Nhưng nàng đã lấy được! Chỉ cần hắn ăn thằn lằn băng thì hắn đã giải độc thêm được một bước!
Lệ Tử Mặc ngước mắt lên, hiếm khi nào hắn ngạc nhiên đến vậy.
Quả thật hắn cho rằng nàng chưa lấy được thằn lằn băng. Cho dù nàng không lấy được thì đó cũng là chuyện rất bình thường. Thần y từng nói thằn lằn băng là thứ chỉ có cơ may gặp được chứ tìm ra thì rất khó, không phải dễ gì có được. Việc này liên quan đến may mắn hơn là năng lực.
Họ chỉ mới tìm ra một cái động băng. Nếu Băng Nguyên có mười tám động băng thật thì vẫn còn mười bảy cái, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ ở đây nửa năm rồi.
Nhưng bây giờ nàng lại nói với hắn rằng nàng đã lấy được thằn lằn băng rồi!
“Trong cái băng động trước đó hả?” Hắn hỏi.
Tần Phong Hi gật đầu: “Đúng vậy, chỗ đó đấy. Ta may mắn lắm đúng không?” Nàng đắc chí hỏi hắn.
Đôi mắt Lệ Tử Mặc sâu thăm thẳm. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của nàng dưới ánh trăng thật lâu mới nói: “Phải là ta may mắn”
Có nàng là điều may mắn lớn nhất trong đời hắn.
Tần Phong Hi không chú ý đến ẩn ý của hắn: “Đúng, cũng có thể nói là vậy, chàng may mắn nên lại có thêm một loại thuốc dẫn nữa. Nàng lấy chiếc lọ nhỏ đó ra, đưa cho hắn: “Đây”
Lệ Tử Mặc nhận lấy chiếc lọ kia rồi quan sát thật kỹ. Một con thằn lằn băng nhỏ được chôn trong tuyết, quanh thân có màu xanh bạc nhạt. Quả thật chỉ có Băng Nguyên mới có thứ này.
“Ghi lại cho nàng thêm một công lao nữa.
Hắn kéo nàng vào lòng, cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Đây là cách hắn thể hiện rằng mình đang rất hạnh phúc.
Hạnh phúc vì có nàng, hạnh phúc vì nàng giỏi đến vậy, hạnh phúc vì nàng cố gắng tìm thuốc cho hắn, chứng tỏ nàng cũng quan tâm đến hắn. Đây mới là điều làm hắn hạnh phúc nhất.
Tần Phong Hi thở hổn hển, người hơi nhũn ra. Nụ hôn của hắn cũng dữ dội, mãnh liệt và đặc trưng như con người hắn. Nhưng nàng phát hiện bản thân nàng lại cực thích. Trước đây nàng đã từng nghĩ rằng nếu nàng muốn yêu ai thì chắc hẳn sẽ tìm một người lịch thiệp, khi hôn người ấy sẽ rất dịu dàng như trong thơ, thậm chí là mang nét êm ái buồn thương. Nàng cảm thấy bản thân quá dũng mãnh nên phải có một người đàn ông như vậy để bao dung nàng, xoa dịu nàng.
Nhưng giờ đây, nàng lại cho rằng không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Cứ giống như Lệ Tử Mặc, muốn hôn thì trao nhau một nụ hôn nồng cháy, hôn đến khi nàng nghẹt thở cũng được!
Lúc này, nàng mới phát hiện hắn xách một chiếc tay nải trên lưng, chắc hẳn xiêm y của nàng nằm trong đó.
“Đưa cho ta đi, ta đi tắm”
Lệ Tử Mặc xé tay nải đưa cho nàng, sau đó nhảy lên, ngồi xuống một tảng nham thạch gần sông băng.
Tần Phong Hi đen mặt.
Cha nội ơi, chàng ngồi cao như thế, lại có đối mặt với sông băng thì ta cởi quần áo là bị chàng thấy hết rồi còn gì?
“Chàng xoay qua chỗ khác đi chứ”
“Ta ngồi vậy luôn” Hắn nói.
Tần Phong Hi cắn răng: “Xoay qua chỗ khác!”
“Ta ngồi đây, nàng nhanh lên” Hắn không hề nhúc nhích.
Biết ngay thích thích thương thương hồi nãy đều là ảo giác thôi mà! Tần Phong Hi giận đến mức nghiến răng, chân đá một cái, một đống vụn băng bay đến chỗ hắn. Dưới ánh trăng, có thứ gì đó màu đỏ trong vụn băng lóe lên trong tầm mắt của nàng.
Tần Phong Hi bỗng hét lên: “Tránh ra!”
