Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Nhưng nếu đã đến nước này rồi thì họ không thể tiến thêm được, mà phải chạy trốn, dùng hết sức bình sinh để chạy trốn! Nhưng đấy không những không phải tính cách của Lệ Tử Mặc, mà nàng cũng không có thói quen như thế! Nếu đã biết trên núi có đồ mà họ muốn thì sao có thể trắng tay ra về được! Vả lại chém giết lâu như thế, hạ gục hơn nửa lũ sói mà cuối cùng đồ tốt lại thuộc về tay kẻ khác, nàng sẽ hộc máu mà chết mất! Trước giờ bảo vật luôn được tìm trong hoàn cảnh nguy nan, nàng không lạ gì! 

Tần Phong Hi hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, tiếp tục bay lên trên. Tuyết trên đỉnh núi ít hơn bên dưới, song nhiệt độ lại lạnh lẽo hơn rất nhiều. Nàng vừa mới đặt chân đến mà đã cảm nhận được tiếng gió rít gào, lạnh thấu xương khiến Tần Phong Hi không nhịn được mà phải rùng mình. 

Chân của nàng đứng vững trên một mỏm đá ở đỉnh núi. Đang định nhìn quanh cẩn thận thì lông tơ toàn thân bỗng dựng đứng, gần như là cảm nhận được nguy hiểm trong vô thức. Cổ của nàng uốn lượn thành một góc độ khó tin, một vật gì đó lạnh lẽo quét thẳng tới mặt nàng. 

Tần Phong Hi bắt gặp một đôi mắt màu xanh đậm. 

Nàng lập tức nhận ra đây là người, không phải rắn, không phải thú! 

Mà người này lại giống như rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, nếu nàng không có trực giác bẩm sinh nhạy bén hơn người thường thì vừa rồi chỉ sợ đã trúng chiêu rồi. Trên tay của người đó là một con rắn màu xanh đang quấn quanh. 

Thứ vừa tấn công nàng chính là con rắn nhỏ kia. 

“Các ngươi, rất mạnh. 

Đó là giọng điệu khô khan của vùng Trung Nguyên. 

Giọng nói của người đàn ông kia cũng lạnh lùng nham hiểm tựa rắn độc, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. 

“Người Nam Cương” 

Tần Phong Hi nói với giọng điệu khẳng định, đồng thời nàng cũng giật mình nhận ra lũ sói kia không bảo vệ gì cả, mà là có người điều khiển chúng và ra lệnh phải cố gắng giết sạch bọn họ. 

Theo như nàng biết, nơi này chỉ có duy nhất người Nam Cương là có bản lĩnh như thế. Bọn họ có một số loại trùng độc vô cùng kỳ lạ, hoặc là dược vật và có khả năng điều khiển dã thú bằng sóng âm. Ngoài Tây Cương ra thì Nam Cương là một nơi khác khiến người khác phải khiếp sợ. Người đàn ông này có thể điều khiển một bầy sói như thế, ắt hẳn cũng rất có năng lực. 

Trên người hắn ta toát ra một loại hơi thở rất bình tĩnh và nhẹ nhàng. 

Trong khi đó cả người nàng dính đầy vết máu, tóc tai rối bù vì chém giết quá lâu và hơi thở hổn hển kiệt sức sau khi leo lên đỉnh núi. 

Tần Phong Hi nhận ra được sự khác biệt này, mà hiển nhiên người Nam Cương trước mặt cũng thấy rõ. 

“Cô gái, ngươi, rất mạnh. 

Hắn ta lại nói thêm một câu nữa, đồng thời, đôi mắt màu xanh đậm khác hẳn với người thường cũng đang dạo bước trên người nàng tựa như ánh sáng đang kiểm tra hàng 

hóa. 

Ánh mắt như vậy khiến Tần Phong Hi chán ghét và đầy kinh tởm. 

