“Chuyện ấy xảy ra khi nào?”
“Lúc chủ nhân mới mười sáu tuổi.
Tần Phong Hi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh thiếu niên đơn đọc quyết chiến với đám sói, một mình trong cuộc chiến đẫm máu. Sau đấy hình ảnh lại quay về cảnh tượng trước mắt, Lệ Tử Mặc khoác bộ quần áo màu đen, phất tay định chộp lấy Tuyết Lan đang nhào tới. Tuyết Lang đã bị hắn giữ lại, gần như còn chưa kịp phản ứng thì Lệ Tử Mặc đã vung tay, quăng mạnh nó về vách núi nham thạch.
“Áu!”
Tuyết Lang hét thảm, một tiếng “phịch” vang lên, đầu nó bị nện thẳng vào nham thạch, máu tươi bắn tứ tung. Lệ Tử Mặc cầm xác sói đứng trên sườn núi, sát khí bừng bừng. Lúc này có vài Tuyết Lang ở trước mặt hắn đang nhìn chằm chằm vào hắn nhưng không dám hành động gì cả. Xác sói trong tay hắn và mùi máu tươi khiến chúng sợ hãi theo bản năng, sát khí của Lệ Tử Mặc cũng khiến bọn chúng nhận ra loài người này vô cùng nguy hiểm.
Tần Phong Hi trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy Lệ Tử Mặc đẹp trai ngời ngời, vô cùng ngầu lòi, khiến trái tim của nàng bất giác loạn nhịp. Mấy kiểu lịch lãm, lịch sự, dịu dàng gì đó chỉ là mây bay nước chảy thôi! Phải mạnh mẽ, sát phạt và quyết đoán như thế này mới hợp gu của nàng!
Đúng lúc này, Lệ Tử Mặc ném xác sói trong tay xuống, đúng lúc rơi vào chân Trần Thập. “Cất đi.” Trần Thập lập tức lỗi xác sói qua một bên, rồi chôn nó vào trong đống tuyết. Tân Phong Hi không hiểu: “Tại sao lại cất đi?”
Trần Thập nhìn nàng, mỉm cười đáp: “Đế quân đã từng nói rằng con sói nào chạy nhanh nhất trong bầy sói thì thịt của nó ngon vô cùng”
Dường như xác nhận lời hắn ta, Lệ Tử Mặc nhìn nàng rồi thản nhiên nói: “Cho nàng con sói đó.
Tần Phong Hi sững sờ.
Hóa ra là vì... chuẩn bị bữa tối cho nàng à, chỉ vì vừa rồi nàng bảo muốn ăn thịt sói nướng! Ôi chao! Ôi chao! Tại sao nàng thích cách thể hiện sự lãng mạn của người đàn ông này thế nhỉ!
“Chủ nhân giết thêm một con nữa đi, tối nay ta nướng cho chàng ăn. Nàng lập tức giơ nắm đấm lên cổ vũ hắn.
Nguyệt Vệ lập tức sầm mặt.
“Được” Lệ Tử Mặc không nghĩ nàng nói giỡn. Bởi vì thịt nàng nướng rất thơm ngon đậm vị, vì vậy tất nhiên phải để nàng cho nướng hắn ăn. Có nàng ở đây, hắn thích ăn những món do chính tay nàng nướng.
Nhưng khi bọn họ muốn nhìn cảnh Lệ Tử Mặc giết sói thì bỗng cả đống tuyết ở giữa sườn núi bắt đầu lăn xuống, dường như có thiên quân vạn mã điên cuồng xông đến.
Cả nhóm tập trung nhìn kỹ, trong đống tuyết bay ngập trời có vô số con Tuyết Lang cả người trắng như tuyết chạy về phía này. Đám sói dữ há to miệng, răng nanh sắc bén, con ngươi lóe sáng, đầy hung hăng và sát khí, điên cuồng xông về phía họ. Người đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là Lệ Tử Mặc ở trên sườn núi.
“Nguyệt Vệ đại nhân, cái miệng quạ đen của ngươi linh thế!”
Tân Phong Hi há hốc mồm, sau đó mắng một câu, la lớn với Lệ Tử Mặc ở trên sườn núi: “Chủ nhân, chạy, chạy mau đi.”
Nguyệt vỗ trán: “Từ xưa đến giờ chủ nhân chưa từng bỏ chạy lần nào”
“Tật xấu gì thế này!” Tần Phong Hi nhìn Lệ Tử Mặc không trốn mà còn nhảy vào đàn sói, thân hình cao lớn lập tức hòa mình vào đám sói trắng như bông tuyết.
“Mọi người cùng xông lên!”
Nguyệt rút trường kiếm ra, khẽ nhún người, bay về phía sườn núi. Mũi kiếm vạch một đường, cắt ngang cổ họng của Tuyết Lang đang nhào đến, con Tuyết Lang nọ ngã sống soài xuống đất.
Đám người còn lại cũng bắt đầu rút kiếm rồi vận khí, mười tám con người bắt đầu chiến đấu với đàn sói.
Nhưng Tần Phong Hi vừa lên núi đã phát hiện một chuyện không đúng chút nào!
Không đúng! Lệ Tử Mặc ở lại không phải vì tật xấu của mình, cũng không phải vì hắn không chạy, mà là vì muốn chạy không còn kịp nữa! Bọn họ vừa lên núi thì mới phát hiện trên sườn núi trắng xóa, rất nhiều Tuyết Lang đồng loạt hiện thân, bởi vì bọn họ ở bên dưới nên không thấy rõ chúng, ai ngờ lại là cả bầy Tuyết Lang đông thế này!
Mọi chuyện thành ra như vậy thì còn chạy kiểu gì? Cả đám Tuyết Lang trên núi điên cuồng chạy xuống, còn những con bên dưới núi thì như đám lính canh chặn hết tất cả đường lui của bọn họ. Đường lui của Lệ Tử Mặc đã bị chặn lại, trước sau đều có vô số con sói bao vây, xung quanh đâu đâu cũng có.
Bộ lông trắng thuần một màu là vũ khí tự vệ tốt nhất của chúng, khi bọn chúng tiếp cận kẻ địch, từng đôi mắt màu xanh lá tham lam và đói khát khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Nếu hòa vào đàn sói thì không chạy được nữa, vậy chỉ còn một con đường đó là: Giết! Giết! Giết! Giết!
“Giết!” Nguyệt Vệ ra lệnh.
Bỗng chốc, cả sườn núi tràn ngập ánh đạo ánh kiếm và tiếng sói tru.
Băng tuyết bay đầy trời, sát khí cuồn cuộn.
Cả nhóm ai cũng có võ công cao cường, bọn họ cũng đầy gan dạ và dũng mãnh, thế nhưng số lượng Tuyết Lang quá nhiều. Từng con Tuyết Lang như đã đói bụng từ đời nào, giờ gặp được con người thì như nhìn thấy thức ăn tươi sống thơm ngon.
Bọn chúng phóng lên cao, mùi thơm thịt sống tỏa ra từ những con người trước mặt kích thích thú tính bên trong chúng, Tuyết Lang chỉ muốn cắn xé từng người theo bản năng, cắn đứt cổ họng bọn họ, điên cuồng gặm cắn!
Từng con Tuyết Lang gào rú, con trước vừa ngã xuống thì con sau đã nhào về phía họ để thế chỗ, móng vuốt sắc bén quơ đến đâu là xé toang quần áo của bọn họ đến đấy, trên thân cũng xuất hiện vài vết cào đầm đìa máu tươi. Mỗi khi có cơ hội, bọn chúng sẽ cắn mạnh vào người bằng những chiếc răng nanh nhọn hoắt, hung hăng cắn đứt một miếng thịt của họ.
Nhóm Lệ Tử Mặc đã giết rất nhiều Tuyết Lang, nhưng vẫn không thể dọa sợ đám Tuyết Lang đã đói đỏ cả mắt này.
“Cút!”
Trần Thập đâm trúng một con Tuyết Lang nhào đến, đá mạnh nó văng ra ngoài. Con Tuyết Lang kia vừa ngã xuống thì đã có mười mấy con khoác nhào vào, mười mấy mồm sói cắn xé thi thể của đồng loại, vô cùng tàn khốc. Thi thể Tuyết Lang vừa chết gần như bị phanh thây chỉ trong chớp mắt, da tróc thịt bong, để lộ xương trắng ở bên trong.
Bọn chúng đã đói đến mức cắn nuốt luôn cả đồng loại của mình!
Máu tươi và mùi thịt sống khiến chúng nó càng thêm điên cuồng.
Tần Phong Hi phát hiện dường như số lượng Tuyết Lang nhiều vô số kể, dù giết bao lâu đi chăng nữa cũng không giết hết được chúng. Bọn chúng không biết mệt là gì, không chết không thôi, hết lớp này đến lớp khác nhào đến, nhưng cánh tay của mọi người đều mỏi nhừ cả rồi.
“Không được, nếu tiếp tục như vậy không phải là cách” Nguyệt trầm giọng la lên.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, sắc trời tối dần, bọn họ đã chém giết nửa canh giờ nhưng đám Tuyết Lang này vẫn còn cực nhiều!
“Con sói đầu đàn vẫn chưa xuất hiện!” Tần Phong Hi bất thình lình la lên: “Không đúng, không đúng, hơn nữa còn rất nhiều sói vẫn chưa xuất hiện!”
Một thị vệ sợ hãi la lên: “Ngọn núi này chính là núi Sói, là hang ổ của chúng!”
Núi Sói là nơi bầy Tuyết Lang tụ tập. Bọn họ như một đống thịt tươi sống nhào đầu vào, sao bọn chúng không kích thích cho được!
Cả người Tần Phong Hi đầy mồ hôi, chiến đấu suốt nửa canh giờ không ngừng nghỉ khiến tay chân của nàng mỏi nhừ. Mùi máu tươi càng ngày càng hăng, mùi sói cũng càng ngày càng nồng. Lúc này trên người họ đã nhuộm đầy máu sói, tốc độ và động tác của mấy thị vệ cũng chậm lại do đã mệt lả người, trên thân cũng có nhiều vết thương.
Không phải hồi nãy bọn họ không muốn rút lui, có điều bọn họ không ngờ vừa lên đến nơi thì không lui kịp nữa. Đàn sói bao vây bọn họ, đặc biệt là con đường xuống núi đã bị chặn lại, đợi khi bọn họ phát hiện ra việc này thì đã lên khá cao rồi, bây giờ đã đến giữa sườn núi.
Dọc theo đường đi, máu tươi nhuộm đỏ cả sườn núi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ mới phát hiện con sói đầu đàn vẫn chưa xuất hiện, Tần Phong Hi hoảng hốt vô cùng. Đáng lý ra, số lượng đàn sói khổng lồ thế này thì phải có sói đầu đàn dẫn đầu mới đúng. Sói là loài động vật vô cùng đoàn kết, bọn chúng sẽ nghe theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, dù chúng có đói đến hoa mắt, sự phục tùng đối với con sói đầu đàn cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng sói đã chết nhiều lắm rồi mà sói đầu đàn ở đâu? Còn nữa, tại sao có nhiều Tuyết Lang tụ tập ở nơi này đến vậy? Dù đây là ổ sói đi chăng nữa...
Tần Phong Hi kinh ngạc, dường như một suy nghĩ khẽ lóe lên trong đầu, ổ sói...
Phốc! Một mũi tên máu bay qua, dính vào áo choàng của nàng, nhuộm đỏ cả khoảng áo choàng. Một con Tuyết Lang khổng lồ bị đánh văng ra xa, xác sói ngã xuống bên chân của nàng.
“Đáng chết, nàng dám thẫn thờ vào thời khắc này à?” Tiếng quát tháo tức giận vang lên bên tai nàng, sau đó có một cánh tay rắn rỏi đã ôm lấy eo nàng và kéo về phía hắn. Lệ Tử Mặc tức giận ngập trời, chỉ ước gì có thể đánh vào mông nàng cho thỏa cơn tức.
Không ngờ nàng lại dám lơ đễnh trong lúc đang chiến đấu sống còn với đàn sói! Nếu không phải nhờ hắn phát hiện kịp thời, có lẽ con sói vừa rồi đã cắn đứt cổ họng của nàng
rồi cũng nên!
“Lệ Tử Mặc, ta...
‘Ta cõng nàng” Hắn tức thì tức, nhưng nghĩ có lẽ nàng mệt rồi, thế là vừa nói vừa muốn cõng nàng lên lưng, như lúc hắn đã cõng nàng trong bao cuộc chiến hồi trước. Cùng lúc đó, hắn vung kiếm ra ngoài, kiếm khí chém đứt cổ của con sói hung hăng.
“Không, không cần, ta nói ta biết chúng đang làm gì rồi, đám sói này đang bảo vệ ổ sói!” Tân Phong Hi né tránh rồi nắm chặt Phá Sát, vừa sóng vai giết sói cùng với hắn vừa nói thật nhanh: “Chắc chắn ổ sói của bọn chúng không phải ổ sói bình thường, với số lượng sói nhiều thế này, không chừng sẽ có một sơn động cực lớn đấy!”
Tuyết bao phủ ở Băng Nguyên quanh năm suốt tháng, ở đây không có rừng cây, Tuyết Lang phải có hang ổ riêng của mình, vì vậy chắc chắn phải có một sơn động cực lớn mới chứa nổi chúng.
Bọn họ đã giết rất nhiều sói, máu sói vẩy ra khắp nơi, xác sói chất thành đống nhưng bọn chúng không hề nao núng, chẳng muốn rút lui, sói đầu đàn cũng chưa xuất hiện. Có phải cho thấy rằng bọn chúng đang muốn liều chết bảo vệ thứ gì đó. Còn sói đầu đàn thì ở mãi trong hang động không chịu ra, quyết tâm trông giữ thứ đó. Không biết món đồ được bảo vệ trong sơn động là gì đây nữa?
Suy đoán này khiến máu trong người nàng gần như sôi trào!
Sau khi nàng kích động la lên, mọi người đều nghe rõ rành rành. Có người không hiểu lúc này nàng còn nhắc đến ổ sói làm gì, chẳng lẽ bọn họ không định chạy mà còn tìm kiếm ổ sói, trốn vào ổ sói ư?
Nhưng cũng có người chỉ chốc lát đã hiểu, ví dụ như Lệ Tử Mặc và Nguyệt.
“Các ngươi yểm hộ ta mở ra một con đường máu!” Tần Phong Hi nghiến răng: “Ta muốn lên núi!” Trước đó nàng từng thấy một phiến lá xanh bên trên đỉnh núi, nàng đoán có lẽ nơi đó là lối vào băng động cũng nên!
“Được!” Lệ Tử Mặc không nói nhiều, vẫy tay ra hiệu cho nàng: “Lên đi!”
Dù hắn chỉ nói hai chữ nhưng Tần Phong Hi vẫn hiểu ý của hắn. Nàng nhún người, bay lên không trung, giẫm lên lòng bàn tay Lệ Tử Mặc, đồng thời, hắn đẩy nội lực vào cánh tay rồi ra sức hất tay lên cao, tiếp thêm lực đẩy nàng đi thật xa.
Cơ thể Tần Phong Hi linh hoạt như chim én, nhẹ nhàng từ chỗ bọn họ băng qua đầu đám sói bay vút lên không trung. Nội lực của Lệ Tử Mặc rất thâm hậu, vì vậy vừa yểm trợ
đã đủ để nàng bay ra xa mấy mét.
“Giết!” Nguyệt Vệ quát to, xông thẳng về phía đám sói chặn đường lên núi, đạp mạnh đám sói đang chặn đường xuống dưới.
Tất cả thị vệ đều cố gắng tập trung lại chỗ này, bọn họ muốn ngăn cản đám sói này lại, không cho bọn chúng đuổi theo Tần Phong Hi
Thực tế Tần Phong Hi đã nương tay rồi, chẳng ai chịu nổi việc chém giết cả một canh giờ cả, huống chi bọn họ còn đi suốt cả một ngày để tìm chỗ trú ẩn giữa trời tuyết dữ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất