Vai nàng ta bị hắn giữ chặt, phần lớn cơ thể dường như mất hết sức lực, điều ấy khiến nàng ta vô cùng sợ hãi, vô thức tìm kiếm sự bảo vệ của Đông Thời Lâm.
“Nhị điện hạ cứu ta với!”
Đông Thời Lâm nắm chặt tay trái Lệ Tiêu Lan, nhìn Nguyệt đang giữ vai trái nàng ta bằng ánh mắt âm trầm: “Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám tranh người với bổn Hoàng
tú?"
“Ta khuyên ngươi nên buông tay thì hơn. Khóe môi Nguyệt còn mang ý cười, hơi dùng sức, suýt nữa đã kéo Lệ Tiêu Lan đi, mà Đông Thời Lâm cũng đột nhiên dùng sức giữ nàng ta lại.
Lệ Tiêu Lan bị hai người một trái một phải giữ chặt, nhất thời không thể cử động.
Nhưng đúng lúc này, tia sáng lạnh lóe lên, một luồng sát khí lạnh thấu xương ập đến.
Cảnh Tinh Nghiên hét lên.
Máu bắn tung tóe.
Lực kéo trong tay Đông Thời Lâm lập tức biến mất, hắn ta phải lùi lại vài bước mới giữ được thăng bằng, bấy giờ mới nhận ra mình vẫn đang kéo tay Lệ Tiêu Lan, nhưng người nàng ta, người nàng ta...
Hắn ta trợn tròn hai mắt, hoảng sợ quay đầu nhìn! Nguyệt Vệ ôm Lệ Tiêu Lan đã về lại bên cạnh bọn họ, nhưng đầu Lệ Tiêu Lan lại đang gục xuống, máu me đầy mình, cũng đã bất tỉnh.
Lệ Tử Mặc!
Là Lệ Tử Mặc!
Đông Thời Lâm sợ hãi nhìn Lệ Tử Mặc đưa thanh kiếm trong tay cho thị vệ đứng bên cạnh.
Chỉ một nhát kiếm! Nhưng trên thanh kiếm đó lại không có máu, chém đứt một cánh tay của Lệ Tiêu Lan mà sao lại không có máu được? Lúc này, Đông Thời Ngọc đứng cạnh hắn ta thấp giọng nói: “Kiếm khí.
Là kiếm khí, khi hắn vung kiếm lên, kiếm khí sắc bén như đao, dù ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể chém đứt một cánh tay của Lệ Tiêu Lan, đứt ngang vai.
Đông Thời Lâm bàng hoàng sực tỉnh, sau đó lập tức ném cánh tay trong tay mình đi. Cánh tay kia trùng hợp rơi vào lòng Cảnh Tinh Nghiên đang sợ đến mức nhũn cả người, nàng ta vô thức nhận lấy, ngơ ngác cúi đầu nhìn: “Á!”
Lại một tiếng thét chói tai vang lên, cánh tay Lệ Tiêu Lan lại bị ném đi lần nữa.
Từ đầu đến cuối, Lệ Tử Mặc đều ôm chặt Tần Phong Hi trong áo choàng của hắn.
Khi tất cả mọi người đều khiếp sợ trước sự tàn bạo và khát máu của hắn, Tần Phong Hi núp trong ngực hắn chỉ lộ một cái đầu lại khẽ mỉm cười, nhìn Lệ Tiêu Lan bị Nguyệt Vệ bắt về, lúc này mới lên tiếng: “Chủ nhân, Lệ Tiêu Lan cô nương là người của Bích Tiên Sơn, như vậy chàng lại đắc tội với Bích Tiên Sơn rồi”
Nguyệt và tất cả thị vệ đều không nói nên lời. Nếu sợ đắc tội Bích Tiên Sơn thật thì cô cắt tai người ta làm gì hả?
Một nhát cắt đấy của cô, sao Đế quân lại không biết người phụ nữ này mạo phạm cô cho được? Nếu đã biết người ta mạo phạm cô, vậy thì chỉ có thể giúp cô trút giận thôi chứ biết sao giờ?