Nàng chỉ đùa cho vui thôi, vì vụn băng cũng vô hại nên có thể hắn sẽ không nhanh chóng tránh ra, mặc nàng hắt lên người mình. Nhưng rõ ràng nàng vừa nhìn thấy thứ đó còn sống!
Tần Phong Hi tái mặt, may mà phản xạ và thân thủ của Lệ Tử Mặc khá nhanh, nàng mới hét lên thôi mà hắn đã phóng đi, tránh khỏi mảng vụn băng kia.
Đồng thời, Tần Phong Hi cũng vọt tới. Hắn ôm eo nàng xuống bên cạnh.
“Sao vậy?” Lúc nãy Lệ Tử Mặc không nhìn thấy thứ đó, có điều thấy nàng hốt hoảng đến vậy thì cũng sầm mặt.
“Có thứ gì đó” Tần Phong Hi híp mắt nhìn về nơi vụn băng rơi xuống. Tuyết trên tảng đá không nhiều, tuy trăng rất sáng nhưng thứ đó quá nhỏ, dù ở trên nền tảng đá màu nâu thì cũng khó thấy, nên lần này nàng không phát hiện gì cả. Nhưng cơ thể nàng vẫn căng chặt theo phản xạ. Bản năng mách bảo nàng có nguy hiểm!
Giác quan thứ sáu gần như thần kỳ này đã nhiều lần cứu mạng nàng ở hiện đại.
Lệ Tử Mặc biết rằng ở một khía cạnh nào đó thì nàng mạnh hơn hẳn nhiều nên hắn liền tin nàng. Hắn ôm chặt eo nàng, trầm giọng bảo: “Chúng ta đi thôi.” Đi thôi, bây giờ nhất định nàng rất mệt, ba ngày qua chưa một lần nào nàng được nghỉ ngơi đàng hoàng. Ban đầu hắn định để nàng tắm rửa rồi đưa nàng về, tối nay hắn sẽ trông nom để nàng ngủ một giấc thật ngon, hắn không muốn bây giờ còn phải để nàng động thủ nữa.
“Không” Tần Phong Hi cảm thấy sởn gai ốc, nét mặt cũng cứng lại, giọng cứng nhắc như máy móc: “Không đi được đâu.
Không đi được, không đi được nữa! Thứ đó, thứ đó không phải chỉ có một mà vô số, vô số con, rậm rạp chi chít, đang tập trung đến chỗ họ. Bốn phương tám hướng, những thứ đó đang ẩn nấp trong băng tuyết dày cộp.
Cảm giác bị theo dõi từ tứ phía này khiến nàng không rét mà run.
Ngay lúc này, Lệ Tử Mặc đột nhiên rùng mình, ôm nàng bay thẳng lên trời. Giờ phút này, khinh công cực kỳ mạnh mẽ của hắn đã phát huy tác dụng lớn nhất. Giữa không trung, họ cúi đầu nhìn, sau đó đồng loạt hít một hơi sâu.
Trong băng tuyết dưới nham thạch bên dưới, giữa một mảng trắng tinh khôi, từng con sâu màu đỏ trông như giun nhanh chóng bò tới tảng nham thạch mà họ vừa ngồi. Đầu chúng chôn dưới tuyết, lúc ngọ nguậy thì cả người uốn éo, màu đỏ sáng bóng trên người rất nổi bật trên nền trắng phau của tuyết, hiện rõ mồn một, tại sao lúc nãy họ không nhìn thấy?
Dù khinh công của Lệ Tử Mặc có tốt đến đâu thì cũng không thể lơ lửng giữa không trung mà không bị ngã được, nên họ lại rơi xuống.
Không nhìn thấy thứ đó trên nham thạch, nhưng điều khiến Tần Phong Hi thấp thỏm là thứ đó ở ngay trên tảng đá và đang ẩn nấp!
Lão đạo sĩ chưa kể về con giun đỏ này bao giờ. Giờ đây Tần Phong Hi cảm thấy mình thật sự rất ghét Băng Nguyên, bởi vì toàn bộ những thứ ở Băng Nguyên đều quá lạ lẫm với nàng! Vừa lạ vừa không có cách nghĩ ra cách đối phó nhanh nhất có thể!
“Trên tảng đá có một con...
Đúng lúc chỉ có tảng nham thạch này bên sông băng, những tảng nham thạch khác cách họ rất xa.
Tần Phong Hi chưa kịp nói hết thì Lệ Tử Mặc đã tung một chưởng xuống tảng nham thạch đó. Sau tiếng nổ, nham thạch không vỡ, nhưng tuyết đọng trên đó đều bị đánh bay, để lộ vỏ nham thạch sạch sẽ.
Chà!
Quả nhiên, đôi khi nàng nghĩ nhiều quá, thà làm gọn ghẽ như vậy có phải xong rồi không? Chắc hẳn con giun đỏ ấy đã bị đánh bay ra ngoài rồi.
Hai người lại trở về tảng đá. Lần này họ quan sát thật kỹ, quả nhiên thấy được cả mảng giun đỏ kia. Trời ơi, chúng chen lấn nhau chi chít, ít nhất phải đến mấy chục ngàn con!
Nhiều thế này, dù họ muốn giết thì cũng giết đến rụng tay!
“Bổn Đế quân đưa nàng ra ngoài. Lệ Tử Mặc cất lời.
“Thế này mà chàng vẫn đưa ta ra ngoài được hả?” Tần Phong Hi ngạc nhiên nhìn hắn. Sao hắn lợi hại thế?
Lệ Tử Mặc chỉ trả lời: “Ôm chặt vào”
Nàng lập tức ôm chặt hắn. Lệ Tử Mặc lại bay lên cao, phóng qua một tảng nham thạch khác trên đường đến lối vào. Giữa chừng hắn lại đánh một chưởng xuống đất, mượn chưởng phong để bay lên lại, lao về phía trước.
Tần Phong Hi trợn to mắt. Mặc dù nàng có nội lực nhưng lại không biết cách sử dụng! Hóa ra có thể dùng được kiểu này! Lệ Tử Mặc đặt nàng xuống một tảng nham thạch khác, Tần Phong Hi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi Lệ Tử Mặc bay lên lại, bọn giun đỏ đột nhiên chui xuống đất, biến mất tăm. Hắn chuẩn bị đáp xuống tảng đá thứ ba thì nham thạch nọ thình lình cử động một lát, sau đó nhỏ lại từng chút một với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nó nhỏ dần, nhỏ dần, nhanh chóng còn lại một nửa!
“Mẹ kiếp, rốt cuộc đây là cái quái gì vậy!” Tần Phong Hi cũng bực quá mà văng tục. Rốt cuộc thứ này là gì thế?
Lệ Tử Mặc vẫn đặt chân xuống tảng nham thạch kia. Hai người cùng nhìn xuống, phát hiện cả đàn giun đỏ ở dưới tảng đá. Mặt đất bị chúng tạo ra một cái hố, tảng nham thạch vùi ngay xuống! Nhưng thứ đó vẫn ở dưới tuyết, bị nham thạch vùi lấp từng chút một.
“Nhìn kìa, nham thạch trước mặt!”
Tần Phong Hi chợt phát hiện các nham thạch trước mặt đã bị vùi lấp trong tích tắc, ngang bằng với mặt đất! Xem ra loại giun đỏ này không leo lên được nên mới dùng cách này!
Nàng lại gặp quái vật có IQ hả?
Trời ơi!
Bây giờ họ không còn chỗ nào để đặt chân nữa, mà chẳng biết lũ này còn bao nhiêu! Tảng đá duy nhất dưới chân họ cũng gần như sắp song song với mặt đất rồi. Một số con
giun đỏ đã bắt đầu leo lên tảng đá.
Ở khoảng cách gần, Tần Phong Hi mới chú ý thấy dưới thứ này có hai hàng gai nhỏ, trông giống con rết, nhưng nhỏ và dày hơn rết. Có điều khi phát hiện thứ này để lại một dấu vết dài ngoằn khi bò qua vỏ nham thạch, mặt nàng liền biến sắc! Đó trông như dấu vết từng bị ăn mòn vậy, to bằng cơ thể nó, nhưng đây là thứ như vết sẹo sâu hoắm! Vậy lỡ bị những thứ này bò lên người thì còn lành lặn nổi không?
“Ta ghét Băng Nguyên!” Tân Phong Hi bức bối gào lên trong căm phẫn.
Lệ Tử Mặc không nói gì, chỉ ôm nàng lên lưng để nàng nằm sau lưng mình. Như vậy những thứ đó mà bò lên thì ít nhất vẫn còn hắn chống đỡ trước.
Tần Phong Hi sửng sốt.
Hành động lúc nãy của hắn không hề do dự chút nào, tự nhiên đến mức như thể hắn đã làm chuyện này vô số lần.
Nằm trên tấm lưng rộng của hắn, Tần Phong Hi tự dưng cảm thấy Băng Nguyên cũng không đến nỗi đáng ghét. Vì ở đây có hắn.
Mặt đất băng trắng tinh nằm ngổn ngang những cái xác giun đỏ chót... Một hình ảnh quá ghê tởm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất