Bát nước ngâm tay của Lệ Tiêu Lan quả thật có thay đổi rất nhỏ, nước sạch vốn dĩ trong suốt không màu hiện giờ lại hơi gợn sóng màu trắng sữa!
Sắc mặt của hai huynh đệ thoắt cái thay đổi.
“Lệ cô nương, làm phiền ngươi rồi.” Tần Phong Hi nhìn Lệ Tiêu Lan, miệng nở nụ cười.
“Không, không thể như vậy được, tại sao lại thế? Nhất định là nàng ta đã động tay động chân vào nước. Lệ Tiêu Lan lớn tiếng kêu lên.
“Đúng là nực cười, ngay từ ban đầu ta chưa từng chạm vào bát nước của ngươi, ta động tay động chân kiểu gì? Nếu muốn nói đến ai động tay chân thì người đó chỉ có thể là Cảnh cô nương vừa mới bưng bát nước ra nhỉ?” Tần Phong Hi tỏ vẻ mình chẳng hề biết gì cả, nàng nhìn Cảnh Tinh Nghiên: “Cảnh cô nương, chẳng lẽ cô lại ghen ghét vì sư tỷ của cô xinh đẹp hơn, dáng người uyển chuyển hơn, lại được Nhị điện hạ sủng ái hơn cô nên mới nảy sinh hận ý, nhân cơ hội này hãm hại nàng ta?”
Cảnh Tinh Nghiên tức giận hét to: “Tần Phong Hi, ngươi đừng có châm ngòi li gián! Sao ta có thể hãm hại sư tỷ được chứ? Ngươi không được phép nói hươu nói vượn!”
“Thế thì ta cũng không biết ai làm, dù sao ta cũng chẳng có cơ hội nào. Hai vị điện hạ còn đang ở đây quan sát, chẳng lẽ ý của cô là bọn họ ngu ngốc nên mới trơ mắt để cho ta lừa gạt mình à?”
Lời này thốt ra, Cảnh Tinh Nghiên không còn gì để nói được nữa.
Không sai, Bích Tiên Môn có thế lực lớn, nhưng mấy năm nay họ cũng đang dần xuống dốc. Bọn họ cần xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Hoàng thất, Hoàng thất sẽ cho bọn họ sự ủng hộ trong nhiều khía cạnh.
“Thế này đi, chẳng qua chỉ là nước đổi màu, có lẽ Lệ cô nương sẽ không tin phục. Việc này cần những con ngựa kia để chứng minh”
“Những con ngựa kia có tác dụng gì?” Đông Thời Lâm lại hỏi. Đông Thời Ngọc phát hiện ra một vấn đề, từ khi bọn họ xuất hiện đến bây giờ, mọi người vẫn một mực hành động theo suy nghĩ và lời chỉ huy của Tân Phong Hi.
Thậm chí Đông Thời Lâm vốn dĩ đã thề sẽ giết kẻ đã kẻn vào trướng doanh của hắn ta, đốt cháy phòng bếp của hắn ta và rất nhiều doanh trướng khác, còn làm hại nhiều thị vệ bị thương, hắn ta muốn ngũ mã phanh thây kẻ đó. Nhưng hiện tại nàng nói một câu là Đông Thời Lâm lại không nhịn được tiếp lời hỏi cái này là gì, chuyện kia là vì sao.
Kẻ có thủ đoạn như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Tần Phong Hi còn khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng của hắn ta.
“Mười bát nước vừa vặn để cho mười con ngựa uống. Mọi người sẽ thấy con ngựa uống nước ngâm tay của Lệ cô nương thay đổi.
Nàng nói như vậy khiến ngay cả các thị vệ cũng bắt đầu tò mò. Tất cả mọi người đã quên mất rằng nàng là người đốt cháy doanh trướng của mình, cũng quên đi nàng là mục tiêu mà hai ngày nay họ cần phải truy bắt. Ai nấy đều chờ đợi xem thử những con ngựa kia có thay đổi gì.
Chẳng lẽ nước có độc khiến ngựa lăn ra chết ư?
Chuyện này không thể xảy ra được, dù đó thật sự là thạch tuỷ ngàn năm thì nó cũng không có độc.
Mười con ngựa uống hết mười bát nước. Bởi vì phải chờ đợi một lát nên mọi người đều chăm chú quan sát bọn chúng, nhất là con ngựa đã uống nước ngâm tay của Lệ Tiêu
Lan.
Chỉ sau chốc lát, những con ngựa khác đều không có phản ứng gì khác thường, hơn nữa chúng cũng không xảy ra chuyện gì, việc này nói rõ chín bát nước kia là nước sạch, uống vào không có vấn đề gì.
Nhưng con ngựa còn lại thì đột ngột giơ cao vó trước, dựng thẳng người và hí lên một tiếng, sau đó nó ra sức vùng vẫy thoát khỏi tên thị vệ đang kéo dây cương của nó và lập tức phi hết tốc lực ra ngoài.
Mặc dù doanh trướng của bọn họ chiếm diện tích không hề nhỏ nhưng đâu thể đứng vững được trước một con ngựa mạnh mẽ lao tới?
Ngay lập tức có vài doanh trướng bị giẫm sập, còn có mấy tên thị vệ không kịp chạy ra bị ngựa giẫm chết. Các doanh trướng này vừa mới náo loạn một trận lớn vì vụ cháy, giờ lại bị ngựa gây rối, có thể nói toàn bộ doanh địa đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Đông Thời Lâm nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng biết cảm giác bị tức đến hộc máu là như thế nào, hắn ta thật sự sắp phun ra lửa đến nơi.
Doanh địa của hắn ta cứ thế bị phá huỷ!
Nhưng hắn ta lại không thể trút giận lên người đầu têu, bởi vì biểu hiện của con ngựa kia đã nói rõ hết thảy.
“Lệ Tiêu Lan, ngươi còn gì muốn nói nữa không?” Con ngựa kia linh hoạt đến mức hơn chục tên thị vệ cũng không thể ngăn lại. Nó nhảy một cái mà có thể phóng qua cả một doanh trướng, như thể nó đột ngột biến thành cao thủ võ thuật, thành thần mã vậy!
Đây chính là công dụng của thạch tuỷ ngàn năm còn gì?
Lệ Tiêu Lan chỉ mới ngâm tay vào nước mà uống nước đó vào đã uy phong như vậy, nếu trực tiếp uống thạch tuỷ ngàn năm thì sẽ như thế nào?
Nét mặt Đông Thời Lâm bỗng chốc không giấu nổi sự tham lam và khát vọng. Hắn ta kéo phắt tay Lệ Tiêu Lan lại.
“Này Nhị điện hạ, ta nghĩ chuyện giữa ngài và Lệ cô nương có thể từ từ tâm sự sau. Các ngài đã đồng ý với ta rằng sẽ rửa sạch hiềm nghi cho ta, hiện giờ cũng nên làm đi chứ nhỉ?” Tần Phong Hi nói.
Đông Thời Ngọc đang định nói chuyện thì Đông Thời Lâm lại đột ngột chỉ tay vào nàng rồi quát to: “Bắt yêu nữ này lại cho ta!”
“Rõ!”
Tất cả thị về đều rút trường kiếm ra rồi tấn công Tần Phong Hi. Bọn họ có khoảng hai mươi ba mươi người, định lấy thịt đè người đấấy à? Tần Phong Hi hô to: “Đông Thời Lâm, ngươi dám lật lọng ư?”
“Hừ, ngươi chiếm được thạch tuỷ ngàn năm nhưng lại tham lam muốn độc chiếm cho bản thân, bổn điện hạ chỉ suy nghĩ vì mọi người thôi, sao ta có thể buông tha cho người được!” Đông Thời Lâm cười lạnh nói, đồng thời túm chặt Lệ Tiêu Lan.
Đông Thời Ngọc chau mày bảo: “Nhị Hoàng đệ có ý gì đây? Đệ biết thân phận của Tần Phong Hi là gì không?”
“Thái tử hoàng huynh nói gì vậy? Tần Phong Hi là ai? Tiêu Lan, hôm nay nàng có thấy ai tới doanh địa không?” Đông Thời Lâm đột nhiên nở nụ cười rồi dịu dàng hỏi Lệ Tiêu
Lan.