Đã lâu lắm rồi không có kẻ nào dám nhìn nàng như thế. Trước đây từng có một tên trùm buôn thuốc phiện làm vậy và đã bị nàng bắn thẳng vào đầu, đồng thời còn khuyến mãi thêm hai viên đạn vào con mắt của hắn ta. Lần đó Tần Phong Hi bị một Trưởng quan hợp tác cùng chỉ trích nghiêm khắc, bảo rằng nàng ra tay quá tàn nhẫn. Một thời gian sau, có vẻ như vị Trưởng quan đó đã nghe nhiều về chuyện của nàng nên khi gặp lại không hề dám nói thêm nửa lời khó nghe nào nữa. 

Cũng là vào lần đó, nàng không thích hợp tác với mấy người cấp trên, ai nấy đều tự cho mình là đúng. 

Hiện tại ánh mắt của người Nam Cương này đã khiến nàng nhớ tới tên trùm buôn thuốc phiện kia. 

“Còn ngươi, rất tởm lợm” 

Nàng đáp trả lại bằng một câu. 

Gã đàn ông Nam Cương này dường như không biết tởm lợm là lời nhận xét thế nào, mà hắn ta cũng chẳng hề đếm xỉa tới nó. Hắn ta chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu con rắn độc kia và nhìn nàng: “Ngươi là ai?” 

“Bổn cô nương là ai thì mắc mớ gì đến ngươi?” Tần Phong Hi vừa dứt lời, cổ tay nàng vung lên, Phá Sát tàn nhẫn phi thẳng về phía con mắt của hắn ta. 

Đôi con ngươi của gã đàn ông Nam Cương kia hơi co lại, không rõ hắn ta làm như nào nhưng cơ thể lùi về sau rất nhanh chóng: “Ngươi, tốt lắm.” 

“Bổn cô nương lúc nào cũng tốt!” Tân Phong Hi lạnh lùng đáp trả. Chân nàng đá một cái, một nhúm tuyết dưới chân nàng bay thẳng về phía hắn ta. Đồng thời, tay nàng sờ lên hông, một ít bột phấn cũng bay về phía đó. 

“Dùng độc trước mặt ta à... Gã đàn ông Nam Cương dường như rất khinh bỉ, đang cất giọng mỉa mai thì con rắn độc vốn quấn quanh cổ tay hắn ta bỗng lả đi rồi rơi xuống đất. Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì Tần Phong Hi đã tiến lên, một đạp mạnh mẽ giẫm chết đầu rắn. 

Phấn độc của nàng vốn không định nhắm vào hắn ta, cốt chỉ là để xử lý con rắn độc kia thôi. Loài rắn độc này có lẽ không làm gì được nàng và Lệ Tử Mặc, nhưng nó rất có thể gây tử vong hoặc là mối đe doạ đối với Nguyệt và những thị vệ khác. Để yên tâm thì nàng cứ giết nó trước. 

Gã đàn ông Nam Cương còn chẳng kịp phản ứng, thấy rắn của mình chết ngay tức khắc mà còn bị đạp nát đầu khiến cơn giận trong hắn ta bùng lên, nào còn tâm trạng quan tâm tới người phụ nữ này nữa! 

Những con rắn theo bên cạnh bọn họ thì đều là những con được cất công nuôi dạy, đó chính là thứ vũ khí sắc bén của họ, không ngờ lại bị giết trong chớp nhoáng như thế này, nỗi đau đớn hệt như nhi tử của hắn ta bị giết vậy. 

“Ngươi chán sống rồi!” 

“Ta chưa bao giờ chán sống, không còn sống thì còn gì vui nữa!” Tần Phong Hi cười khẩy. 

Trên tay gã đàn ông Nam Cương kia bỗng xuất hiện một cái còi, hắn ta đặt lên miệng rồi thổi. 

Tiếng rên rỉ như đang khóc thút thít, lại giống tiếng nữ quỷ đang khóc ròng khiến người ta không khỏi xót xa. 

