mà? Sao bây giờ lại ở cùng với Ngọc Thái tử rồi?” Đông Thời Lâm trả lời: “Có lẽ lúc ở Phá Vực, hai người họ đã ưng ý nhau thì sao?” Hắn ta đang định nói thêm thì một thị vệ ở ngoài báo cáo: “Báo cáo, điện hạ, có biến!” 

Đông Thời Lâm nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc tới cạnh cửa, hắn ta quay đầu lại dặn dò: “Mấy ngày nay hai người đứng ra ngoài. Bên ngoài rất loạn, sợ có kẻ không có mắt, lầm tưởng hai người là người phụ nữ đó” 

Hai vị này cũng trẻ trung, xinh đẹp, đã vậy tuổi cũng xấp xỉ. 

Không cần hắn ta nhắc nhở thì Lệ Tiêu Lan và Cảnh Tinh Nghiên cũng biết, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao họ lại tới chỗ hắn ta. Việc ẩn náu ở đây sẽ giúp họ được yên bình hơn, an toàn hơn. Những kẻ đó chắc chắn không dám đến tận lều vải của Hoàng tử Đông Thanh để tìm người. Vả lại tin tức cũng vốn nói rằng người phụ nữ kia đi một mình. 

Ở bên ngoài, Đông Thời Lâm hỏi thị vệ kia: “Có chuyện gì vậy?” 

“Bẩm điện hạ, có người phát hiện mười bảy người đã bị giết cùng một lúc. Cách thức giết người của kẻ đó rất tàn nhẫn, chặt hết đầu đi rồi! 

“Mười bảy người cùng bị giết à?” Đông Thời Lâm lấy làm kinh hãi: “Mười bảy người đó có thân phận gì?” 

“Không phải người thuộc các môn phái lớn, chắc là một vài võ giả tự do. Có thể họ đi cùng nhau, hợp tác nên đi chung, nhưng toàn bộ đều bị giết” “Cùng một người giết à?” 

“Có lẽ là không ạ, cách thức và chiêu thức võ công khác nhau” 

Đông Thời Lâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải một mình người phụ nữ kia giết thôi. Hắn ta còn tưởng nàng mạnh đến nỗi một mình chấp hết mười bảy võ giả nữa chứ! Nếu đúng là vậy thì hắn ta phải thay đổi kế hoạch: “Có lẽ họ xảy ra mâu thuẫn với những người khác thôi. Bọn mãng phu thì suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết. Tiếp tục cho người đi thăm dò, có tin tức gì thì báo lại ngay cho ta” 

“Rõ.” 

Sau khi thị vệ rời khỏi đây, Đông Thời Lâm quay đầu nhìn thoáng qua lều của Lệ Tiêu Lan, ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định rời đi, bởi vì có Cảnh Tinh Nghiên ở đây thì hơi bất tiện. Nhưng mà hắn ta có cần đi thăm vị Thái tử hoàng huynh ấy của mình không nhỉ? 

Nhưng Đông Thời Lâm không ngờ được rằng, hiện giờ Tần Phong Hi đang cách lều của mình không xa, đã vậy còn đang trên đường tới đó. 

Lại một ngày trôi qua, sáng sớm nàng đã ngâm mềm hai cái bánh ấy bằng nước tuyết, cắn răng nuốt xuống bụng. Sau khi ngâm, hai cái bánh trương to, nàng không nỡ ăn hết trong một lần nên ăn một cái, để dành một cái. Bây giờ nàng ngâm nước tuyết tiếp, xé thành từng miếng nhỏ để ăn. 

eyJpdiI6IlFxMlpHdzArT2hSemJiczl5Wm1pd1E9PSIsInZhbHVlIjoib24yNkc5RFE0RytcL1NyTDJJQ0ZPbnBveGdIYWZtZ2l4TFVFUWlTVTZncGxXWk9Lb1wvNkQ3dWVhSEQ1aDNQa292c0hja1JpY3lXM1k3bFh6QURkQStieVlvNjJqc1dxNDVIRnlyOEs1QmxLUXEwUEt0K3BMblU0Y3FzVVFVdTFlcUhVcTE0T1QzT1wvaUQzbzhiMzg5S3BMWVZDbm1EZmNRZm5Zem10S2x0ODJta1JwVGNEQU9YQlVrZHpxKyszZW54ZnJMeWJXV3hTdlVsWGpEXC8xb29zTTNxaXhvYTFYMkRjNUttSjU5V3RyMGpWT3BQZU1kVTMxZFB2WFRuV0lRUUNMWHB3Z3prXC9rdkw1Rmp3N1p0eG1BV255SDAzYk16RGpFY0hLRVJteE9wbnhhdHZPUm9ZQnI4MXpLbjRiSXdhZGNBOG5WWmRjUUZzK1VvU2FOUDRJd1lIZ1BUNDJrcm80eXlyakJhVnU1bXZ6WnNSbEt2TDVvajlKVWNlUkI3dDJvWk5xUUQ0RTVWR28wXC9rV2FpM0hiY2RsamZlMlQ0TlhuZUFXVkMrblpqQktSbEtna1wvbndWY1ZVeUorbVowbUlqRXdJU1FCdEc1dG53c0NwZUZuMER3PT0iLCJtYWMiOiJlNjVjZGU1NDc4NjAyOGIxYmI2OTM2NDNjMTk0NmRmOTM0N2EyNjA5ZWM4OGI3ZTgxNzE1NTg3MDFkNjgxZmE5In0=
eyJpdiI6IkxYKzVSbkpHVkVJRytJaERzXC8yTW9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZIa3ZiNkFiQStmbnE0d3lRajg3RzlmMjJ3TTdvZSs4S3FBZGp2QXg4Y0g2SU95ODgxRWxLeDRMSDZsM2dTU1kxeWpDOHY1MDViRjVJQnNsbSsrZHBDZTNSXC9sVm9JU0E1Nnp1Z0ZXSFZlOXc1c2ZXTGl1XC9wUllsamRlcUtKQktXXC9kcGF2ZzJZbWNSWFg2bGF0RmVxUUFKbEx3aWtYeThocHhzUGF4MzhZXC8zT1FPamtTdkZUWUg1cUg2Sm1KR3JkVWlqblNyd1pFM2lhejhZZ2l0cGszTG4zV0JnNGZFcWh3SlIxVkxBN2xQUEJuSGtSUDZGNTloQzF6VkNydnNGa1dUWWtHUTRkN1hia1g3SVREZlNoZVpEVElNVlpWN2NCc3ZweWJKRUw0RmNYRmc1d3dhb0lPdHlicWRKN1hYM1phOTVZeDNUaENHMUJsXC84SHFMMkg4MmhUcXJuajRaZFBnWEY5WFwvTHJWVFRzOFFkXC9nZXQ0TmlsQVo2UjNmb3J6RkpZNmVIWG1wM2gwdHE5ZUhZQllkNWc0a2V3Z0N3XC9QWEhPalYyeHZ0d3IwY3EwY1wvZ2VRS2hoOVJDWU5XUTRpd3p0eVpaREpWdlppR3BuUDV2bFwvT05jN3B1NVdHekx4YTBGQnVoODQ1S001cTdNUUs3SEVGTktcL0FCbHRaV2giLCJtYWMiOiJjYjNkYzRkOGRmYjY0Y2M5YjRkMjRjNDg0YTRkY2JkM2ZkZDJjOGFlZDJkZThlOGIzZTI2N2M1ODU4MDJlYjZjIn0=

Giờ đây Tần Phong Hi đặc biệt nhạy cảm với mùi thơm của đồ ăn. Nàng đang uể oải nằm trên tuyết nghỉ ngơi thì đột nhiên ngửi thấy mùi thịt quay thơm phức, muốn nàng chết hay gì! Tần Phong Hi ngay lập tức nhổm dậy, chạy thục mạng về nơi mùi thịt truyền đến.

Ads
';
Advertisement