Lệ Tiêu Lan lập tức hiểu ra ý đồ của hắn ta, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh hãi. Nàng ta cảm thấy dường như mình chưa từng hiểu được người đàn ông này. Nhưng cơn đau truyền đến từ cánh tay khiến nàng ta lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu nói: “Điện hạ, hôm nay chỉ có Thái tử điện hạ từng tới đây thôi!”
Tần Phong Hi nghe đoạn đối thoại của bọn họ cũng lập tức hiểu ra! Đông Thời Lâm! Nàng đã chứng minh thạch tuỷ ngàn năm nằm trong tay Lệ Tiêu Lan, nhưng nếu công bố chuyện này ra ngoài thì thứ nhất hắn ta phải giao nộp Lệ Tiêu Lan, thứ hai chưa chắc hắn ta đã có được thạch tuỷ ngàn năm, thứ ba hắn ta sẽ đắc tội với Bích Tiên Môn. Nếu thả Tần Phong Hi đi, ai biết được nàng có ghi thù hay không? Dù sao thì chính hắn ta là người kêu gọi thành lập liên minh săn thỏ!
Nhìn từ bất kỳ góc độ nào, hắn ta cũng nên bắt nàng lại. Đâm lao phải theo lao, cứ để mọi người đều cho rằng nàng lấy được thạch tuỷ ngàn năm. Có lẽ sau này hắn ta có thể giết nàng rồi nói với người trong thiên hạ rằng nàng đã uống hết thạch tuỷ ngàn năm nhưng chưa hoàn toàn hấp thu hết nó, người khác không tin thì cũng chẳng còn cách nào
khách
“Ha ha, Ngọc Thái tử, xem ra vị Hoàng đệ này của ngài là người tâm ngoan thủ lạt, ý ngài thế nào đây?”
Tân Phong Hi đột nhiên ngửi được mùi hương nào đó. Nàng lập tức mang nét mặt vui cười, tung một chiêu ra quét sạch thị vệ xung quanh sau đó đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn Đông Thời Ngọc.
Ngọc Thái tử của Đông Thanh Quốc có lẽ nên biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Hoàng đệ vẫn luôn giả vờ là huynh đệ thân thiết của hắn ta hiện giờ lại xé mở lớp nguỵ trang ngay trước mặt hắn ta, nếu không cẩn thận, đối phương thậm chí sẽ không buông tha cho cả hắn ta.
Tuy nhiên việc Đông Thời Ngọc đang cân nhắc lúc này không phải là chuyện ấy.
“Nếu Tần cô nương tin tưởng ta thì hãy để ta đưa cô nương rời đi. Đến doanh trướng của ta, ta sẽ lập tức truyền lệnh xuống, nói rằng cô nương không giữ thạch tuỷ ngàn năm. Đông Thời Ngọc nói.
Nàng không giữ thạch tuỷ ngàn năm thì ai giữ? Chuyện này Đông Thời Ngọc lại không nói ra.
Khác biệt với dáng vẻ hiện giờ của Đông Thời Lâm, Đông Thời Ngọc vẫn nở nụ cười không nóng không lạnh, ngữ điệu nhẹ nhàng và thành khẩn.
“Người phụ nữ của bổn Đế quân sẽ không đi theo ai khác.
Một giọng nói lạnh lẽo thấu xương vang lên, tất cả mọi người ở đây đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí dường như giảm xuống vài độ, không hẹn mà cùng nhau khẽ run rẩy.
Lọc cọc lọc cọc, tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên kèm theo tiếng vụn băng vỡ. Trong chớp mắt, đoàn người đã đến trước mặt.
Tần Phong Hi xoay người lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn khoác áo choàng đứng đầu hàng, mặt hắn lạnh như băng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Hắn đang nhìn về phía nàng. Khi bốn mắt chạm nhau, trong mắt hắn rõ ràng hiện lên vẻ ấm áp.
Đông Thời Ngọc bắt được điểm này, nét mặt hơi cứng đờ lại, khẽ đến mức khó mà nhận ra.
“Chủ nhân!” Tần Phong Hi giống như gặp được người lớn trong nhà, vội vàng chạy về phía hắn.
Lệ Tử Mặc thấy quần áo nàng bẩn thỉu, trên người đeo mấy thứ đồ lộn xộn chẳng biết là gì, trên vạt áo còn dính một mảng máu nhỏ tán loạn đã biến thành sẫm màu thì lập
tức nổi giận.
Hắn bay lên không trung rồi hạ xuống, vừa vặn ôm lấy cơ thể đang nhào tới. Ừm, vừa ôm một cái đã thấy gầy, chỉ ba ngày thôi mà nàng đã gầy đi rồi.
“Giỏi, giỏi lắm. Hắn nói ba chữ không đầu không đuôi nhưng lại khiến Đông Thời Ngọc giật mình. Hắn ta nhận ra Lệ Tử Mặc tức giận.
“Chủ nhân, bọn họ đều bắt nạt ta.” Tần Phong Hi nghiêng đầu, tay chỉ về phía Cảnh Tinh Nghiên, Lệ Tiêu Lan và Nhị Hoàng tử Đông Thanh, trông giống như một đứa trẻ mách chuyện người lớn.
“Bắt nạt nàng ư?” Đôi mắt Lệ Tử Mặc di chuyển theo hướng tay nàng chỉ. Khi ánh mắt lạnh lẽo ấy nhẹ nhàng quét tới, người Cảnh Tinh Nghiên run lên, nhưng nàng ta lại cảm thấy hắn càng lạnh lùng lại càng khiến trái tim nàng ta đập nhanh hơn. Nàng ta thích, rất thích, cực kỳ thích người đàn ông này! Vừa nhìn thấy hắn, mặc dù hắn đối xử lạnh nhạt với mình như vậy nhưng nàng ta vẫn không khống chế nổi bản thân.
“Đế quân..” Nàng ta đáng thương tiến lên hai bước rồi nói: “Cảnh Tinh Nghiên không hề bắt nạt Tần cô nương, ngược lại chính nàng ta chưa hỏi rõ ngọn ngành đã chém đứt một tai của sư tỷ ta. Đế quân, nàng ta là thị nữ của ngài, mỗi một lời nói một hành động đều đại diện cho điện Cửu Tiêu, đại diện cho mặt mũi của Đế quân, nàng ta tự tiện hành hung người khác như vậy..”
Cảnh Tinh Nghiên còn chưa nói dứt lời, Lệ Tử Mặc đã cúi đầu hỏi Tần Phong Hi trong lòng: “Nàng chém đứt tai người ta à?”
Cảnh Tinh Nghiên nghe xong lời này thì hai mắt lập tức sáng lên. Hắn nghe lọt tai lời nàng ta nói và đang định dạy dỗ Tân Phong Hi ư?
Nhưng Tần Phong Hi bị hắn đem áo choàng bọc kín trong cánh chim của mình lại không hề sợ hãi hay áy náy chút nào, ngược lại nàng còn mỉm cười mà nói: “Đúng vậy đấy, chỉ chém một tai thôi, hơn nữa ta cũng không muốn giết nàng ta. Có phải chàng cảm thấy ta qua mềm lòng, quá hiền lành không?”
“Vô dụng thì có.
Lệ Tử Mặc trầm giọng nói, sau đó chỉ vào Lệ Tiêu Lan: “Nguyệt, bắt lại.
“Vâng”
Tiếng nói vừa dứt, Nguyệt Vệ đã dùng tốc độ người ngoài khó mà tin nổi bay về phía Lệ Tiêu Lan như một cái bóng trắng.
Từ trước đến giờ Lệ Tiêu Lan luôn cho rằng công phu của mình rất tốt, nhưng ngày hôm nay nàng ta đã bị đả kích nặng nề. Đầu tiên là Tần Phong Hi vừa tới đã chém đứt một bên tai của nàng ta. Sau đó khi Đông Thời Lâm níu nàng ta, Lệ Tiêu Lan chợt phát hiện nội lực của hắn ta cao hơn mình. Mà bây giờ Nguyệt Vệ tới, nàng ta nhận ra mình còn chẳng thể né tránh!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất