Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Khi nhìn thấy mười mấy cái lều xám ở đằng xa, cặp mắt Tần Phong Hi thoáng chốc sáng bừng. Có lều, có người dựng trại thì chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ có thịt ăn, có rượu uống! Nói không chừng nàng còn có thể tìm được cái giường để đánh một giấc thật ngon cũng nên! 

Nhưng sao ký hiệu của lều trại này trông quen mắt thế nhỉ? 

Một lá cờ được cắm trước lều. Tần Phong Hi ngẩng đầu nhìn lên, phía trên viết hai chữ Đông Thanh. 

Lẽ nào đây là người của Hoàng thất Đông Thanh Quốc? Tần Phong Hi dừng bước, không lẽ là Đông Thời Ngọc? Nếu là Đông Thời Ngọc thì bây giờ nàng chưa muốn chạm mặt hắn ta. Nhưng mà đói thì cứ trộm thôi, ai cần biết hắn ta là ai. 

Nghĩ vậy, Tần Phong Hi tiếp tục lẻn vào. 

Ba ngày nay, nàng không chỉ sắp chết đói mà còn sắp chết rét luôn rồi. Không phải có nội lực là sưởi ấm bản thân bằng nội lực liên tục cả một ngày được, vả lại nàng còn phải đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào. Bây giờ nàng gần như đã biến thành Đường Tăng, tất cả yêu ma quỷ quái đều muốn bắt nàng, đến ngủ cũng không yên. Chưa kể nàng thực sự không có chỗ nào hợp để ngủ hết. 

Ba ngày không ăn, ba ngày không ngủ, ba ngày đấu mười mấy trận, ba ngày chạy đến nơi xa thế này, cho dù nàng là người sắt thì cũng sắp tàn tới nơi rồi! 

Tân Phong Hi cảm thấy mình chưa bao giờ chật vật thế này, nàng thực sự sắp không chịu nổi nữa. Đến khi thực sự chịu không nổi thì có lẽ nàng đành đại khai sát giới thôi! Nhưng lão đạo sĩ từng nhắc nhở nàng phải cố gắng chịu đựng, nếu sự hắc ám đã khắc sâu trong xương tủy nàng bùng nổ thì sẽ rất kinh khủng. Có gì đâu mà kinh khủng chứ? Trong mắt nàng thì mặt nào của bản thân cũng đẹp nhất cả! 

Khi nàng đến gần lều, vừa ẩn nấp thì có hai tên thị vệ gấp gáp đi song song về hướng này. Một người trong đó trầm giọng hỏi: “Thái tử điện hạ cũng đến rồi. Nhị điện hạ sai chúng ta đi mời Thái tử điện hạ, ngươi nghĩ ngài ấy có đến không?” 

“Thái tử điện hạ luôn đối xử hòa nhã với người khác, nếu chúng ta đi mời thì chắc chắn ngài ấy sẽ đến thôi. 

“Nhưng ngươi nghĩ liệu điện hạ còn có thể là người giữ vị trí minh chủ của liên minh săn thỏ không?” 

“Tất nhiên rồi đồ đần! Thái tử điện hạ không thèm tranh giành cái danh này đâu!” 

“Cũng đúng. Chao ôi! Ta nói người phụ nữ kia tự dưng lấy được thạch tủy ngàn năm rồi mà không mau uống cạn đi? Biết bao nhiêu người đang truy lùng nàng ta, nàng ta mà bị bắt là tiêu đời” 

“Sao ngươi biết nàng ta không uống hết? Không chừng nàng ta đã uống hết rồi, không thì tại sao công phu của nàng ta lại lợi hại đến vậy? Nghe nói lần này nàng ta giết đến mười bảy người, ai cũng bị chặt đầu hết! Đúng là một ma nữ đáng sợ!” 

“Thế á? Nhưng sao bảo không phải nàng ta giết cơ mà?” 

Hai người cứ vừa trò chuyện vừa đi ngang qua nàng như thế. Tần Phong Hi nhíu mày, ngẫm nghĩ nội dung cuộc đối thoại của hai người thật nhiều lần. Đột nhiên hai mắt nàng sáng ngời. Tần Phong Hi biết liên minh săn thỏ, nó được lập ra để bắt nàng chứ đâu? Bỏ qua việc chúng muốn bắt nàng thì phương pháp này khá tốt, tất cả mọi người hợp tác với nhau, khi liên minh săn thỏ thật sự được thành lập thành công thì nàng chắc chắn chạy không thoát! 

Nhưng chúng muốn nhắm vào nàng, nàng còn để liên minh này hình thành được chắc? 

Cả kẻ đã giết mười bảy người kia nữa, chắc chắn hắn đang phá hoại liên minh này, rồi còn giết những người đó thay nàng nữa. Chỉ có Lệ Tử Mặc mới làm ra chuyện này với thủ đoạn hung dữ, tàn bạo thế thôi! 

Nói vậy thì ba ngày qua, cuối cùng nàng đã gián tiếp có được một ít tin tức của nhóm Lệ Tử Mặc rồi! Chút nữa nàng sẽ ăn uống đầy đủ rồi đi điều tra nơi mười mấy người kia bị giết, vậy là sẽ tìm ra hành tung của nhóm Lệ Tử Mặc! 

Tin tức này khiến tâm trạng nàng tốt hơn hẳn. Còn Ngọc Thái tử Nhị điện hạ gì đó thì bị nàng bơ đẹp. Nhưng có thể biết được một điều, nơi này không phải lều của Đông Thời Ngọc mà là lều của huynh đệ hắn ta - Nhị Hoàng tử. 

Nàng chỉ từng nghe một vài tư liệu liên quan đến Nhị Hoàng tử Đông Thời Lâm của Đông Thanh, cũng chưa bao giờ để trong lòng, nhưng lẽ nào hắn ta là người kiến nghị thành lập liên minh săn thỏ này? 

Tân Phong Hi chợt lăng lẽ lẻn vào. Nàng lẩm bẩm: Như vậy cũng tốt, nàng tới quá đúng lúc, nàng phải cho những kẻ tìm cách đối phó mình biết chút mùi đau khổ mới được! 

Không, không phải biết chút, mà là tặng hẳn một thùng đồ ôi thiu để chúng biết tại sao trên đời lại lắm mùi hôi thối! 

Lúc đến đây, Tần Phong Hi đã ngửi thấy mùi thịt quay thơm lừng, bây giờ mùi thơm ấy lại càng nồng nàn hơn. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng ăn cơm, chờ nàng ăn no 

trước đã rồi tính, ăn no trước đã rồi tính. 

“Nhanh tay lên, hai vị cô nương bảo muốn ăn thịt thỏ nướng và thịt dê nướng đấy!” 

“Cô nương Bích Tiên Môn dũng mãnh thật, ăn nhiều thịt quá!” Có người phì cười. Câu này khiến những người khác đang bận rộn cũng cười theo. 

“Thôi nào, các ngươi đúng là không sợ chết, Bích Tiên Môn mà các ngươi cũng đem ra làm trò cười được à? Không chừng sau này vị Lệ cô nương kia sẽ trở thành Nhị Hoàng tử phi của chúng ta đấy, vả lại không đến phần các ngươi đâu!” 

Cuộc đối thoại của các đầu bếp làm Tần Phong Hi híp mắt. Bích Tiên Môn, Lệ cô nương, Nhị Hoàng tử phi. 

Lẽ nào Lệ cô nương này chính là Lệ Tiêu Lan? 

Được lắm, thì ra nàng ta trốn trong lều của Nhị Hoàng tử Đông Thanh. Hay lắm, hay lắm! Vậy thì kẻ còn lại là ai? 

Nàng lách người, im lặng đột nhập vào trong. Mùi thịt quay thơm lừng bao trùm cả căn bếp, hương thơm ấy suýt thì khiến Tần Phong Hi rơi nước miếng đầy đất. 

“Ngươi là ai?” 

Một đầu bếp phát hiện ra nàng. 

Tần Phong Hi phì cười, hỏi: “Ta ấy hả? Chờ ta ăn no rồi nói cho ngươi biết được không?” 

Dứt lời, nàng liền hối hả ra tay, tung liên tục mấy quyền vào huyệt Thái Dương của họ, khiến họ ngã rạp xuống đất. 

Cái hố bếp được đào ra có trải mấy tầng gỗ, đang đốt lửa. Nửa con cừu đang được nướng trên giá, lúc nàng tới thì đã nướng gần xong, trên bàn còn có một đĩa thịt thỏ đã được xé sẵn. 

Tân Phong Hi nhìn chỗ thịt cừu nướng thì liền cầm chổi dầu bên cạnh quét thêm một lần nữa, sau đó ôm cái đĩa ngồi vào bàn, nhai thịt thỏ nướng nhồm nhoàm. 

Chà, tay nghề cũng khá đấy. 

Ăn được thức ăn ngon cỡ này sau ba ngày đói mốc meo, nàng cảm động đến sắp khóc luôn rồi! 

Nhưng thịt thỏ không phải thứ nàng thích nhất. Thịt cừu nướng nàng mới thích! 

Sau khi ăn một đĩa nhỏ lót bụng, Tần Phong Hi dứt khoát đích thân xử lý nửa con thịt cừu nướng kia. Mùi hương ngào ngạt lọt vào chóp mùi, quả là say lòng người! 

“Xong rồi! Ăn thôi!” Tân Phong Hi vỗ tay, nhìn sang bên cạnh thì thấy có vài chồng vò rượu ở đó. Nàng mở ra ngửi thử, quả nhiên là rượu ngon! Tân Phong Hi mừng rơn, bèn cầm một cái bát to, mở một vò rượu rồi ném Phá Sát vào ngâm trước. Mấy ngày nay nàng dùng Phá Sát giết không ít người, bây giờ phải rửa bằng rượu để khử bớt mùi máu 

tanh. 

Còn nàng thì đổ một bát rượu lớn, tu ừng ực đến khi cạn sạch. 

Quá đã! Tu rượu chính là ý nghĩa của cuộc đời con người! 

Tần Phong Hi lấy Phá Sát ra, đi tới thành thạo thể hiện tay nghề và đao pháp để cắt một vài miếng sườn cừu lớn, bắt đầu ăn một cách cực nhanh chóng và thỏa mãn, thậm chí còn không thèm để tâm nó vẫn còn nóng hổi. 

Nàng vừa gặm sườn cừu vừa uống rượu ngon, đây quả là chuyện tốt đẹp nhất trên đời! 

Xương chất đống dưới đất ngày càng nhiều, nửa con cừu nướng kia thoắt cái cũng chỉ còn một nửa. Mấy vò rượu thì ngoài một vò dùng để ngâm Phá Sát ra, sáu, bảy vò còn lại đã bị nàng uống hết một nửa, nửa còn lại thì đổ hết! Rượu nhiều nên nàng thích sao làm vậy thôi! 

Dù gì nàng cũng không mang theo rượu đi, không đời nào nàng để lại cho Đông Thời Lâm! 

Cuối cùng, Tần Phong Hi vừa cầm sườn cừu bằng một tay để gặm, vừa lục lọi khắp nơi. Nàng lấy một chiếc khăn dầu lớn bọc thịt, gói hết thịt cừu, thịt thỏ còn lại, một nồi cơm nhỏ và vài đĩa bánh ngọt lên một chiếc bàn vào rồi xách trên lưng. Nàng đã chịu đủ nỗi khổ vì đói rồi, tất nhiên phải mang nó theo chứ. 

Lúc này là giờ ăn tối, có lẽ Đông Thời Lâm và Lệ Tiêu Lan kia đang chờ thịt cừu. Còn có cả một nồi canh nữa, Tần Phong Hi cũng không bỏ qua mà ăn hết luôn. 

Nàng chưa bao giờ biết mình có thể ăn nhiều đến thế, cũng không biết dạ dày mình khỏe thế này. 

Đói lâu một thời gian dài, đột nhiên nhồi nhét nhiều thứ vào miệng mà dạ dày vẫn không hề gì, chỉ no căng bụng thôi. 

Mấy tay đầu bếp kia đã bị nàng đánh rất mạnh tay, phải hai, ba canh giờ nữa mới tỉnh. 

Tần Phong Hi vốn muốn lột y phục của họ ra để đổi, nhưng thấy đồ ai cũng dính dầu mỡ nên thôi. Mặc dù y phục của nàng đã bị bẩn, có vết máu nhưng dù gì đây vẫn là trang phục của riêng nàng. 

Sau khi càn quét sạch sẽ, Tần Phong Hi rút một cây đuốc ra, đốt cháy cái lều này. 

“Chủ nhân, hình như bên kia có khói. 

Ở đằng xa, Nguyệt đang cưỡi ngựa quay đầu thấy khói bốc lên thì nhanh chóng báo cáo. 

Lệ Tử Mặc quay đầu lại nhìn: “Đi!” 

Xa thế rồi mà vẫn thấy khói, chắc chắn không đơn giản chỉ là nhóm lửa nướng thịt ăn. Đi thôi, chắc chắn phải đi tới nơi có dấu hiệu sống. Nếu đúng lúc nơi đó có Tần Phong Hi thì còn gì bằng, còn nếu vẫn là những kẻ chuẩn bị bắt nàng thì giết. 

Hai mươi mấy người thúc ngựa, chạy như bay về hướng đó. 

Nhị Hoàng tử Đông Thời Lâm của Đông Thanh thì giận dữ đứng bật dậy: “Bắt kẻ đó về đây!” 

Ai, kẻ nào dám trà trộn vào lều trại của hắn ta, còn phóng hỏa đốt tận sáu cái lều! Hắn ta mà tóm được là xé xác ngay! 

Bên ngoài ánh lửa ngất trời, tất cả thị vệ đều bận rộn cứu người chữa cháy. Mặc dù đang ở Băng Nguyên, nhưng những thứ như vải, gỗ, dây thừng đều bốc cháy rất nhanh, cộng thêm đang là lúc ăn tối, thị vệ trong các lều trại đều đang chờ ăn cơm. Kết quả lửa đột nhiên bùng cháy, họ hoảng hốt hoang mang, rồi lại chen chúc tự làm lều sụp xuống, khiến lều trại vô cùng hỗn loạn. 

Cảnh Tinh Nghiên lo lắng đi tới đi lui, cuối cùng trông ra ngoài. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy sư tỷ mình nhíu mày trầm ngâm, nàng ta không nhịn được hỏi: “Sư tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?” 

“Chắc chắn đã có kẻ trà trộn vào. Sư muội có nghĩ đó là Tần Phong Hi không?” Lệ Tiêu Lan và Tần Phong Hi cũng xem như đã giao thủ với nhau. Tuy chỉ là một chiêu, còn là nàng ta tấn công, Tần Phong Hi phòng thủ, nhưng chỉ với một chiêu đó, Lệ Tiêu Lan đã biết võ công của Tần Phong Hi chắc chắn không thấp. Vả lại Tần Phong Hi đã giết rất nhiều người còn gì? Công phu cao đến vậy, có khi nào nàng dám lẻn vào lều của Đông Thời Lâm thật không? 

Vậy thì, nếu là nàng thì nàng đến để làm gì? 

Trả thù ư? 

Lệ Tiêu Lan thình lình đứng lên, trầm giọng nói: “Đi thôi. 

“Đi? Đi đâu?” Cảnh Tinh Nghiên sửng sốt. 

eyJpdiI6ImRLSm5rbGg1V1FPUFpjYm4zTHZSMXc9PSIsInZhbHVlIjoiRU5sckpaSzk3TW1Fbm9GR3BVR2ZDeWN2NCtJUWdVQTErTmRjYVJCYjJWSnI4dExcL3RuRHhKMm9qTnJTVEpGWlRHNHRmajBoVFpJM2FaKzdXbVJRVnUzdERwYytIVjU3YkJzc3RDVTFnNEJDN083SVdaUXpObGs4SDFLR2xPaUVTVjJNTzVZbFBGejlURGZBR01HXC8za1wvKzlzQmFPNXphS0p5dlJuSThTTVgzRERXS0N0MmlCbVhtNzFjdndMU1NcL0o1WnJaTTdWbWtlKzVXZEVxRU51dlBrMlBEak1TMzJYZFwvQ3RyQVpSZ2pzQzlRb1FZSExQXC9wMmVkNjZoYkMzcyIsIm1hYyI6IjIxN2RlMzkwMDkwNDJlMTk2MjY0M2RkYWY5Zjc2M2ExY2Q5YmU5NWYyMDdlODY4NzczZGY0MWExNTFiZjI4NTAifQ==
eyJpdiI6Im1ieFh6ZVJ3UHNUeTdSTlJucEhqXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxRcVVScnpMMDRlSDJnZzFMTlB4RjJhaDJxaGFOSkU4c0VHTmV5OHYrXC9JSEhhYkxyYVI3WGhxRlJCXC9ZZzhTT3MxMFo0RUFoS2FGdGlZZTZ0a0c5SVZQVnp3dGlNcFBtT1Y5dWFjcHZQRnNha1lkT2U5SzBVN0FBanRMNVhzRVZZNms1bW16OVFoSVNMaldsQ0piaDFLRXlXR2JlMlpMSkFqWkNnK2dKZ0JKeGdVNnYwSitoT1hsTUV2VUpNR3h4Z2tUaUZcL0puM1dZTzhIOW1Ya1wvNWpwWlwvMGthNFNYUUdDd0pWRGtFRlhMcE1venRoWFREU0pXSjBZbU5mNXExZDJ5NnhpR2VOMDNhb1hZeDRtTnBFK2U1NFdtOFNPeHBxaVltM1h4WGJ5TkJ6aEVkWkttUjJJMlVtQXF5ZnBwb2VTV2w0RE5GVGdMNkFGMU55NHBHOXBaV2tXS2pyUGg1TnZOM0s1bjlEMzhBcldWbEozV2MzcWl5VFhkMnNYXC82ODVmeEswbUU0Z1RpMHJtVGVtalJhUXErdGNoZFdVcHROTE5DazQ3UnI3WUJ3eFNROWlhN05udVBZUUVIZjV0c0kxRUpRbUN1dVZvZzNQNlJ1TVwvXC8wcm9FYnZucngxR0NuV3pkTFArVHpiWTB4clkzUGU2SENadHNONEJrczFrQkwiLCJtYWMiOiJiMmM5MmIyMjJmM2Y2OTc3NzJiMGRhZDllYzQ3NmE3NWZlOTVmMThhYTdmMWUzYWY1MzBiMTI4M2ZhMDEwM2Y3In0=

Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng cất lên. Cảnh Tinh Nghiên cảm thấy một làn gió lướt qua bên tai, sau đó nghe thấy tiếng bôm bốp cực vang.

Ads
';
Advertisement