Giữa sườn núi, Lệ Tử Mặc đang dùng kiếm chém con sói tuyết cuối cùng làm đôi, nghe thấy âm thanh này thì lập tức biến sắc. 

Nguyệt cũng run lên, ngẩng phắt đầu nhìn lên đỉnh núi với vẻ khó tin: “Trên núi có người!” 

Nhiều sói tuyết như thế, nhiều sói đến vậy, bọn họ đã liều mạng chém giết suốt một canh giờ mà lại có người lẳng lặng lên núi ư? Mà âm thanh này, rõ ràng là tiếng nhạc triệu hồi cổ trùng của người Nam Cương! 

“Chủ nhân! Tần Phong Hi gặp nguy rồi!” 

Người Nam Cương, người Nam Cương, không ngờ lại là người Nam Cương! 

Cổ trùng, bọn họ thực sự triệu hồi cổ trùng! Phải biết rằng, họ dưỡng cổ không hề dễ dàng như trong suy nghĩ của người khác. Để dưỡng được một con cổ trùng thì phải mất rất nhiều tinh lực, sau khi dưỡng thành, nếu không thực sự cần thì bọn họ sẽ không tùy tiện hạ cổ! 

Nhưng Nguyệt nghĩ tới bản lĩnh của Tần Phong Hi thì lại cảm thấy điều này rất bình thường! 

Nhưng họ căm thù người Nam Cương và cổ trùng tới tận xương tủy, đặc biệt là trong cơ thể của Lệ Tử Mặc còn có một con cổ trùng tuyệt mệnh! 

"Di!" 

Sau khi giết sạch đám sói tuyết, cánh tay của bọn họ đã mỏi rã rời, thế nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi! Vừa nghe tin Tân Phong Hi gặp nguy hiểm, những thị vệ khác cũng sốt ruột, nôn nao tới mức đỏ mắt. 

Hai tay Lệ Tử Mặc dang rộng, cả người như hóa thành đại bàng bay thẳng lên đỉnh núi. Sau lưng hắn, các thị vệ nghiến răng nghiến lợi gấp rút đi theo. 

Ánh trăng trong trẻo chiếu sáng ngọn núi bao phủ bởi mùi màu tanh. 

Trên đỉnh núi, sắc mặt Tần Phong Hi lạnh băng, nhìn một con trùng màu đen xấu xí bay vụt tới trước mặt nàng, hừ lạnh: “Cổ hình rơm, cũng mạnh tay đấy. 

Trong ánh mắt của người Nam Cương lóe lên vẻ khác thường, dường như không ngờ nàng biết cả thứ này! 

Nhưng biết thì đã sao, chưa từng có người Trung Nguyên nào có thể chống lại cổ của hắn ta. Nếu không phải nàng có dung mạo xinh đẹp, hắn ta không muốn lấy mạng của nàng thì hắn ta cũng không nỡ dùng cổ trùng này đâu! Hắn ta nhìn lướt qua Phá Sát trong tay Tần Phong Hi, con dao găm kia có thể chém giết mọi thứ, nhưng thế cũng chẳng là gì, không có thứ gì có thể nhanh hơn loại cổ trùng này, bây giờ nó ở ngay trước mặt thì nàng cũng chẳng thể giết nổi. 

Nhưng Tân Phong Hi thì rất bình thản, nàng lấy ra một cái bình rồi mở nắp, nở nụ cười tàn ác lắc lắc. 

Đong đưa, đong đưa. 

Túi mật của con cáo ma trong chiếc bình đung đưa qua lại như bóng nước, nhẹ nhàng chạm vào thành bình và toát ra một mùi hương. Chỉ thấy toàn thân con cổ trùng run lên, nó lắc lư quay cuồng rồi ngã nhào xuống đất. 

Trong ánh nhìn như sắp nứt cả khóe mắt của gã đàn ông kia, Tần Phong Hi giơ chân đạp xuống, dùng lực dẫm nát bét cổ trùng khiến nó chết dí như con rắn vừa rồi. 

Tiếng còi trong tay gã đàn ông Nam Cương ngừng lại, sững sờ nhìn chân nàng rồi lại đờ đẫn ngẩng đầu, thấy khóe môi nàng mỉm cười... Phụt! 

Một ngụm máu phun ra. 

Khi Nguyệt và những người khác lên tới nơi thì chứng kiến cảnh tượng này, ngoài Lệ Tử Mặc ra, tất cả đều chết trân, não không còn hoạt động. 

“Chủ nhân, Tần Phong Hi nàng ấy..” Nguyệt cảm thấy mình lại bị kích thích tiếp, sự kích thích này đối với họ hẳn phải là chuyện tốt, thế nhưng cũng khiến họ chấn động cùng 

cực. 

Bọn họ biết Tần Phong Hi dũng mãnh, ngay từ đầu đã biết vậy rồi, qua hết lần này đến lần khác, nàng luôn khiến họ phải trầm trồ vì nàng còn mạnh hơn cả thế. Nhưng lần này thực sự quá vô lý! Nếu không nhìn thấy con cổ trùng kia thì không nói làm gì, nhưng nhìn rồi mới thấy nó lại bị nàng giết chết dễ dàng như trở bàn tay! Không chỉ giết chết nó mà còn giẫm cho nó chết dí! 

Tần Phong Hi này sinh ra để đả kích người khác đây mà! 

Sự nặng nề trong con ngươi của Lệ Tử Mặc cũng không che giấu được niềm vui. 

Bọn họ cũng không thể ngờ Tần Phong Hi lại may mắn đến thế, nếu không phải vừa hay lúc trước nàng lấy được túi mật của cáo ma thì e là lần này xảy ra trận chiến thảm khốc rồi! Sau khi nàng có được, tối qua hắn lại nói với nàng thứ này có thể chống lại được cả cổ trùng của Nam Cương. Gã đàn ông này thật là xui xẻo, hôm nay lại chọn đúng cái chết. 

“Ngươi... 

Điều Tần Phong Hi căm hận nhất chính là người có ý đồ khống chế mình, sử dụng cổ hình rơm chẳng khác nào chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng cả. Hơn nữa trên người Lệ Tử Mặc lại có cổ tuyệt mệnh, thế nên nàng cũng giận cá chém thớt với tất cả người Nam Cương. Gã đàn ông này vừa xuất hiện, sát ý của Tân Phong Hi cũng dâng trào lên theo. 

Tần Phong Hi kìm nén nụ cười tà ác, vô cảm nói tiếp: “Ta là Tần Phong Hi, kiếp sau muốn báo thù thì đừng có tìm nhầm người. Nói xong, Phá Sát vung lên, một đường xoẹt qua cổ gã đàn ông khiến máu từ từ rỉ ra. Cảnh tượng này giống hệt một pha quay chậm, hắn ta muốn cúi đầu xem vết thương của mình nhưng cái đầu lại lập tức rơi lìa khỏi cổ. 

Vào thời khắc ấy, lòng dạ của mấy thị vệ đều vỡ tan tành, sao thủ pháp của Tần cô nương này lại giống Đế quân thế... 

eyJpdiI6IkZaWE1YTko5NGdXOVpObFNQTVpEamc9PSIsInZhbHVlIjoibzNPdnl6T05WdFdBMVFoSXhJU2Y0bmFDSlprNFVsRERmd1p5dDB6MFwvdUgra0swZ2ZvWHpNK2kxOWdydlNqUDZiRFg4VWplSUFxa0lVZzIyaHUwVWRXODVjRGJQV1JKUEpSeGtaQ2Vpd1I3Vll5WFVzWnErQ0M5cjBUdEN2MHRhQ1ZiQVwvTGdQQWNGZTIzejlpd3NaSHhZVHFqcjh2ZVc4VUVmVXF0S0tIbjlWTHRtdjVtQUtFb2t4WElvNEhURWNMdnRva1VUZHhSOGxNcHpPVXFDUWpFejJ3RHdKcWtWTjc4WmV2WndmYjVhQlRORHVWc1M5YVNnZURNdlc0aTRiSUdkcndKTEZQV0o3SzMzdWFkSzFqWEZETVVVMks4ckJ3Q09xYmhkWXljTnh5OTBIS0ZMXC9vTHg5dXpxc2dqTVpYYTh0RkRHaGxOb3R5ZDN4TnpFQ3BnSHNYVWFyZ3djNkpzVDdBTU1pWklEenQ1ZXhrQlZlc0tpM0syR3Y3UTlEWnNDVERNNmNuUFBIdFVyTjVvNnZRVGdJVVwvVzl4aHN5cmtjQW5CeHkzajdVZ3lcL3oyUTJjMFwvWW5ZSVU0YUFSUjEwUURKSEhuWUxqVlhqeFZMazZ3UWwrVkM3M3k3akJYakhvemRQYldJMWl0ODdiaGRkUFh4Uk9xR0dqQlBCZTFDUGFYNnBWb3FCZ05SZXB3WkRYWU5RSllsXC81NmdDT21CU0M3UldQSXFCZWZDZ2FOcWNPT0xRMjJhT2JNWkpjNk4rYjBjd1NuZWc0ZGhaV0U0M1dVR1V4akwxb1I2VFJxYW4ybTZMKzlZdytLVjZvc0VsSUhSU2tTSUFUbXRKOHJKWlBJcEVkenA4Z0E1QWhMalBtYnY2bkhzNUpFM1o1RDEzYUN4SDJFSlRlRkRoRkpmem45a0JVK0VLMVRTK0wrc0huaUFDSGZjTEFNS0YraFc4ZklLWmhtTGVFVGJKTmsrVTlMQXZTV3A1VT0iLCJtYWMiOiJkNDdlODk5Nzg1YjEwMjllYmE5MzNmMzkyNGY1NGNhN2Y2NmQzZGZiYmNlZjY5N2QxZDJhNTQ1M2Y4Njk5ZjllIn0=
eyJpdiI6InNOaFRsVmhIMktGMHBHOHFTZE5FZlE9PSIsInZhbHVlIjoiNEVyWHBpMlJHdlwvNTVmTXhUZmt5dTVVSDdRK0pDY1VlQ3BMZVhwV2JrXC8weUxoSDJRQVo5aXE5N01MaUgxZzNKRE1McVZYeDNkVjFBOXF5aitGUEdNY2k1MjlEeGdYQjF3RXF2bU1Fd3FQKzZEMTJkaHlNVjhcL2NlS2JZRjQ4alF2SWZNcFpDd1BIOWs0dnZxRUJRQWhoWXlLU1F5OEJUZCtvVlpNbUpSMjQrRENMU25lK1VFWHdWUDZiQVVWb1pqOUFkWTVFWTRNcjhvaVNUZ2JzeXc5cmh4MjQ5MTBmRnRqblwvQmtqR1Rrekc4cXhkcEhqR09KOWFoR2xLdHhQVWh3WlRVVllieVBpTVwvZjZCczBBSDdRTTl3R1B2OFR3bWVWb0xKeHhONDJmREFNdmI5Z1wvRnBjU2JSQkZLZ0FxKzAwZnJNK2FKTG96SDJLK3ZiYVwva1wvZDJxK2NJajhyZmZiOGJYWENzVGgwZWc9IiwibWFjIjoiMzgwYzgwMGY4ZWUxNDM3ZjYxNWZkZDkzYzlkNTA1YTYwZWUzNmU1ZjllMmU1MDA2YWMyYzc4NGY3NzFlMzIxNiJ9

Tần Phong Hi được Lệ Tử Mặc bế lên, sát khí trên người nàng cũng bay biến không còn sót lại chút gì. Nàng ngửa đầu nhìn hắn rồi nở nụ cười tươi rói: “Ta vẫn ổn mà.

Ads
';
Advertisement