Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Thứ quan trọng nhất của sát trận chính là sát khí, tức khí thế. Sát khí và khí thế mạnh mẽ ngưng tụ thành sát cơ khiến lòng người hãi sợ. Sợ thì sẽ không thể hành động thoải mái vì tâm lý không ổn định. Trong tình huống đó, sức phán đoán của đối phương cũng sẽ bị ảnh hưởng, giả sử ban đầu có tám phần thắng thì cũng chỉ còn lại chưa đến năm phần. 

Đây là ưu thế và mục đích của trận pháp nhiều người. 

Nhưng giờ đây, một trăm người này lại có tâm lý sợ sệt trước một mình Lệ Tử Mặc. 

Không biết có phải vì họ đã từng nghe quá nhiều lời đồn liên quan đến Lệ Tử Mặc hay không. Nghe nói tin đồn về Lệ Tử Mặc được lan truyền ở Đông Thanh là đáng sợ nhất. Đông Thanh tự xưng là quốc gia trọng lễ nghi, lại có tấm gương sáng Ngọc Thái tử, cho nên ôn tồn, điềm đạm là phong cách mà toàn quốc gia theo đuổi. Trong khi đó, Lệ Tử Mặc lại khác hẳn họ. 

Ở hắn không hề có đặc điểm gì có thể được diễn tả bằng những từ ngữ như “nhã nhặn”, “lịch sự”, “lễ độ” hết. Nghe nói một tay hắn có thể đánh một đại hán cao hơn hai mét, nặng đến một trăm cân thành một mớ thịt vụn. Nghe nói khi xưa hắn xông vào thành Phá Vực, một mình cầm đao chém trăm phụ nữ và trẻ con. Nghe nói cựu Thành chủ của thành Phá Vực đã dẫn người nhà quỳ trước mặt hắn để xin tha mạng, nhưng hắn vẫn vung đao, chém đầu tất cả. 

Nghe nói Lệ Tử Mặc là kẻ ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận. 

Quá nhiều lời đồn. 

“Như vậy chẳng phải tiếng tăm của chủ nhân tại Đông Thanh cực kỳ xấu ư?” Tần Phong Hi nghe Nguyệt Vệ giải thích thì ngạc nhiên nhíu mày. 

“Đúng vậy, đến nỗi gia đình nọ có đứa nhóc hư, vừa nghe Đế quân Phá Vực đến là nó không dám khóc nữa mà.” 

"Ha ha!" 

Vậy là ngay từ đầu bọn thị vệ trẻ của Đông Thanh đã sợ hãi rồi, mà đã sợ thì khi lập sát trận đào đâu ra sát khí, ai cũng nhũn hết cả chân rồi còn gì. 

“Giết, giết cho ta! Ai dám lùi lại!” Đông Thời Lâm vô cùng sốt ruột và luống cuống. Hắn ta nhảy dựng lên, gào thét ầm ĩ. 

“Hoàng đệ, bảo họ lui xuống đi. Ta sẽ nói chuyện với Lệ Tử Mặc để tránh hy sinh vô nghĩa.” Đông Thời Ngọc lắc đầu thở dài. 

Lúc này, Tần Phong Hi cũng cất giọng: “Chủ nhân! Ta muốn đánh Đông Thời Lâm!” 

Câu này khiến Đông Thời Lâm suýt thì hộc máu. Nhưng đúng lúc đó, sát khí bỗng ập tới, một tia sáng sắc lạnh chợt lóe lên. Hắn ta thầm giật thót, nhưng phản xạ của hắn ta cũng nhanh, vội vàng lùi lại mười mấy bước rồi dừng lại, toát mồ hôi lạnh. 

Đông Thời Ngọc cầm kiếm chặn Lệ Tử Mặc lại: “Đế quân có thể nể mặt Thời Ngọc không?” 

“Nể mặt?” 

Nể mặt ai có quan trọng bằng trút giận cho người phụ nữ của hắn không? Lệ Tử Mặc khẽ híp mắt, hắn đang muốn tung chưởng vào hắn ta thì Tần Phong Hi nhào tới, ôm lấy cánh tay của hắn và nói với Đông Thời Ngọc: “Nhưng Nhị điện hạ bắt nạt ta! Bỏ qua cho ngài ấy thì cũng được thôi, ngài hỏi ngài ấy định lấy gì bồi thường ta xem?” “Còn đòi bổn Hoàng tử bồi thường cho ngươi... 

Đông Thời Lâm chưa kịp nói hết thì Đông Thời Ngọc đã búng tay, nhấn vào huyệt đạo của hắn ta từ đằng xa: “Ta có thể đồng ý chuyện này thay đệ ấy. Bọn ta sẽ làm theo lời Tần cô nương nói trước đó.” 

“Ừm, mấy ngày nay ta chịu rất nhiều khổ cực, ăn không ngon ngủ không yên, cái này dù gì cũng phải bồi thường gì đó thực tế chút nhỉ?” Tần Phong Hi cười hí hửng. Thấy nàng muốn chơi, Lệ Tử Mặc cũng không động thủ nữa. Tùy nàng thôi, nàng vui là được. Mấy người Trần Thập cũng lui xuống, trăm tên thị vệ chỉ còn chưa đến sáu mươi. Mười chín người giết mấy chục người của họ. Cứ tiếp tục thế này thì đừng hòng ai trong số họ đứng được nữa, mà cả đám đi gặp Diêm Vương hết. 

Các thị vệ còn sống sót cũng lui xuống mà người toát mồ hôi lạnh. Cứ có cảm giác trận chiến này là để dâng mấy chục mạng người cho người ta giết vui tay vậy. Bên kia chẳng có ai bị thương cả! 

Thế mà còn không biết xấu hổ, nói người ta không có quân đội nữa không? 

Bên này có quân đội đấy, nhưng có khi một trăm binh lính còn không đánh bại nổi bất kỳ thị vệ nào bên cạnh Lệ Tử Mặc! 

“Thời Ngọc không biết Tần cô nương thích gì, chi bằng Tần cô nương tự chọn những thứ cô thích rồi Thời Ngọc sai người đưa đến Phá Vực nhé?” 

Đông Thời Ngọc trông không hề giận dữ chút nào, cứ mỉm cười mãi. 

Tần Phong Hi không quan tâm Đông Thời Ngọc nghĩ gì, hắn ta như vậy cũng xem như biết điều. Trước đây lúc thấy biểu cảm của Nguyệt Vệ, nàng biết ngay bây giờ họ vẫn chưa thể công khai giết bọn Đông Thời Lâm được, vì liên lụy quá nhiều, trừ khi nàng mặc kệ mọi thứ, chỉ lo trả thù như Lệ Tử Mặc nói. 

Nhưng nàng không muốn. 

Không giết được thì phải hành xác Đông Thời Lâm cho bõ tức! 

“Vậy làm phiền Thái tử điện hạ chuẩn bị giấy bút, ta viết xong sẽ mang đến. Tần Phong Hi bảo: “Nhưng nếu ta đã viết ra thì Thái tử điện hạ đừng trách ta đòi hỏi nhiều nhé?” 

Nói vậy thì rốt cuộc là cần bao nhiêu chứ? Bỗng dưng Đông Thời Ngọc đau khổ vô cùng, nhưng ngoài mặt hắn ta vẫn ung dung đáp: “Tần cô nương đừng nói vậy. Miễn là thứ gì Động Thanh lấy ra được thì nhất định Thời Ngọc sẽ gửi tin cho cô nương. 

Tần Phong Hi nói: “Ái chà, Thái tử điện hạ hào phóng thật!” Nàng vừa nói vừa đi tới chỗ Đông Thời Lâm, vòng quanh hắn ta một vòng rồi hừ lạnh: “Nhị điện hạ, nếu không nể mặt Thái tử điện hạ thì bây giờ ta sẽ gọt luôn tai và cánh tay của ngươi rồi!” Nàng lại gần hắn ta, thì thầm vài chữ. 

Đồ ngu, tạm thời ta sẽ giữ lại cái mạng chó của ngươi, khi khác sẽ đến lấy sau. 

Đông Thời Lâm trợn to mắt, chỉ thiếu điều chém chết nàng! 

Khi Lệ Tử Mặc và những người khác rời đi trong đêm, lều trại của Nhị Hoàng tử Đông Thanh chỉ còn lại một mớ hỗn độn. Có lều trại bị đốt, có lều trại thì bị ngựa giẫm nát, thi thể nằm la liệt ra đất, mặt đất thấm đẫm màu máu. 

Điều làm họ đau đầu là Lệ Tiêu Lan vừa mất một tai vừa mất một tay. Nếu họ không muốn đưa Lệ Tiêu Lan đi thì tại sao trước đó lại cướp về chứ? Đã vậy còn tước đi một cánh tay của nàng ta nữa, mấy người đó đang đùa họ đấy ư? 

Sắc mặt Đông Thời Ngọc tối sầm, nào còn nụ cười nhã nhặn đó nữa. 

Giờ đây, họ buộc phải lan truyền tin tức thạch tủy ngàn năm ấy đã bị Lệ Tiêu Lan lấy được. 

Mà một khi lan truyền tin tức này đi, họ phải chọn bảo vệ Lệ Tiêu Lan hay đẩy nàng ta ra ngoài tự sinh tự diệt. Họ nên đắc tội Bích Tiên Môn, hay là đắc tội tất cả võ giả đang lăm le thạch tủy ngàn năm? 

Còn nữa, điều làm họ tức ói máu là khi Tần Phong Hi mang danh sách bồi thường nàng đòi đến, những cái tên chi chít trên đó suýt thì khiến họ tắt thở. 

Năm cây nhân sâm tuyết ngàn năm, mười tám viên Dạ Minh Châu, năm viên Tị Độc Châu, mười dải gấm Nguyệt Hoa, một hộp ngọc trai Đông Hải. 

Tần Phong Hi bảo rằng nàng chỉ chọn bừa thôi. 

Đúng là chỉ chọn bừa thật! Nhưng thứ nào cũng đắt đỏ cả! Nói riêng Tị Độc Châu kia thôi thì Hoàng thất Đông Thanh cũng chỉ có hai mươi viên! Thế mà nàng chưa gì đã đòi năm viên một lần! Cả gấm Nguyệt Hoa nữa, một năm chỉ làm ra được năm dải mà nàng lại đòi đến mười dải một lần! 

Đã vậy nàng còn làm như họ hời lắm không bằng! 

Lệ Tiêu Lan chỉ ước gì mình ngủ mãi không dậy. Sao nàng ta có thể chấp nhận hiện thực thế này được đây? Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, đầu tiên nàng ta mất một tai, tiếp đó lại mất một tay! Từ một mỹ nhân yêu kiều biến thành một kẻ xấu xí! 

Vậy mà Cảnh Tinh Nghiên lại bỏ nàng ta về Bích Tiên Sơn! 

Lệ Tiêu Lan muốn chết lắm rồi! 

Nhưng sao Đông Thời Ngọc và Đông Thời Lâm có thể để nàng ta chết vào lúc này được? 

“Thạch tủy ngàn năm đó ở đâu?” Lệ Tiêu Lan sắp bị câu hỏi này tra tấn đến phát điên, nàng ta có biết thạch tủy ngàn năm đó ở đâu đâu? Ban đầu nàng ta đã cất kỹ và luôn mang theo bên mình, chắc chắn không ai trộm đi được, nhưng lúc tỉnh lại thì nàng ta phát hiện không thấy thạch tủy ngàn năm đâu nữa! 

“Ta không biết thật, đi đâu ta cũng đem theo, ta không uống mà.” Lệ Tiêu Lan bần thần, nàng ta thật sự không hiểu nổi rõ ràng đang yên đang lành, tự dưng đùng một cái ra thế này là sao? 

Đông Thời Lâm nhìn Đông Thời Ngọc: “Thái tử hoàng huynh, có phải nó đã bị Lệ Tử Mặc lấy đi rồi không?” 

“Không đâu..Đông Thời Ngọc sẽ không nói cho hắn ta biết rằng kể từ giây phút Lệ Tiêu Lan bị Nguyệt Vệ xách tới trở đi, hắn ta luôn lưu ý động tĩnh bên kia. Hắn ta dám khẳng định rằng hôm nay bọn Lệ Tử Mặc không lấy được thạch tủy ngàn năm. 

“Nhưng nhìn Lệ Tiêu Lan có vẻ cũng không giống nói dối lắm. 

“Cảnh Tinh Nghiên!” Mặt Đông Thời Ngọc bỗng biến sắc. Gương mặt ngây thơ vô tội của Cảnh Tinh Nghiên hiện lên trong đầu hắn ta: “Người đâu, bắt Cảnh Tinh Nghiên về đây cho ta!” 

Trong bóng tối, ám vệ nhận lệnh rời đi. 

Tiếng vó ngựa chậm lại, Nguyệt cất lời: “Chủ nhân, chúng ta có đi tiếp nữa không ạ?” 

“Tìm chỗ qua đêm” Lệ Tử Mặc hờ hững đáp, đồng thời nhảy xuống lưng ngựa rồi ôm Tân Phong Hi trên Đạp Tuyết xuống. Người hắn nhoáng lên, thoáng chốc đã phóng đi mấy trượng. 

Nguyệt dõi theo hướng họ rời đi rồi nói với bọn Trần Thập: “Các ngươi cần làm gì thì đi làm đi” Mấy tên này cứ dán mắt vào chủ nhân và Tần Phong Hi làm gì? Chủ nhân phải tránh họ thôi, không lẽ còn để cho họ thấy chắc? 

Tần Phong Hi được Lệ Tử Mặc bế đi suốt dọc đường, tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, nàng không nhịn được mà hỏi: “Chàng muốn đưa ta đến đâu thế?” 

“Thay xiêm y 

Xiêm y của nàng rất cần thay. 

Tân Phong Hi bỗng dưng hoang mang. Thay xiêm y? Vậy chàng có cần phải chạy xa như vậy không? Quay đầu lại không thấy bóng dáng bọn Nguyệt đâu cả rồi này! 

“Bên này có nước. Lệ Tử Mặc chỉ thốt một câu đơn giản. 

Có nước ư? Tần Phong Hi cũng hơi vui. Thật ra lúc ở hang động băng có hồ băng, nhưng vì có hai con băng thú không rõ tên nên nàng cảnh giác, không muốn xuống nước chút nào. Nơi này tuy lạnh nhưng nàng bị truy sát xuống ba ngày, trải qua nhiều trận chiến, nàng cũng đổ mồ hôi vô số lần, bây giờ người bốc mùi, tắm được thì còn gì bằng. 

“Có nước thật, bên kia kìa. Vừa đến gần, Tần Phong Hi lập tức cảm nhận được không khí ướt. Có nước! Có nước thật, lại còn là nước chảy nữa! 

Đằng trước có rất nhiều nham thạch nhô lên, trông như đàn dã thú đang nằm trong đêm tối. Vòng qua bãi nham thạch đó, họ nhìn thấy một con sông băng nhỏ. Đó là một sông băng nhỏ thật, nhưng nếu đã được gọi là sông thì đương nhiên sẽ không nhỏ quá. Đêm nay ánh trăng rất đẹp, dòng sông băng như một chiếc đai ngọc uốn lượn, chảy qua Băng Nguyên trắng như tuyết, không thấy được điểm cuối. 

“Uầy, đẹp quá!” Tần Phong Hi vỗ cánh tay hắn để hắn cho mình xuống. Hai chân vừa chạm đất, nàng lập tức chạy tới sông băng, chạy được một nửa thì nàng chợt đứng lại, xoay người: “Lệ Tử Mặc!” 

Nàng gọi tên hắn. 

"Ừ." 

Hắn đáp. 

“Lệ Tử Mặc, ta báo cho chàng biết một chuyện.” Tần Phong Hi cười tít mắt: “Chuyện tốt. 

eyJpdiI6InBDXC9NOUZNNFMyUjFRN2pMQkZjN3J3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVVYkdNVGJHM014QzBBRU9vanVHRUNGeVMzQjl1Q0lrcVFQZ090UkNJalZxOUxFM3dOeWkrenFUNlBGdVwvaXlUdFFnNmVkVkp6S1hCUGpcL3RGejdGbjBMVFBGWTZwRnU5SEFtQkg1ZEFFUXdWbVwvZXpXaUkxbFV4XC9iY1MySGhQTSIsIm1hYyI6IjVmZmM1NjNlOWJhMTgwOTU4ZTA0MTY0ZGU1NjM3MjlhYTNmOTFkMWE2OTgzMTAzNjMwNmM0ZWIxNDNkZjZhNmYifQ==
eyJpdiI6IjhZbVNiSEZ1Y0t2cWZuZHFjb2tNbGc9PSIsInZhbHVlIjoiUUlxd3drN2Z3ME5GdEtNOW56aVNNOUdNVzl0a2tqY0ZvQWVON2ZvdjBVXC8zclM3V0xQMHZLR08zTEVhNXlDeVI0QWZLNHFkVDBOWXRLclwvUXZSNmZtV3NjZG53dWNFK3NDVFVEMDFVNnRqUVBlVlpQNU95cnFmVXRHdFVWaVMrUEdUdmhPUGpLM21NZkkya2N0Zlpza1E9PSIsIm1hYyI6IjJjY2Y4OWNhMjk4NGUzMWUxMzUzOTc1YTJhYjJhZTRjOGNmM2EzMTU1MGMyNjhiNDk4NmFlMzU3MGQzZjVmOGEifQ==

Nàng cứ chờ hắn hỏi suốt nhưng hắn không chịu hỏi. Lúc nãy nàng sực nhớ đến, có khi nào hắn tưởng nàng chưa lấy được, sợ hỏi nàng sẽ nghĩ mình vô dụng nên mới không hỏi không?

Ads
';
Advertisement