Chưa kể, việc giúp Tần Phong Hi trút giận còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, đây không chỉ là ý của Lệ Tử Mặc, mà còn là ý của Nguyệt và nhóm Trần Thập.
Ba ngày nay họ không ngừng tìm kiếm nàng, nghe được tin tất cả mọi người đang truy sát nàng, một người không có quần áo không có thức ăn như nàng còn phải tránh sự truy sát của nhiều người như thế, nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi.
Nếu không phải vì nàng không muốn hi sinh bọn họ, mạo hiểm đi tìm thằn lằn băng một mình, vậy thì nàng có rơi vào hoàn cảnh này không? Tóm lại, đắc tội nàng cũng chính là đắc tội bọn họ!
Về phần Bích Tiên Sơn, họ đã từng không muốn trở mặt, dẫu sao thì với tình hình hiện tại của Phá Vực, có thể bớt được kẻ thù nào thì hay người đấy, nhưng ai bảo người Bích Tiên Sơn ức hiếp Tần cô nương nhà bọn họ cơ!
Hiện giờ vốn đã có rất nhiều kẻ thù rồi, thêm một Bích Tiên Sơn họ cũng chẳng sợ!
Lệ Tử Mặc nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ai bắt nạt nàng hay sỉ nhục nàng, bổn Đế quân đều sẽ giết người đó. Bích Tiên Sơn cũng vậy.
Kể từ giây phút này, Bích Tiên Sơn đã được liệt vào danh sách hắn muốn tiêu diệt! Lúc này Môn chủ Mộng Bích tiên tử của Bích Tiên Sơn vẫn chưa biết cháu gái và đồ đệ tâm đắc của mình đã chọc phải hạng người gì, nhưng tất nhiên lúc này Bích Tiên Sơn vẫn chưa để Phá Vực vào mắt.
“Chủ nhân, chàng tốt quá!” Tần Phong Hi cười rạng rỡ, nhưng khi chỉ vào Nhị Hoàng tử Đông Thanh, mặt mày nàng đột nhiên lạnh xuống, trông giống Lệ Tử Mặc đến ba phần.
“Cả hắn nữa! Đông Thanh, chủ nhân có dám diệt không?”
Vừa dứt lời, khí lạnh âm u bay thẳng đến Đông Thời Ngọc, hắn ta lập tức cười khổ, nói: “Tần cô nương, mọi chuyện Hoàng đệ ta làm cũng không thể đại diện cho Đông Thanh được! Nó...
Tần Phong Hi chỉ chờ câu này của hắn ta thôi!
Nghe vậy, nàng lập tức ngắt lời hắn, nói: “Ý của Thái tử điện hạ là Đông Thời Lâm không thể đại diện cho Đông Thanh, nên chuyện hắn ta làm không liên quan đến Đông Thanh?”
Đông Thời Ngọc do dự, nếu hắn ta đồng ý, vậy chẳng phải bỏ rơi đệ đệ mình rồi ư? Nhưng nếu không đồng ý, chẳng lẽ Đông Thanh cũng định trở mặt với Lệ Tử Mặc?
Đông Thời Ngọc bỗng dưng đồng ý không được, mà từ chối cũng không xong.
Đông Thời Lâm cả giận nói: “Lệ Tử Mặc! Ai cho ngươi to gan lớn lối như thế? Ngươi tưởng Phá Vực của ngươi là cái gì? Ngươi tưởng điện Cửu Tiêu của ngươi đã đủ để chống lại Đông Thanh ư? Điện Cửu Tiêu có quân đội không?”
Hai từ quân đội khiến lông mày Nguyệt hơi cau lại.
Đúng là điện Cửu Tiêu chưa có quân đội thật! Quân đội là ưu tiên hàng đầu trong các hội nghị của họ thời gian này! Nhưng chỉ cần một ngày Phá Vực chưa bình định, không
thể thống nhất quy về điện Cửu Tiêu thì quân đội cũng khó mà thành được. Nhân khẩu trong thành trì Phá Vực cũng không nhiều, muốn trưng binh thì phải gọi hết nhân khẩu ở hoang nguyên Phá Vực rồi chọn. Hiện giờ họ mới chiêu mộ một tiểu đội, vẫn chưa chính thức bắt đầu huấn luyện, vì họ không có nhân tài trong lĩnh vực luyện binh! Những người trước kia theo Lệ Tử Mặc đánh vào Phá Vực, bây giờ chỉ được coi là đội thị vệ của điện Cửu Tiêu.
Tân Phong Hi nhìn sắc mặt Nguyệt, suy nghĩ một lát cũng đoán ra được mấy phần. Lệ Tử Mặc không sợ, có thể làm theo ý mình, nhưng hiện giờ Nguyệt đang giữ chức vị tương đương với Tể tướng của một nước, hắn ta không thể không suy nghĩ nhiều. Trước đây Lệ Tử Mặc chỉ mang theo thuộc hạ của mình đi chinh chiến, nếu muốn thành lập quốc gia thì hắn còn phải làm rất nhiều chuyện!
“Nàng sợ à?” Lệ Tử Mặc hừ lạnh hỏi nàng.
Sợ à? Sợ hắn không đánh được người ta, sợ hắn không bảo vệ được nàng? Sợ hắn không thể làm chỗ dựa cho nàng?
Tần Phong Hi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không sợ.
“Vậy thôi, không đánh được thì chết, nàng chết thì còn có bổn Đế quân theo cùng, cần gì phải đắn đo nữa?” Hắn muốn bảo vệ thì bảo vệ, không bảo vệ được thì đền nàng một mạng, chuyện đơn giản như thế còn cần suy nghĩ gì nữa?
Tần Phong Hi lại sửng sốt, sau đó nở nụ cười. “Đúng, không cần nghĩ nhiều! Được rồi, chủ nhân, đánh Đông Thời Lâm cho ta, đánh đến khi hắn không thể tự sinh hoạt, đánh đến khi răng hắn rơi đầy đất!”
Xung quanh im phăng phắc, ai nấy đều đổ mồ hôi.
Bọn họ từng gặp người điên rồi, nhưng chưa thấy ai điên như vậy, ở trên quốc thổ của người ta, ở trong lều trại của người ta, ở trong vòng vây hơn một trăm thị vệ của người ta, mà dám chỉ vào Hoàng tử của người ta, nói muốn đánh cho rằng hắn rơi đầy đất!
Nhưng người đàn ông đó lại luôn dung túng nàng! Nghe vậy, mặt hắn không chút biến sắc, chỉ nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên, nói: “Mặc áo choàng của nàng vào đi”
Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn về phía Đông Thời Lâm.
Đông Thời Lâm lại không nhịn được lùi lại một bước, nghiến răng kêu lên: “Lệ Tử Mặc! Người khác sợ ngươi nhưng bổn Hoàng tử không sợ ngươi đâu! Bày trận! Giết hắn đi!” Một năm nay, Lệ Tử Mặc dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn và võ thuật xuất thần nhập hóa của mình khiến người trong thiên hạ khiếp sợ, đánh hạ Phá Vực, lên làm Đế quân điện Cửu Tiêu, khiến các nước đều muốn giao hảo, nhưng thế thì sao, bây giờ đang ở Đông Thanh cơ mà!
“Hoàng đệ... Đông Thời Ngọc nhìn hắn ta với ánh mắt đầy lo lắng, dường như muốn ngăn cản. Nhưng Đông Thời Lâm lại hơi coi thường hắn ta, đường đường là Thái tử một
nước, sao lại sợ một chủ nhân Phá Vực?
Hãy xem hôm nay hắn ta giết Lệ Tử Mặc thế nào đi!
Ngay khoảnh khắc bách phu sát trận được bố trí, doanh trại đột nhiên tựa như không có một ngọn gió, yên tĩnh đến mức như tất cả mọi người ở đây đều là tượng. Bóng đêm ập xuống, có người đốt lửa lên, ánh lửa chiếu vào mặt Lệ Tử Mặc, càng hiện rõ khuôn mặt sắc nét và lạnh lùng tựa Diêm Vương của hắn.
“Bách phu sát trận, sao sát khí lại kém thế.” Khi hai bên đang bắt đầu giằng co, Tân Phong Hi vừa khoác thêm áo choàng bỗng nở nụ cười, chỉ vào bách phu sát trận, nói với Nguyệt đang đứng bên ngoài cùng nàng: “Đây không gọi là sát trận, mà nên gọi là trận pháp tăng thêm lòng dũng cảm cho lẫn nhau. Chỉ có lưa thưa mấy người không dám lên, nên mới gọi thêm những người này, thêm can đảm xem có thể lấy thịt đè người không”
Nguyệt biết nàng hiểu về trận pháp, sau khi trận pháp ở khu nhà lao được nàng hướng dẫn tăng cường, cái tên Hoa Kiến Công kia sung sướng tớn cả mặt lên, cứ như đó là công lao của y vậy.
Nhưng bách phu sát trận của Đông Thanh lại bị nàng nói tệ hại như thế, hắn ta vẫn thấy dở khóc dở cười, sao hắn ta lại cảm thấy bách phu sát trận này có tác dụng răn đe rất mạnh nhỉ?
Nhưng bị hàng trăm người đè ép thế này, hắn ta không cười nổi.
Lệ Tử Mặc dẫn theo mười tám thị vệ, đối mặt với một trăm thị vệ triều đình của Đông Thanh, trông không khác nào lấy trứng chọi đá. Chỉ có thị vệ hàng đầu tiên trong sát trận đối mặt với thị vệ của hắn mới biết đám người mình phải đối phó áp lực cỡ nào! Một mình Lệ Tử Mặc đứng đó như một thanh đại đao sắc bén! Mang theo sát khí âm trầm,
hung ác đập vào mặt.
“Giết!”
Đông Thời Lâm quát lên!
Lệ Tử Mặc không nói gì, chỉ vung tay lên.
Dưới sự chỉ đạo của hắn, mười tám thị vệ như lưỡi lê lao vào bách phu sát trận!
Đông Thời Lâm đứng xa xa, sắc mặt âm trầm: “Ta muốn xem xem Lệ Tử Mặc chỉ mang theo mấy người như vậy, định diệt bách phu sát trận của ta thế nào!”
Đông Thời Ngọc thì chỉ lẳng lặng nhìn, không trả lời hắn ta.
Cảnh Tinh Nghiên cũng đã tỉnh lại, vừa rồi khi ngất đi, nàng ta được Đông Thời Ngọc đỡ lấy, tỉnh lại đúng lúc được chứng kiến bách phụ sát trận và Lệ Tử Mặc toàn thân đầy sát khí.
“Sư tỷ của ta đâu?” Vừa nhìn thấy hắn, nàng ta cũng nhớ đến Lệ Tiêu Lan.
“Cảnh cô nương... Ta sẽ phái người đưa cô về Bích Tiên Sơn. Chắc Lệ Tiêu Lan đã phế rồi, nhưng người này là cháu gái của Môn chủ Bích Tiên Môn, vẫn phải bảo vệ nàng ta một mạng.
“Sư tỷ của ta tỷ ấy..
“Có lẽ Lệ cô nương lành ít dữ nhiều, Cảnh cô nương, cô về Bích Tiên Sơn trước đi, chuyện của Lệ cô nương nên nói rõ ràng với Mộng Bích tiên tử trước.” Đông Thời Ngọc ra hiệu, có hai ám vệ bước ra.
“Đưa Cảnh cô nương về Bích Tiên Sơn. Đông Thời Ngọc thấp giọng nói: “Phải bảo vệ nàng ta.
“Vâng.”
“Ta, Thái tử điện hạ, ta...
“Nếu Cảnh cô nương thực sự thích thì phải thông qua Mộng Bích tiên tử mới được.
Ánh mắt Tần Phong Hi lướt qua, khóe môi nhếch lên nở nụ cười khó nhìn ra, nàng không bận tâm mà nhìn về phía Lệ Tử Mặc, mỗi lần Lệ Tử Mặc ra tay đều sẽ có một người gục xuống, trong thời gian rất ngắn, bách phu sát trận đã có hơn hai mươi người ngã xuống rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất