“Đó là gì thế?” Nguyệt tò mò hỏi: “Nếu đó là giả, chẳng lẽ Lệ Tiêu Lan không nhận ra được sao?”
Tần Phong Hi trả lời: “Có ai từng được gặp thạch tủy ngàn năm đâu? Ta thì chưa gặp nó bao giờ, nhưng vẫn có lời đồn về nó mà, nó màu trắng ngà, có sương mù. Nếu bây giờ ngươi cần thì ta có thể lấy ra cho ngươi ngay.”
“Lấy ra?” Nguyệt nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng thì lấy làm kinh ngạc: “Ý của cô là thạch tủy ngàn năm kia là do người ta lấy ra à?”
“Ta không nói thạch tủy ngàn năm do người tạo ra nhé, mà những thứ do Lệ Tiêu Lan lấy được đều do người cố tình lấy ra. Tần Phong Hi giải thích: “Thật ra thứ đó là một loại độc, sau khi sử dụng nó thì sẽ trở nên hưng phấn, sức lực tăng lên rất nhiều, cảm giác bản thân đã lợi hại hơn. Nhưng dược tính có tính chất bay hơi, sau khi nó bay hơi, cơ thể sẽ khôi phục trạng thái ban đầu, nhưng sẽ tổn hại đến sức khỏe.
Nàng luôn nói những từ ngữ mà bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm thì sẽ thấy chúng vô cùng chuẩn xác. Như tính chất bay hơi gì đó, với trí thông minh của họ thì nghe cũng hiểu phần nào.
Lệ Tử Mặc im lặng cả buổi mới nói: “Có người cố tình tạo ra thạch tủy ngàn năm giả”
“Đúng vậy” Tần Phong Hi gật đầu: “Ta đoán chuyện này đã được ủ mưu từ lâu. Kẻ đó tung thạch tủy giả ra và bị người khác lấy được, vì vậy mọi người sẽ chú ý đến người lấy được thạch tủy, hiểu nhầm thạch tủy ngàn năm đã bị cướp mất nên sẽ không ai tìm kiếm động băng và thạch tủy nữa. Chắc chắn người này sẽ lợi dụng cơ hội và liều mạng tìm kiếm hết băng động trong khoảng thời gian này
Kể ra thì người này cũng thông minh, sử dụng mưu kế dẫn hổ rời núi, nhưng điều một lúc những mấy trăm con hổ thì đúng là gan to bằng trời. Có điều, người này đã gián tiếp đắc tội nàng rồi, chính mưu kế của đối phương lại vừa hay bẫy nàng một trận, vì chuyện này mà Tần Phong Hi quyết định phải giành được thạch tủy ngàn năm. Như lời Lệ Tử Mặc đã nói, nàng thuộc kiểu người ăn không được thì sẽ đạp đổ, tuyệt đối không để thứ đó rơi vào tay kẻ đã đắc tội với mình.
Nàng là một người lòng dạ hẹp hòi, hay mang thù thế đấy.
“Nói vậy thì trong ba ngày cô bị đuổi giết, có kẻ nào đó đã lẳng lặng tìm kiếm thạch tủy ngàn năm thật sự, còn cô thì lại dẫn dụ người đi giúp kẻ đó. Nguyệt nhíu mày, bất giác nhìn Lệ Tử Mặc. Đúng như dự đoán, hắn ta bắt gặp khí tức tỏa ra từ trên người chủ nhân của họ sắp kết thành băng rồi.
Không cần biết kẻ chủ mưu là ai, nói chung là nếu đã đắc tội với hai người này thì hắn ta cứ tự mà cầu phúc cho mình đi.
Nhưng nếu như đối phương chạm mặt với Nguyệt, e rằng đầu của đối phương sẽ phải dọn nhà!
Tần Phong Hi nhoẻn miệng cười: “Còn một việc nữa, thạch tủy ngàn năm giả không còn trên người Lệ Tiêu Lan nữa rồi” Nguyệt nói: “Đó là điều chắc chắn. Đây là Đông Thanh, Ngọc Thái tử và Đông Thời Lâm sẽ không bao giờ giữ thứ đó lại. Đó là lý do tại sao hắn ta không động vào Lệ Tiêu Lan khi bắt được nàng ta, không muốn lấy thạch tủy ngàn năm. Hắn ta muốn hai huynh đệ nhà đó cắn xé lẫn nhau trước, ai ngờ thạch tủy ngàn năm mà Lệ Tiêu Lan giữ lại là giả. “Không phải.” Tần Phong Hi nói: “Bọn họ bị người ta tính kế cắn ngược lại, các ngươi cũng giống bọn họ. Ngươi nói xem Cảnh Tinh Nghiên là người thế nào?”
“Cảnh Tinh Nghiên ấy hả? Một người phụ nữ ngu xuẩn. Nguyệt khinh thường trả lời. Thực tế lần đầu tiên bọn họ gặp Cảnh Tinh Nghiên của Bích Tiên Sơn là trên đường đến đây, nhưng vì sự si mê cuồng nhiệt ngu ngốc của nàng ta khiến họ chả có hứng thú liếc nhìn nàng ta dù chỉ một lần.
Lệ Tử Mặc lắc đầu: “Ai đấy? Ta chưa từng gặp bao giờ
Tần Phong Hi: “
Nguyệt Vệ:
Chủ nhân, ngài đỉnh. Người ta vừa gặp ngài đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng, vậy mà mới mấy hôm trôi qua, ngài đã quên sạch người ta, còn nói chưa gặp bao giờ! Tần Phong Hi âm thầm gạt một giọt lệ thương cảm với Cảnh Tinh Nghiên.
Sau đó nàng nói với Nguyệt: “Ngươi tưởng nàng ta ngu xuẩn, nhưng chính nàng ta đã lấy đi thạch tủy ngàn năm từ trong tay sư tỷ Lệ Tiêu Lan của mình, lấy đi ngay trước mắt Ngọc Thái tử và Đông Thời Lâm. Vả lại, nàng ta còn khiến Ngọc Thái tử đích thân lên tiếng điều hai ám vệ của mình, sai người hộ tống nàng ta về Bích Tiên Sơn. “Cái gì?” Nguyệt vô cùng kinh ngạc, hắn ta không ngờ Cảnh Tinh Nghiên có tâm kế và thân thủ giỏi đến vậy.
“Vậy nên ngươi phải học hỏi người ta đi, chàng trai trẻ ạ. Trên đời này, thứ sâu nhất chính là lòng người” Tần Phong Hi nói: “Còn nữa, công phu cao thâm và bản lĩnh cướp đồ của người khác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Nghĩa là sao?” Nguyệt cảm thấy rất hứng thú với chủ đề này: “Ý của cô là tay không bắt đồ đúng không?”
Hắn ta vừa dứt lời, Tần Phong Hi đã xòe bàn tay ra trước mặt hắn ta, chỉ thấy một tấm ngọc bội hình mây đang lẳng lặng nằm gọn trong lòng bàn tay nàng. Nguyệt cúi đầu, vô
thức nhìn xuống, cái túi bên eo mình đã biến mất từ lúc nào không biết.
Khóe môi của hắn ta run rẩy: “Cô làm thế nào vậy?” Rõ ràng hắn ta thấy nàng không làm gì cả, hơn nữa cũng không cảm nhận được gì.
Tân Phong Hi nhún vai rồi trả lời: “Thì đó, đây chính là tay không bắt đồ mà ngươi nói.
Nàng chỉ nói tới đây rồi dừng chứ không nói gì thêm, khiến Nguyệt rất bất đắc dĩ. Vả lại, mặt Lệ Tử Mặc đã tối sầm, hắn yêu cầu nàng nghỉ ngơi sớm, ai ngờ vừa vào đúng chủ đề thì cứ nói mãi vẫn chưa xong. Thế là Lệ Đại Đế quân lập tức hóa thân thành người đàn ông gia trưởng.
“Đi ngủ!”
Nguyệt lập tức cút ngay!
Đêm nay, dù họ ở trong Băng Nguyên nhưng Tần Phong Hi ngủ rất ngon, chẳng thấy lạnh chút nào mà ngược lại còn rất ấm áp. Sau khi thức giấc trong vòng tay ấm áp của Lệ Tử Mặc, nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng khi nhìn thấy quầng mắt xanh đen mờ mờ dưới mắt của hắn, nàng sững sờ không thôi: “Chàng ngủ không ngon ư?”
Lệ Tử Mặc không trả lời mà chỉ ôm nàng ngồi dậy, cầm lấy áo choàng rồi ra hiệu cho nàng mặc vào.
Tân Phong Hi buồn bực đứng dậy chỉnh trang quần áo, mặc áo choàng vào. Bỗng nhiên nàng phát hiện một việc, hồi trước mỗi lần đi ngủ, hắn đều động tay động chân và giở trò với nàng. Hoặc là thò tay vào trong quần áo mò mẫm đủ chỗ, thi thoảng hắn động tình còn cọ thân dưới cực nóng vào nàng, khiến nàng nóng bừng tỉnh cả ngủ. Thế nhưng tối qua hắn rất ngoan, không hề chạm vào nào, nhưng cả đêm nàng ngủ rất ấm áp...
Tần Phong Hi dõi theo bóng lưng chạy trối chết của ai kia thì nhoẻn miệng cười tươi tắn. Chẳng lẽ vì muốn nàng ngủ ngon nên tối qua hắn đã thức suốt đêm, sử dụng nội lực để sưởi ấm cho nàng đấy à?
Thị vệ đã chuẩn bị điểm tâm xong từ sớm, dĩ nhiên không có thịt cá hay món ngon nào cả. Bọn họ mang theo gạo, đun sôi một ít nước tuyết rồi cho chút gia vị vào là được. Dù rất khó ăn nhưng thứ này vẫn đỡ hơn những thứ mà Tần Phong Hi đã ăn vào ba hôm trước rất nhiều.
“Chủ nhân, tiếp theo chúng ta tiếp tục tìm kiếm băng động hay sao ạ?”
“Ừ” Không những phải tìm băng động mà còn tìm thấy người kia, hoặc đám người đó. Dám hãm hại người phụ nữ của hắn, cả đám mau mau dâng đầu đến gặp hắn đi.
Nhưng điều bọn họ không ngờ là hôm nay tuyết rơi rất dữ dội.
Trong Băng Nguyên này, Tần Phong Hi mới thật sự cảm nhận được tuyết rơi dày đặc là thế nào. Trận mưa tuyết cực lớn đồng loạt bay xuống như thể quay về vòng tay của Băng Nguyên. Mới nửa ngày trôi qua mà cả Băng Nguyên đã đọng lại một lớp tuyết rất dày, như thế này thì muốn tìm băng động sẽ càng khó khăn hơn nữa.
Hơn nữa, ở trên Băng Nguyên rộng lớn bao la bát ngát này, họ không tìm thấy nơi trú tuyết, nên có rất nhiều thứ họ không thể mang theo.
“Chúng ta qua bên đó đi.” Đoàn người giẫm xuống nền tuyết và bước tới trước, bỗng nhiên, Tần Phong Hi chỉ vào một ngọn núi đằng xa. Mấy ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng đã thấy được một ngọn núi gần họ nhất.
“Ở đó có băng động à?” Nguyệt hỏi.
Bọn họ dắt ngựa, nhưng vì tuyết đọng quá dày nên phải tốn rất nhiều công sức lên đường.
Tần Phong Hi xụ mặt: “Ta biết thế nào được? Nhưng nếu đã có núi thì sẽ có cơ hội cao hơn, bởi vì khả năng động băng xuất hiện sẽ lớn hơn.
“Đi thôi.”
Lệ Tử Mặc tiếp tục tin tưởng nàng vô điều kiện.
Tới khi bọn họ đến ngọn núi kia thì đã qua một ngày. Có điều ngọn núi này cao hơn và lớn hơn khi bọn họ đứng nhìn từ xa, trên núi có rất nhiều nham thạch, đóng một lớp tuyết dày. Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy được thứ gì đó xanh xanh mờ mờ bên trên đỉnh núi.
Có lẽ đó là bãi cỏ, hoặc có lẽ đó là một gốc cây, tóm lại sau khi trải qua quãng thời gian tiếp xúc với cả mảng trời trắng xóa, một ít sắc xanh cũng khiến mọi người vui mừng
vô cùng.
Trời vừa tối, gió bên ngoài lạnh thấu xương.
“Hôm nay tuyết rơi nhưng tối nay còn lạnh hơn mấy hôm trước rất nhiều” Một thị vệ vỗ vào đầu gối dính tuyết của mình.
“Đúng đấy, hơn nữa ta cảm thấy dường như mình càng tiếp cận ngọn núi thì nhiệt độ càng giảm xuống thì phải?” Một thị vệ khác lắc đầu, lắc lắc tuyết đọng xuống dưới.
Chuyện đầu tiên Tần Phong Hi làm đó là kiểm tra xem đây có phải là núi tuyết không. Bởi nếu nó là núi tuyết thì sẽ rất nguy hiểm, không thể qua đêm ở nơi này. May là ngọn núi này không phải, dường như trước đó núi này không có quá nhiều tuyết, hơn nữa xem xét độ dày của tuyết đọng trên sườn núi thì chỗ tuyết này chỉ mới đọng hôm nay thôi.
“Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở dưới chân núi đi, sáng sớm ngày mai mới bắt đầu lên núi” Lệ Tử Mặc nhìn sắc trời rồi nói.
Bọn thị vệ lập tức bắt tay vào chuẩn bị cắm trại.
“Hú!”
“Tiếng gì vậy?” Trần Thập bất thình lình dừng tay lại, dựng tai lắng nghe.
“Có tiếng gì đâu?” Tân Nghĩa không nghe thấy gì cả.
Lệ Tử Mặc nhíu mày: “Là sói!”
Tần Phong Hi nhảy dựng: “Cuối cùng cũng gặp sói rồi!”
Lệ Tử Mặc hơi cạn lời: “Hình như nàng rất vui thì phải?” Tuyết Lang ở Băng Nguyên rất hung dữ, khả năng chịu lạnh giỏi hơn bọn họ rất nhiều. Hơn nữa thức ăn ở Băng Nguyên rất hiếm, có khi con Tuyết Lang nào cũng đói đến mức da bụng dán vào lưng. Nếu bọn họ đụng độ Tuyết Lang thì chắc chắn phải chiến đấu một trận ác liệt, nếu tránh được thì phải cật lực tránh đi, ai lại hưng phấn như nàng đâu chứ.
“Khà khà, ai ăn ai còn chưa biết chắc đâu.
Sườn dê mà nàng mang về tối qua đã được phân cho thị vệ cả rồi, hôm nay bọn họ phải ăn bánh mì ngâm nước tuyết, thế nên nàng rất thèm mùi thịt thơm. Bây giờ Tuyết Lang xuất hiện rất đúng lúc, vừa hay chúng có thể giúp nàng đỡ thèm.
Cả nhóm đồng loạt im lặng.
Tần Phong Phi nói năng hùng hồn: “Các ngươi không thể hiểu được người lấy ăn uống làm tôn chỉ đời mình là như thế nào đâu.
“Ta xin phép được nhắc nhở cô nhé Tần Phong Hi, nếu có khoảng mười con Tuyết Lang thì có lẽ bọn ta sẽ đánh thắng được chúng. Nhưng nếu số lượng lên đến hàng trăm, hàng ngàn con thì đến lúc đó e rằng cô muốn chạy cũng không kịp, để xem cô thắng chúng nó kiểu gì. Nguyệt Vệ nói.
Hắn ta vừa dứt lời, cả đống tuyết trên đỉnh đầu mọi người bắt đầu rơi xuống. Ngay sau đó, vài tiếng sói tru vang lên rất gần đỉnh đầu của họ.
"À hú!"
Tần Phong Hi nghe xong thì mặt mày biến sắc, trừng mắt với Nguyệt Vệ: “Nguyệt Vệ đại nhân, ngươi đúng là cái đồ miệng quạ đen!”
Dứt lời, nàng lập tức quay đầu la lên với các thị vệ: “Mau đốt đuốc!”
“Mau, châm lửa đi
Từng bóng đen trên đỉnh đầu lao nhanh xuống dưới, Lệ Tử Mặc ngẩng đầu thì đối diện với con ngươi màu xanh lục lóe sáng, móng vuốt sắc bén giữa không trung, nhào thẳng đến chỗ hắn.
“Nhớ năm xưa chủ nhân đã từng một mình giết tận mười tám con sói hoang!” Nguyệt ở bên cạnh nàng bèn nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất