Tuy nhiên, thứ này thật sự quá nhiều, nhiều đến mức hàng ngàn hàng vạn, đã vậy còn không sợ chết. Hơn nữa, Tần Phong Hi phát hiện cho dù chúng bị đứt thì khúc có đầu vẫn ngọ nguậy, tiếp tục bò tới chỗ họ.
Cứ thế này thì không giải quyết được gì, hơn nữa họ cũng không biết những sinh vật này vốn sống ở Băng Nguyên hay có người thao túng. Nếu là về sau thì khi Lệ Tử Mặc dùng cạn nội lực, có phải sát chiêu lớn hơn đang chờ họ không?
Tân Phong Hi nằm trên lưng hắn, đầu cấp tốc suy nghĩ. Chúng sợ gì? Nói cách khác, có phải trên người họ có thứ gì thu hút chúng không?
Thứ gì?
Trên người Lệ Tử Mặc xưa giờ chỉ có bội kiếm, trước đây thì có cả Phá Sát, sau này thì hầu như nàng là người sử dụng Phá Sát nên hắn chỉ đang giữ thằn lằn băng lúc nãy nàng cho hắn thôi.
Nghĩ đến đây, nàng thò tay vào ngực áo hắn, lấy chiếc lọ nhỏ chứa thằn lằn băng ấy ra rồi lắc lư với bên kia.
Nhưng lũ giun không hề có động thái nào khác.
Tần Phong Hi cất thằn lằn băng đi. Lúc này, nàng chợt nhớ đến thứ giống như bóng nước mà mình lấy được từ cơ thể băng thú có khả năng gây ảo giác.
Nàng nhớ thứ đó có một loại mùi đặc biệt. Khi ấy nàng không để tâm lắm, bây giờ chợt nhớ ra, nàng lập tức lấy thứ đó ra quơ quơ.
Quả nhiên!
Tự dưng lũ giun đỏ khựng lại, tất cả đều nằm yên như thể toàn thế giới bất chợt dừng lại.
“Cái gì vậy?”
Nhận thấy điều đó, Lệ Tử Mặc ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn nàng.
Quả bóng nước ấy được nàng bỏ vào một chiếc lọ nhỏ khác. Mặc dù đã đậy nút gỗ nhưng sau khi lấy ra, hắn cũng ngửi thấy cái mùi kỳ lạ kia. Đó là một thứ mùi rất khó hình dung, nhưng lại không gây khó chịu.
“Ta lấy được nó lúc ở động băng. Do không biết là gì, thấy nó đặc biệt nên lấy về. Bây giờ xem ra thứ này đã thu hút đội quân sâu này” Nàng tiếp tục lắc cái lọ trong tay, quả
bóng nước trong lọ lăn qua lăn lại. Sau khi nó lăn, Tần Phong Hi phát hiện mùi của nó càng nồng hơn, đội quân sâu nọ không còn đứng yên nữa mà cho Tần Phong Hi một cảm giác quái lạ rằng chúng đang say, say vì thứ mùi này.
Chuyện này làm nàng nghĩ tới việc con băng thú kia có thể gây ảo giác. Về sau lúc nàng lấy móng của nó làm vũ khí, vừa dùng nó đâm người đầu tiên là nàng liền phát hiện kẻ đó chợt trở nên vô hồn, giống như hai người đàn ông một cao một lùn mà nàng đã giải quyết trước đó vậy. Vậy, thứ này lấy được từ cơ thể băng thú kia thì có phải nó còn có tác dụng cao hơn không?
Nàng dứt khoát mở nắp, tiếp tục lắc lọ. Thứ mùi ấy nồng hơn, đội quân sâu cũng nằm im trên đất băng, không đến mức cứng đờ như tượng, nhìn kỹ cơ thể vẫn đang hơi ngọ nguậy.
Quả nhiên là thứ này!
“Tranh thủ đi thôi” Tần Phong Hi nói nhanh.
Lệ Tử Mặc cõng nàng chạy như bay tới lối vào. Những thứ đó đang bất động, hắn có thể lách qua chúng. Trong lúc đó, Tần Phong Hi luôn lắc cái lọ kia.
Đến khi cuối cùng họ cũng ra khỏi địa bàn của lũ sâu, Tần Phong Hi ném cái lọ kia đi. Thứ này dụ đội quân sâu tới nên nàng không cần nữa, không thích chút nào.
Lệ Tử Mặc bỗng ngăn cản nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt trách cứ, như thể hắn đã quá cạn lời với vận may nào đó của nàng vậy.
“Sao vậy?” Tần Phong Hi chẳng hiểu, sao hắn lại nhìn nàng như vậy?
Lệ Tử Mặc lặng thinh một hồi mới lên tiếng: “Ta từng nghe Thần y nói rằng, sách cổ ghi lại có một con cáo ma, tất cả bộ phận trên cơ thể nó đều có thể gây ảo giác. Răng,
móng, và túi mật là thứ có giá trị nhất.
“Túi mật? Đừng bảo là chàng đang nói đến thứ này nhé?” Tần Phong Hi nhìn quả bóng nước trong lọ. Kể cũng lạ, lớp màng trong suốt bên ngoài quả cầu nước trông mỏng tang, nhưng lúc nãy nàng lắc rất mạnh mà thứ đó vẫn không bị vỡ.
“Thứ này được ghi lại trong sách cổ nên bổn Đế quân chưa thấy bao giờ, nhưng chắc là thứ này. Thần y nói, một khi ngửi thấy mùi của nó thì côn trùng lộ diện, lắc dịch của nó thì côn trùng say sưa, uống vào thì sẽ tránh được mọi côn trùng”
Mặc dù hắn không nói tiếp nhưng Tần Phong Hi đã suy một ra ba, hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Hai mắt nàng sáng bừng ngay: “Ý chàng là, ăn thứ này thì sau này không sợ bất cứ côn trùng nào, gì cũng tránh được, thậm chí bao gồm cổ trùng Nam Cương ư?
“Thần y có ý đó thật. Lệ Tử Mặc gật đầu rồi nói: “Nghe nói cáo ma chỉ từng xuất hiện cách đây trăm năm trước, ai cũng muốn lấy được túi mật của nó. Tuy nhiên, không một ai có thể phá giải ảo cảnh của nó nên không ai bắt được nó cả. Trăm năm qua, không còn ai phát hiện cáo ma nữa. Nhưng không ngờ Tần Phong Hi mới đến Băng Nguyên ngày đầu tiên thôi mà đã bắt gặp cáo ma, đã vậy còn phá vỡ được ảo cảnh của nó, giết nó và có được túi mật của cáo ma này. May mắn đến mức không thể không bội phục.
Tần Phong Hi kể lại chuyện gặp được con băng thú ấy cho hắn biết. Nghĩ đến hình dạng của thứ đó, cuối cùng nàng cũng chắc chắn mình đã vô tình lấy được túi mật cáo ma mà bất cứ ai trên thế gian này cũng muốn có. Kể cả mấy cái móng kia cũng là thứ tốt chứ đừng nói là túi mật cáo ma.
“Ha ha ha, Tần Phong Hi vô địch!”
Tần Phong Hi đắc chí, hào hứng, tự hào quá chừng.
Nàng chủ động lại gần, kiễng chân phấn khích hôn hắn cái chóc.
“Ta thích Băng Nguyên rồi! Chàng xem, vừa đến Băng Nguyên là ta thu hoạch được nhiều quá chừng!”
"Ừ."
Lệ Tử Mặc cũng rất vui mừng. Thứ nàng lấy được sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho nàng, ít nhất sau này khi đối đầu với người Nam Cương, nàng không cần phải sợ cổ trùng của
chúng nữa.
“Về đưa Thần y xem rồi tính” Hắn bảo. Tuy hắn nghĩ khả năng cao là thứ này rồi, nhưng chỉ khi đã xác nhận thì hắn mới hoàn toàn yên tâm được. “Được.” Tần Phong Hi thì nghĩ đến một khả năng khác. Trong lòng nàng vô cùng hứng khởi, nếu khả năng đó được nghiệm chứng thì còn gì bằng!
Mặc dù bây giờ nàng biết đội quân giun ấy không còn đe dọa đến họ nữa nhưng vẫn phải về tắm. Tân Phong Hi vẫn còn thấy hơi khó chịu. Chứng kiến cả rừng giun ấy thì sao nàng dám tắm ở đây nữa, lỡ trong nước cũng có thì sao?
Thế là nàng bảo hắn quay mặt đi. Nàng cởi y phục, cầm một nắm tuyết nhanh chóng chà xát cơ thể rồi thay y phục sạch sẽ, khoác thêm đấu bồng nữa, vậy là nàng thấy đỡ hơn hẳn.
Cuối cùng cũng đợi được họ về, Nguyệt nhìn Tần Phong Hi ngay.
Lệ Tử Mặc không hỏi gì nhưng hắn ta đã sắp không nhịn nổi nữa rồi. Tuy cảm thấy khả năng nàng tìm được thằn lằn băng không cao, nhưng hắn ta không khỏi có chút mong chờ với Tần Phong Hi.
“Tần Phong Hi..
“Nếu Nguyệt Vệ đại nhân muốn hỏi về thằn lằn băng thì đây” Tần Phong Hi mỉm cười: “Ta lấy được rồi!”
Nguyệt giật mình, sau đó mừng rỡ thấy rõ: “Tần Phong Hi, Tần Phong Hi, cô đúng là giỏi, đúng là giỏi mà!” Không ngờ nàng lại lấy được! Tần Phong Hi này quả là ngôi sao may
mắn của chủ nhân mà!
Nhóm Trần Thập cũng hào hứng thấy rõ, vây quanh Tần Phong Hi đòi nàng kể lại những gì nàng đã trải qua sau khi tách ra. Ai cũng phấn khích như được lên dây cót, nào giống muốn nghỉ ngơi.
“Tần cô nương, Tần cô nương, thằn lằn băng khó bắt lắm đúng không? Cô bắt được bằng cách nào vậy?”
“Tần cô nương, lúc bắt được, thằn lằn băng có còn sống không?”
“Cho bọn ta xem được không?”
“Không được, phải tranh thủ cho Đế quân uống chứ!”
“Tần cô nương, mấy ngày nay nghe nói một mình cô xử nhiều tên khốn nạn lắm, kể cho bọn ta nghe với?”
Lệ Tử Mặc đen mặt. Đến tận bây giờ, hắn không ngờ các thị vệ vô cảm như khúc gỗ đi theo mình lại thế này. Nguyệt thì thấy buồn cười, thật ra đây chỉ là những cậu nhóc mới tuổi đôi mươi, ai cũng không dám lỗ mãng khi đi theo Đế quân, chỉ khi tiếp xúc với Tần Phong Hi thì mới bộc lộ tính cách thật mà thôi. Từ đó có thể thấy Tần Phong Hi đã hòa nhập với họ rồi.
“Được rồi, nghỉ ngơi thôi!”
Lệ Tử Mặc trầm giọng quát, tất cả thị vệ lập tức im lặng, ngoan ngoãn lui ra ngoài, ai nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai gác đêm thì gác đêm. Tần Phong Hi thấy hơi buồn cười, nhưng lúc này nàng cũng không còn sức để ôn chuyện, bởi vì nàng đã kiệt sức rồi.
Một chiếc lều trại đơn sơ đã được dựng sẵn cho họ, có chiếc thảm lớn được cố định bằng trường kiếm để ngăn không cho bên ngoài nhìn vào, ngăn cách với ngoài kia. Một lớp da lông thật dày được trải trên nền tuyết, trải thêm một tấm chăn lên trên nữa thành giường.
Không có xe ngựa mà vẫn mang những thứ này theo được là tốt rồi.
Ngồi trên đó, Tần Phong Hi lấy thằn lằn băng ra: “Nguyệt Vệ đại nhân, rượu.
Nguyệt Vệ lập tức mang rượu tới.
Thứ này không thể mang ra khỏi Băng Nguyên, vả lại không ăn luôn bây giờ thì đêm dài lắm mộng, sợ lại xảy ra biến cố gì nữa nên ăn luôn thì hơn. Theo biện pháp mà Thần y hướng dẫn, Lệ Tử Mặc ăn trọn thằn lằn băng mà không buồn nhíu mày lấy lần nào. Thật ra sau khi xử lý, nó chỉ còn là hai miếng thịt nhỏ màu trắng bạc, không còn nhìn ra thằn lần băng nữa.
Ăn xong, Tân Phong Hi tò mò hỏi ngay: “Có thấy gì không?”
Lệ Tử Mặc lắc đầu, Tần Phong Hi không khỏi bĩu môi. Trăm cay nghìn đắng mới lấy được thứ này, vậy mà ăn lại chẳng cảm thấy gì, thật là!
Nguyệt phì cười, bấy giờ họ mới thực sự nhẹ nhõm, ít nhất họ đã đạt được mục đích trong chuyến đi đến Băng Nguyên. Nhưng vẫn còn một thứ nghĩ sao cũng thấy gai người. “Tiếc quá, thạch tủy ngàn năm bị Lệ Tiêu Lan lấy đi mất rồi, bây giờ còn rơi vào tay Đông Thanh nữa.”
"Phut!"
Tần Phong Hi không kiềm được mà phì cười.
Lệ Tử Mặc và Nguyệt nhận ra có gì đó không đúng, lập tức nhìn nàng.
“Thạch tủy ngàn năm kia là giả à?” Lệ Tử Mặc thấy nàng như vậy bèn hỏi.
Tần Phong Hi ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao chàng đoán được?"
“Là thật hay giả thế?” Nguyệt thốt.
Nhưng hắn nói không sai, nếu thạch tủy ngàn năm ấy là thật thì đời nào nàng nhường nó cho Lệ Tiêu Lan. Lúc nàng qua xem là đã thấy có gì đó không đúng rồi, sau đó lừa Lệ Tiêu Lan để quan sát gần hơn. Kết quả đúng với suy đoán của nàng, đó là một thứ tương tự thạch tủy chứ nào phải thạch tủy ngàn năm. Tuy chúng có bề ngoài giống nhau, nhưng tác dụng khác nhau một trời một vực!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất