Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Đợi đến khi nàng ta định thần nhìn lại thì suýt nữa đã hét ầm lên. Khuôn mặt vốn xinh đẹp của Lệ Tiêu Lan giờ thoáng cái đã vừa sưng vừa đỏ, trên mặt còn hiện ra dấu tay rõ mồn một! 

“Ơ kìa, ta muốn mặt của ngươi nở hoa cơ mà? Tại sao ngươi lại biến thành cái đầu heo rồi?” Tần Phong Hi tát liên tiếp hơn chục cái rồi mới lùi lại, lúc này đang vung vẩy hai tay nhìn nàng ta, dáng vẻ cực kỳ khó hiểu. 

“Tần Phong Hi, ta phải giết ngươi!” 

Lệ Tiêu Lan nào chịu được nhục nhã như vậy. Nàng ta tức giận đến mức máu dồn hết lên đầu, tay rút trường kiếm ra vọt về phía nàng. 

“Được thôi, để xem ai giết ai” Tần Phong Hi lạnh mặt đi. 

Hai người lập tức xông vào đánh nhau. 

Công phu của Lệ Tiêu Lan rất tốt, cũng tại vừa nãy Tần Phong Hi đột ngột xuất hiện nhân lúc nàng ta chưa sẵn sàng nên mới có thể đắc thủ thôi. Hiện giờ nàng ta máu nóng xông lên đầu, chiêu nào tung ra cũng là sát chiêu, không ngờ lại đánh ngang cơ với Tần Phong Hi 

“Sư tỷ cẩn thận!” Cảnh Tinh Nghiên đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Tần Phong Hi nở nụ cười quỷ dị, trực giác mách nàng ta bảo có điều gì đó bất thường, bèn lập tức lớn tiếng kêu lên, nhưng đã chậm mất rồi. 

Phá Sát trong tay Tân Phong Hi vung ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Lệ Tiêu Lan chỉ cảm thấy một bên mặt đột nhiên lạnh toát, sau đó máu phun ra và dường như có thứ gì đó rời khỏi cơ thể. Đồng thời cơn đau đánh úp tới khiến nàng ta không nhịn được mà kêu la thảm thiết. 

"Su... Su ty!" 

Cảnh Tinh Nghiên vốn định cầm kiếm xông lên giúp một tay, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này thì nàng ta lại lùi về sau hai bước, hoảng sợ nhìn Lệ Tiêu Lan rồi lại liếc về phía Tần Phong Hi. 

Tần Phong Hi hiện giờ đâu còn dáng vẻ giống như trước đó nàng ta nhìn thấy trong khách điểm nữa, cũng không còn là người lúc nãy bất phân thắng bại với Lệ Tiêu Lan. 

Con dao găm trong tay nàng đang nhỏ máu, vậy mà nàng lại dùng ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua vệt máu ấy rồi ngước nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng cay nghiệt kia khiến cho người ta lạnh sống lưng. 

Trên mặt Tần Phong Hi đã hoàn toàn không có ý cười, ngay cả tiếng cười quỷ dị vừa rồi dường như cũng chỉ là ảo giác của Cảnh Tinh Nghiên. Sát khí tỏa ra từ người nàng như thể ngưng tụ lại thành thực thể, thậm chí còn khiến Lệ Tiêu Lan từng bước lùi lại. 

“Sư tỷ!” Khi Cảnh Tinh Nghiên đột ngột hét lên, Lệ Tiêu Lan đã cảm thấy chân mình dường như đạp trúng cái gì đó. Nhưng lúc này nàng ta không thể quan tâm đến thứ dưới chân được. Nàng ta bịt tai phải, trong lòng bàn tay ấm nóng dinh dính: “Tai của ta, tai của ta!” Tân Phong Hi dám chém đứt tai của nàng ta ư! 

Vừa nghĩ đến chuyện sau này mất đi một bên tai, dung nhan tàn khuyết, trở thành kẻ quái dị chỉ có một tai là Lệ Tiêu Lan suýt nữa đã phát điên! 

“Vẫn còn giữ lại cho ngươi một cái tai đấy thôi, ta tốt bụng quá nhỉ?” Tần Phong Hi xem xét máu trong tay, lạnh lùng nói: “Ta không muốn mạng của ngươi là ngươi nên thầm vui mừng đi. Nhưng ngươi giấu thạch tủy ngàn năm ở đâu rồi? Ngươi cầm thạch tủy ngàn năm rồi lại gắp lửa bỏ tay người đổ lỗi cho ta, Lệ Tiêu Lan, ngươi tưởng ta dễ bị bắt nạt lắm chắc? 

Cái gì? Thạch tủy ngàn năm đang do Lệ Tiêu Lan giữ ư? 

Đông Thời Ngọc ở bên ngoài giơ tay lên ra hiệu không được động thủ, tất cả thị vệ đứng im bất động chờ chỉ thị tiếp theo. Đông Thời Lâm lập tức cảm thấy thấp thỏm, Thái tử đúng lúc đi tới đây, nào ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này. 

Còn bên trong lều, sắc mặt của Lệ Tiêu Lan không biết phải miêu tả như thế nào. Nàng ta vốn dĩ đã bị Tân Phong Hi tát sưng vù mặt mũi lên, sau đó lại cắt đứt tai, hiện giờ khuôn mặt không chỉ biến thành đầu heo mà còn dính đầy máu, tóc cũng bị giật mất một mảng, búi tóc tán loạn. Bây giờ nàng ta còn chật vật hơn so với khi ở trong băng động mấy ngày trước! 

“Ngươi đừng có nói bậy! Ta không lấy, thạch tủy ngàn năm đã bị ngươi cầm đi!” Lệ Tiêu Lan lớn tiếng nói. Tần Phong Hi này có công phu rất cao, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, không những công phu của nàng không cao mà nàng còn độc ác nham nhiễm! 

“Thế à? Vừa khéo ta biết một phương pháp có thể chứng minh người nào chạm vào thạch tủy ngàn năm hay không, sẽ có kết quả ngay lập tức. Ngươi có dám thử không?” Tần Phong Hi đột nhiên gỡ bỏ sát khí trên người rồi mỉm cười. 

Nàng vừa cười một tiếng, băng hàn lãnh khốc lập tức tan rã, giống như trong tuyết đột nhiên có một bông hồng mai nở rộ, khiến nàng trở nên đẹp hơn trước gấp bội. 

Đông Thời Ngọc đang xốc rèm đi tới vừa khéo trông thấy cảnh này, trái tim dường như bị gõ mạnh một cái. Hắn ta không nhịn được mà giơ tay đè lên vị trí trái tim mình. 

Đông Thời Lâm đi theo bên cạnh trông thấy dáng vẻ của Lệ Tiêu Lan bèn lập tức kêu lên: “Tiêu Lan!” 

Trông Lệ Tiêu Lan hiện tại như vậy, đoán chừng ai gặp phải cũng sẽ sợ hãi hét to một tiếng. 

“Tần cô nương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Nhưng Thái tử Đông Thời Ngọc của Đông Thanh lại làm như thể không thấy gì, chỉ mỉm cười với Tân Phong Hi cả người vẫn toát ra khí chất ôn nhuận như ngọc như bao ngày. 

Nhưng sắc mặt tái nhợt của hắn ta lại khó mà che giấu nổi. Thái tử Đông Thanh ghét máu, sợ mùi máu tươi không phải là bí mật to tát gì, nhưng nếu hắn ta đã đứng ở đây gắng gượng chịu đựng thì Tần Phong Hi sẽ coi như không biết. Nàng vung vẩy Phá Sát, máu dính trên dao văng mấy giọt ra ngoài, vừa vặn bắn lên vạt áo dài của Đông Thời Ngọc. 

Để xem ngươi có thể chịu đựng đến lúc nào. 

“Ngọc Thái tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Tần Phong Hi cũng mỉm cười lại với hắn ta. 

Cảnh Tinh Nghiên chạy tới đỡ lấy Lệ Tiêu Lan đang lung lay sắp ngã, phẫn nộ lườm Tần Phong Hi rồi nói với hai vị Hoàng tử Đông Thanh: “Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, các ngài cũng thấy rồi đấy, người phụ nữ này đã đả thương sư tỷ ta. Xin hãy bắt nàng ta lại!” 

“Cảnh cô nương, ở đây có thuốc cầm máu tốt nhất, cầm máu cho Lệ cô nương trước đã.” Đông Thời Ngọc lấy một cái bình nhỏ ra từ trong ngực, đưa tới, sau đó nói với Đông Thời Lâm: “Hoàng đệ, mau mời đại phu đến khám cho Lệ cô nương!” 

Đông Thời Lâm cứ như lúc này mới bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức cao giọng gọi: “Người đâu, dẫn ngự y tới đây!” 

Khi xuất hành đến Băng Nguyên, hắn ta đã dẫn ngự y theo cùng. Đông Thời Lâm tin tưởng ngự y trong cung hơn người ngoài. 

“Tần cô nương vừa mới nói cô có biện pháp kiểm tra được người khác có tiếp xúc với thạch tủy ngàn năm hay không, đây là sự thực ư?” Đông Thời Ngọc lùi lại vài bước rồi ra hiệu, rất nhanh sau đó thị vệ đã chạy vào và trải một tấm thảm dày rộng khác trên mặt đất dính máu, sau đó đổ một lọ chất lỏng lớn xuống. Mùi máu tươi trong doanh trướng nhanh chóng tiêu tán, thay vào đó là hương thơm nhẹ nhàng. 

Đồng thời có thị vệ đi tới rồi ngồi xổm xuống, không chút do dự cắt bỏ vạt áo dính máu của Đông Thời Ngọc, một người khác thì lập tức khoác chiếc áo choàng mới lên vai hån ta. 

Mọi việc đều được thực hiện cực nhanh, như thể bọn họ đã thường xuyên làm những chuyện như vậy rồi. 

Đông Thời Lâm nhếch miệng, đã nhìn nhiều thành quen, còn Cảnh Tinh Nghiên thì không nhịn được trợn to mắt nhìn: “Ngọc Thái tử sợ máu ư?” 

“Không phải sợ mà chỉ không quá thích mùi máu tươi thôi.” Đông Thời Ngọc cười nhạt. 

“Thái tử điện hạ, ngài tuyệt đối không thể tin tưởng người phụ nữ này được, nàng ta chẳng biết xuất hiện từ đâu, quỷ kế đa đoan, tâm ngoan thủ lạt, dám chui vào trướng trong doanh trại của Nhị điện hạ để quát tháo người khác. Như vậy rồi mà ngài vẫn không bắt nàng ta lại ư?” Câu nói cuối cùng, nàng ta gần như hét lên với Đông Thời Lâm. 

Lệ Tiêu Lan sắp tức đến phát điên rồi. Nàng ta trở thành như thế này rồi mà bọn họ vẫn còn nói chuyện phiếm với người phụ nữ kia, họ không coi nàng ta ra gì à? 

Nàng ta là người của Bích Tiên Môn, là Bích Tiên Môn đấy! 

Thế nhưng Tần Phong Hi lại không nhịn được cười, liếc mắt nhìn nàng ta, tỏ ý người phụ nữ này đúng là ngu ngốc. Đứng trước quyền lực và lợi ích, một người phụ nữ có đáng là gì. 

Chính vì vừa nãy nàng nghe được bên ngoài có người đến nên mới cố ý hỗ to những lời đó. Hiện giờ Đông Thời Ngọc và Đông Thời Lâm càng muốn biết liệu có biện pháp dò xét được ai tiếp xúc với thạch tủy ngàn năm hay không hơn, nào có ai thèm quan tâm đến sống chết của Lệ Tiêu Lan? Hơn nữa nàng ta có chết được đâu, chẳng qua chỉ thiếu mất một cái tai thôi mà. 

“Tiêu Lan, ngự y tới rồi, nàng để cho ông ta xem xét vết thương của nàng trước đi!” Đông Thời Lâm nói với Lệ Tiêu Lan. 

“Bẩm điện hạ, lão thần có thể nối lại tai, chỉ cần cái tai hoàn chỉnh không tổn hại gì là được. Ngự y vừa mới chạy tới đã nhận ra ngay cô nương này bị cắt mất một tai! 

Lệ Tiêu Lan không ngờ ngự y đi theo người lại có y thuật cao như vậy. Nàng ta mừng như điên, tạm thời không quan tâm đến Tần Phong Hi nữa mà hỏi ngay: “Ông nói thật à?” “Chắc chắn không sai, nhưng hiện giờ phải nhanh chóng tìm được... cái tai của cô nương... 

“Sư tỷ..” Lúc này, Cảnh Tinh Nghiên đột nhiên lại run lẩy bẩy giống như chịu đả kích cực lớn. “Cảnh cô nương làm sao thế?” Đông Thời Ngọc lo lắng hỏi thăm. 

“Tai của sư tỷ..” Cảnh Tinh Nghiên nhắm mắt lại, kéo Lệ Tiêu Lan một cái khiến nàng ta suýt nữa thì ngã sấp xuống. Lệ Tiêu Lan căm hận giậm chân: “Sư muội, muội đột ngột kéo ta làm gì?" 

Vốn dĩ cơn oán hận và nỗi thống khổ bị đè nén trong lòng khiến nàng ta bất giác mượn cái giậm chân này để phát tiết ra. Một cước này của Lệ Tiêu Lan dùng đến cả nội lực, sau đó nàng ta chợt cảm giác dưới chân mình dường như có thứ gì đó bị đạp nát. 

Đúng rồi, vừa nãy Lệ Tiêu Lan giẫm lên thứ gì đó, vốn dĩ nàng ta còn tưởng rằng vì hạ trại ở Băng Nguyên nên mặt đất không bằng phẳng. 

Sắc mặt của Cảnh Tinh Nghiên thoắt cái chuyển từ trắng bệch sang xanh lét: “Sư tỷ, tỷ giẫm lên tai của mình rồi!” Nàng ta nhắm mắt lại, bất chấp tất cả mà kêu toáng lên. “Muội, muội nói cái gì... 

Lệ Tiêu Lan cứng đờ cúi đầu rồi nhấc chân lên, phía dưới là một vũng máu, bên trên vũng máu có một mẩu gì đó nho nhỏ không nhìn ra được hình dạng ban đầu. Nhưng nếu quan sát kỹ hơn thì có thể nhận ra đó chính là cái tai... 

"Á!" 

Lệ Tiêu Lan hét lên, đảo mắt một cái rồi ngất xỉu tại chỗ. 

"Su ty!" 

Đông Thời Ngọc nhìn Tần Phong Hi, cảm thấy khó mà giữ vững được vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng trên mặt nữa. Hắn ta chỉ nhìn thôi mà đã thấy khó chịu rồi, ngay cả Đông Thời Lâm cũng không nhịn được mà nghiêng đầu đi muốn nôn mửa. Chỉ có Tần Phong Hi nhìn cái tai ấy mà sắc mặt vẫn như thường, dường như còn rất tiếc nuối mà mở miệng nói: “Ấy kìa, sao Lệ cô nương lại giẫm nát tai của mình thế?” 

Cảnh Tinh Nghiên đã sắp ngất đi. 

Nhưng đúng lúc này Tần Phong Hi lại nói tiếp một câu: “Ngự y, cái tai đã thành ra thế này rồi còn nối lại được nữa không? Ta nghĩ dù sao thì cũng đẹp mắt hơn không có tại chút xíu nhỉ?" 

Thổ huyết, thổ huyết mất thôi! 

Tất cả mọi người đều đang nghĩ, may mà Lệ Tiêu Lan đã hôn mê bất tỉnh rồi, nếu không nghe được Tần Phong Hi nói như vậy, đoán chừng nàng ta sẽ thật sự hộc ra một ngụm 

máu. 

“Tân Phong Hi! Ngươi dám bày ra vẻ vô tội như thế ư? Chính ngươi là người cắt mất tai của sư tỷ ta! Ta nói cho ngươi biết, Bích Tiên Môn sẽ không tha cho ngươi đâu!” 

“Bích Tiên Môn à, ta sợ quá cơ. Tần Phong Hi nhún vai nói: “Sợ thật sợ thật, ta phải mau chóng gọi chủ tử nhà chúng ta đến để bảo vệ ta thôi. 

Phut! 

Đông Thời Ngọc và Đông Thời Lâm kinh hãi nhìn Cảnh Tinh Nghiên thật sự hộc ra một ngụm máu, sau đó cũng hôn mê bất tỉnh. 

Bọn họ không biết rằng Cảnh Tinh Nghiên trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên với Lệ Tử Mặc, nhưng Lệ Tử Mặc còn chẳng buồn nhìn đến nàng ta. Hiện giờ Tần 

eyJpdiI6IjRUalE3c2IxVWRuUlBvMDNcLzFvRGh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBJRnNnU1pjS0JhVk1PMXZ6bCsrR3ZaVG9ienNFUlwvZWNUcVYyd01vXC9SVE1TYUx0bXZcL1QxVE9KZm9MNFV0cFZVak5henZhOTVCMVFUcW83YTR5eE0rekxpQlFhOWNDajRjNm5kZHpISk5OK2taaGpzeWRZR1wvNjFBd3FzZkR6dmVKUVZDMU4zUm0reUVcL0hiaHVIQ1wvS3NHcFhkakJHTTF3WmJEYVFuOVJoVlFDZGRXUHF2V082VTBYelZQUWFmU0JuSmU3TWsrS1pPZVN5MU00TlFES2hKRmViZnQ5bkdDcUYxUTB5XC9pbGFMODJ6NHd1TUw3Ynh1OEpQTllYXC84WGNlTW9aVnErUVIwQWlXNU54VTA5UkxkMGJvQVNURCtacW1tdjBkdmRxYzUzNnpIaWx4bTJVWHhYMnNWUGpiSVhOSk9SYkwyXC95citXd2lhVU5iRlRleVVTNFwvWmtyNWdBMmNRZkFCNXl3dlE9IiwibWFjIjoiMmU3ZGIyNzYxNDFhN2NkZDIyMzc1MTgzZWIyZTUzNzA0YzUxMDg2MzBkODZlMzIzMTdmMGUxOTExYzZlNTU1ZSJ9
eyJpdiI6IlhTQzczczJUSmVBTll2bEFXVDh1WHc9PSIsInZhbHVlIjoidmxISlJRMmhubFk2Q0RvQWJPWEVrbVNIbjFxTGVCZlhRZWRtZ2E5bFJXcmVYRlJpRW1PNWlzTVM3VkZmdFJtcjZ0Y1E1dlZmNFVWb3BDZXE4anZjYzNmcUtFRHJSMUxUTXkrenhPcThcL1wvSkJTZ3d4bXRaSm4xTXlVN1liUFlMSFRhS3NBcnhDMm13T1g0TFpKRFRDdjNURFdZcldlenhZcUxGRm9TbERMQ0lVMytnZnNRaFZtek1odTFiZ1JwUWxBNklLQ1MzckhhQmkzOHZDaCtXU3JndWxScERZSWVXOVhETGUyZ1I3RkJaOFZkZG82TjZaNklqNG5HbnNCUlVJZEYybzBxMjBqXC9iVjM0QWJGaFFRYklMYXB6SkNmSXE4QWh5cHhYY2NIdEk9IiwibWFjIjoiYjI2ODdiMTgzNTNkZjFkM2IwMzA3NDdmNzk2NjdlYzQzOThiZWYyZDY2MDg4ODg1OGIyNDExYjliNTI2MjcxZCJ9

Lại còn tức hộc máu nữa chứ, đúng là giúp nàng mở mang kiến thức!

Ads
';
Advertisement